Chương 19: Một Cuốn Sách Cũ Rách
Thoáng cảm thán một chút, cất hộp tiền đi, nhìn thời gian, khoảng cách sóng nhiệt tại tầng bốn giếng mỏ chấm dứt, thì còn có một đoạn thời gian, Tiêu Hoằng lại bắt đầu nghĩ về chuyện văn trong văn một lần nữa.
Dựa theo tổng kết và phân tích hiện tại của Tiêu Hoằng, nếu muốn hoàn toàn khiến cho kỹ thuật văn trong văn thuộc về mình sử dụng, như vậy thì nhất định phải giải quyết ba vấn đề lớn, một là kỹ thuật đao phải đạt đến mức chính xác của cấp đại sư, hai là Ngự lực, phải vận dụng tự nhiên tới mức vượt quá người bình thường, cũng chính là độ chính xác, ba là, phải thông qua các loại cải tiến, khiến cho Tái thạch có thể gánh vác phụ tải tương ứng, không đến mức xuất hiện vết rách nữa.
- Nên làm cái gì bây giờ?
Tiêu Hoằng lại lần nữa lâm vào trong trầm tư, về phần kỹ thuật đao thì chính mình có thể thông qua từng bước luyện tập để nâng cao, nhưng mà huấn luyện Ngự lực, độ chính xác khi thao túng Ngự lực, thì thật ra cũng có sách huấn luyện về mặt này, nhưng lại phi thường khó tìm, những thứ này có chút quý giá, không có mấy trăm kim tệ thì cũng đừng nghĩ tới việc có được.
Về phần cải tiến Tái thạch như thế nào, Tiêu Hoằng vẫn dậm châm tại chỗ, một chút ý tưởng cũng không có.
- Khó làm a!
Tiêu Hoằng không khỏi âm thầm thở dài một tiếng, cũng đưa tay vò đầu bứt tóc, vào giờ khắc này, Tiêu Hoằng mới thật sự ý thức được, muốn trở thành cao thủ thì rốt cuộc có bao nhiêu gian khổ, mà Tiêu Hoằng dường như cũng lờ mờ có thể cảm giác được, nếu thật sự có thể phát huy nhuần nhuyễn kỹ thuật văn trong văn, thì đừng nói tới việc chế tác Chiến Văn, ngay cả việc điều trị quái bệnh của chính mình thì cũng đều có hi vọng.
- Cốc... cốc... cốc...!
Ngay khiTiêu Hoằng không biết làm thế nào, vài tiếng đập cửa nhẹ nhàng bỗng nhiên truyền vào tai, từ tiếng đập cửa mà xem, người ngoài cửa có vẻ rất rụt rè, tuyệt đối không phải là Lý Nhạc, chẳng lẽ lại là người bệnh?
Hơi đứng lên, Tiêu Hoằng đi tới trước cửa, tiện tay mở cửa ra, kết quả, sắc mặt lại lần nữa vừa động, chỉ thấy ngoài cửa chính là bà lão buổi sáng kia.
Nhìn thấy bà lão, Tiêu Hoằng có phản ứng đầu tiên là, lão già đó có phải lại ra vấn đề hay không, nhưng cẩn thận quan sát một chút, lại phát hiện sắc mặt bà lão có chút thoải mái, vẻ mặt vẫn rất cảm kích đối với Tiêu Hoằng.
- Cụ bà, chuyện gì vậy?
Sắc mặt Tiêu Hoằng mang theo vẻ nghi hoặc hỏi.
- Cái này cho ngươi!
Lão phụ nói xong, liền cho tay vào trong cái giỏ mây, lấy ra một quyển sách có vẻ rất rách nát, trang sách đã chuyển sang màu vàng, đưa cho Tiêu Hoằng.
- Đây là...!
Thấy bà lão đưa tới một quyển sách, Tiêu Hoằng nghĩ nát óc cũng không hiểu ra sao.
- Vừa rồi ta thấy trong nhà Hoằng gia khắp nơi đều là sách, nói vậy thì ngài là một người yêu quý sách, vừa lúc trong nhà của ta cũng có một quyển, nghe nói là gia gia của gia gia của gia gia của ta lưu lại, ta không biết chữ, cũng không biết có ích gì cho ngài hay, dù sao thì cũng là biểu hiện một chút tâm ý của chúng ta!
Bà lão nói xong, liền thật cẩn thận đặt cuốn sách cổ xưa này vào trong tay Tiêu Hoằng.
- Cái này không hay lắm đâu!
Trong lúc nhất thời Tiêu Hoằng có chút khó xử:
- Đây là thứ mà tổ tông của ngươi truyền xuống, hẳn là tiếp tục truyền cho con cái của ngươi mới đúng. Còn đưa cho ta thì có vẻ không thích hợp lắm đâu!
- Bây giờ chỉ còn ta và ông bạn già nữa, cũng không con cháu, nếu chúng ta ch.ết đi, phỏng chừng quyển sách này cũng sẽ hóa thành bụi bặm, nếu như vậy thì còn không bằng đưa cho Hoằng gia ngươi!
Bà lão nói tiếp, trong giọng nói hơi có chút thương cảm.
- Được rồi!
Cúi đầu nhìn quyển sách mà bà lão đưa tới, bìa mặt đã không nhìn ra màu sắc vốn có nữa, trên mặt đã phủ một lớp tro bụi từ rất lâu, che đi cả tên sách, chỉ lờ mờ nhận ra một chũ “Văn” và một chữ “Đức”, hiển nhiên quyển sách này cũng không được coi trọng lắm trong nhà bà lão này.
Dù sao thì học tập Ma Văn, hay là là chế văn, hoặc là ngự văn, thì lúc ban đầu đều cần rất nhiều tiền tài làm chỗ dựa, gia đình bần cùng thì căn bản đừng nghĩ tới.
- Một khi đã như vậy, ta đây liền nhận lấy vậy!
Hơi quan sát một chút quyển sách cổ xưa này, Tiêu Hoằng lại hướng ánh mắt về phía bà lão mà cười nói, hắn rất rõ ràng, bà lão cảm thấy rằng thiếu mình một cái nhân tình, trông lòng có bất an.
- Ta biết Hoằng gia là người tốt, chỉ mong người tốt được báo đáp tốt, ta không quấy rầy Hoằng gia nữa!
Bà lão nói xong, liền xoay người rời đi.
Nhìn qua bóng hình của bà lão, Tiêu Hoằng không nói thêm gì nữa, đi vào trong nhà, khóa kỹ cánh cửa gỗ, đặt quyển sách đó lên trên bàn, thân mình tựa lưng vào ghế, đầu nhìn trần nhà, vẫn tiếp tục suy nghĩ vấn đề liên quan đến “văn trong văn”.
- Kỹ thuật đao, Ngự lực chính xác độ, gia cố Tái thạch.
Đây là lời mà Tiêu Hoằng lặp lại nhiều nhất, trong đầu vẫn như trước liên tục suy nghĩ.
Mãi cho tới 12 giờ, Tiêu Hoằng cũng không nghĩ ra gì cả, toàn thân có chút uể oải, giống như nhìn thấy một thanh kiếm báu, nhưng mình lại không có cách nào vung nó lên cả, loại cảm giác này khiến cho Tiêu Hoằng cảm thấy rất không tốt.
Lại một lần nữa đưa ánh mắt về bàn viết, Tiêu Hoằng liền nhìn thấy quyển sách rách nát trên bàn, có vẻ thứ này còn lớn hơn mấy trăm tuổi cũng nên.
Thật cẩn thận mở ra một tờ, bởi vì số năm đã