Chương 35: Qua đêm trên xe
Sau khi Thường Tiểu Nguyệt đi ra ngoài, không phải đi nơi khác, mà cô đến "Lam Điều” nơi Tiêu Hàn và Owen Dục thường xuyên đến, nhưng cô không biết bọn họ là khách quen của nơi này.
Cô chọn một góc khuất cạnh quầy bar, cầm ly rượu trong tay, một hơi uống cạn sạch.
Mặc dù cô đã kết hôn, nhưng cô vẫn có khuôn mặt xinh đẹp và một vóc dáng mê người, cô thấy một vài người đàn ông chằm chằm mình, chỉ là đứng từ xa nhìn cô, không dám lại gần; thỉnh thoảng có một hai anh chàng dũng cảm cho là mình có thể hấp dẫn trái tim người đẹp, cuối cùng đều không có kết quả, ngược lại tự tìm mất mặt.
Người cuối cùng đi tới chính là một anh chàng hào hoa phong nhã, mặc dù phong cách của anh cho thấy anh không giống như những người đàn ông ở đây
- Tiểu thư, cô đi một mình à? – Anh bưng ly rượu đi tới, ngồi xuống bên cạnh cô.
Mặc dù Thường Tiểu Nguyệt đã uống rất nhiều rượu, nhưng ý thức vẫn còn rõ ràng. Cô xoay người nhìn một chút người đàn ông bên cạnh, thấy anh đến gần, liền xoay người lại, không thèm nhìn đến anh.
Người đàn ông này không vì vậy mà buông tha cô, mà lại tiếp tục nói:
- Tiểu thư xinh đẹp này, ở chỗ này một mình uống rượu giải sầu thì càng uống càng buồn bực thêm, tại sao cô không thử mời tôi một ly?
Nói xong anh liền giật lấy ly rượu trong tay cô, thoáng chốc tay cô đã trống không, ly rượu lại bị anh uống sạch.
- Mời anh uống một ly rượu? - Thường Tiểu Nguyệt đối với những lời này cảm thấy rất hứng thú, bình thường đều là người khác xin cô uống rượu, bây giờ lại có người muốn cô mời mình uống rượu, người kia còn là một người đàn ông? Cô rốt cuộc cũng xoay người, lần nữa nhìn anh.
Ừ, dáng dấp cũng tuấn tú, khó trách anh lại tự tin như vậy. Thường Tiểu Nguyệt không chú ý tới mình vẫn nhìn chằm chằm vào anh, cho tới khi không khí giữa hai người trở nên lúng túng cũng không hay.
- Cô gái xinh đẹp, cô nhìn tôi lâu như vậy, có phải là thích tôi không? Vậy tôi sẽ cho cô một cơ hội, tôi mời cô một ly rượu.
Người đàn ông đó nói xong liền gọi phục vụ tới, gọi một ly rượu. Thường Tiểu Nguyệt nhìn anh tự nhiên như vậy, không khỏi cười khẽ một tiếng, nhìn theo anh.
- Tiểu thư xinh đẹp, tôi có vinh hạnh được ngồi nói chuyện xưa với cô không? – Người đàn ông đó không có nhìn Thường Tiểu Nguyệt, mà chỉ nhìn chằm chằm ly rượu màu đỏ tím, không đứng đắn nói.
- Chuyện xưa của tôi? - Thường Tiểu Nguyệt không rõ anh đang muốn nói cái gì.
Người đàn ông đó gật đầu
- Đương nhiên chính là chuyện xưa của cô, chuyện xưa của tôi chẳng cần phải nói.
- Tại sao muốn nói chuyện xưa của tôi? - Thường Tiểu Nguyệt không dễ dàng bị mắc câu, mà tiếp tục nghi ngờ hỏi.
Người đàn ông đó biết cô thắc mắc, liền lại tiếp tục nói:
- Tiểu thư xinh đẹp, tôi mới vừa bước vào, liền chú ý đến cô. Nhưng cô lại giống như không vui, tôi rất muốn biết đã có chuyện gì xảy ra, có thể làm cho tiểu thư xinh đẹp của chúng ta mặt ủ mày ê như vậy.
Anh đem toàn bộ quan sát của mình nói ra bên ngoài.
Thường Tiểu Nguyệt vừa nghe, trong đầu không khỏi xông lên một hồi cảm động, vì vậy cô liền đem tất cả những chuyện gần đây của mình nói ra cho anh biết.
- Với trí tuệ của mình, tôi nghĩ người đàn ông kia bởi vì anh ta với cô đã xảy ra quan hệ mới bắt buộc kết hôn, nhưng con anh ta và anh ta đều không thực sự thích cô, cô lại còn bị mẹ của anh gây áp lực?
Người đàn ông đó căn cứ những điều Thường Tiểu Nguyệt vừa nói, tổng kết lại.
Thường Tiểu Nguyệt gật đầu một cái, coi như là đúng, đồng thời cô lại một lần lần nữa nhìn kỹ người đàn ông này, cảm thấy anh cũng không phải người bình thường.
- Nhưng tại sao tôi lại cảm thấy cô cũng không phải thật sự thương anh ta?
Người đàn ông đó nhìn vu vơ rồi nói một câu.
Thường Tiểu Nguyệt không nghĩ tới người đàn ông đó lại nói như vậy, trong khoảng thời gian ngắn không biết nói những gì, cuối cùng cô nghiêm nghị nói:
- Anh đừng nói lung tung! Làm sao tôi lại không thương anh ấy? Tôi bỏ ra nhiều cố gắng như thế, tôi thậm chí còn tuyên bố với người bên ngoài sẽ không gả cho ai khác ngoài anh ấy, sẽ không yêu ai khác ngoài anh ấy, anh chỉ được cái linh tinh. - Ấn tượng của cô đối với anh giảm đi không ít.
- Vậy cô nên hỏi lại chính mình, đến tột cùng cô thương anh ấy ở điểm nào? – Người đàn ông nay không có bởi vì Thường Tiểu Nguyệt tức giận mà ngừng hỏi, nhưng ánh mắt của anh có chút trở nên bén nhọn.
- Tôi . . . . . - Thường Tiểu Nguyệt bị người đàn ông đó đột nhiên hỏi như thế, nhất thời không biết nên nói những gì qua thật lâu mới ấp úng nói – Tôi yêu anh ấy, tôi thật sự thương anh ấy. Dáng dấp anh ấy vừa đẹp, vừa là Tổng giám đốc của Tập đoàn Tiêu Thị, là người tài hoa, vạn người mê, làm sao tôi không yêu anh ấy cho được
Cô nói cho anh chút lý do, nhưng cô rất rõ, lý do này dường như chẳng thuyết phục.
Người đàn ông đó quả nhiên không có bị lừa, anh ôn hòa nhưng không mất thẳng thắn nói:
- Cô có cảm thấy lý do của cô chẳng thuyết phục gì không? Tôi thấy dường như cô chẳng yêu anh ta, mà chỉ yêu thân phận và địa vị của anh ta mà thôi.
Anh nói thẳng vào tim đen của cô Thường Tiểu Nguyệt không nói gì, chỉ hung hăng trừng mắt với anh, sau đó tiếp tục uống rượu của cô.
Người đàn ông đó đoạt lấy ly rượu trong tay cô, đặt xuống bàn, đem mặt Thường Tiểu Nguyệt quay lại đối diện với mình, cười nói:
- Tôi tới đây để nói cho cô biết cái gì gọi là cảm giác "yêu".
Nói xong anh liền hôn lên môi của cô.
- Ưmh. . . . . . - Thường Tiểu Nguyệt hoảng hốt muốn thét lên, nhưng lại bị người đàn ông đó hôn đến không thể kêu lên, đồng thời nội tâm của cô dâng lên một cảm giác mới mẻ cuốn hút lấy cô, để cho cô chẳng thể làm gì khác.
Người đàn ông đó đối với phản ứng của Thường Tiểu Nguyệt rất hài lòng, cuối cùng anh nhìn thấy thời cơ đã tới, dang tay ra bế ngang người cô, đi ra cửa.
- Anh định đưa tôi đi đâu? - Thường Tiểu Nguyệt vừa mừng vừa sợ hỏi.
Mặt người đàn ông đó cười đến xấu xa
- Em biết mà.
Nói xong anh liền đặt cô lên ghế phụ sau xe hơi của anh, sau đó bắt đầu động thủ trút bỏ xiêm y của cô.
- Các gì, chờ một chút! - Thường Tiểu Nguyệt có chút xấu hổ - Ở nơi này sao?
Thay vì nói là xấu hổ, nói lời chẳng bằng lòng nhưng trong lòng cô có chút hưng phấn.
Người đàn ông kia gật đầu
- Tôi tin tưởng chúng ta sẽ rất vui vẻ.
Nói xong liền mặt cười xấu xa, đem cửa xe đóng lại.
Ngày thứ hai, Thường Tiểu Nguyệt tỉnh lại, phát hiện khắp thân thể mình đau nhức, cô mới chậm rãi nâng người dậy, nghĩ về những chuyện tối hôm qua.
Sau khi nghĩ ngợi một hồi, cô liền chuẩn bị rời đi, ai ngờ lại bị người đàn ông bên cạnh ôm lấy.
- Đi sớm như vậy? – Người đàn ông đó mông lung hỏi.
Thường Tiểu Nguyệt gật đầu một cái
- Ừ, còn nữa, chúng ta đều là người lớn, chuyện tối ngày hôm qua coi như không có cái gì xảy ra nhé.
Nói xong cô liền kéo tay anh ra, chuẩn bị rời đi.
- Cứ tính như vậy? – giọng nói của người đàn ông ấy trở nên có chút trầm thấp - Cô cho tôi là Ngưu Lang sao?
Thường Tiểu Nguyệt lắc đầu
- Anh cũng biết tôi không phải có ý này, nhưng. . . . . . tôi là người đã kết hôn, tôi không thể không chung thủy với chồng của tôi.
Cô thử thuyết phục người đàn ông đó. Người đàn ông đó cười lạnh
- Không thể? Nếu quả như thật không thể, tối ngày hôm qua cô với tôi đã không xảy ra quan hệ này.
- Thật xin lỗi. – Cho tới bây giờ Thường Tiểu Nguyệt không biết chuyện đã xảy ra, không thể làm gì khác hơn là nói xin lỗi - Nhưng tôi không thể tiếp tục liên lạc với anh được, như vậy đối với cả hai ta đều tốt
- Không thể nữa liên lạc? – Người đàn ông kia cười lạnh lấy ra một xấp hình – Cái này không biết là cái gì đây?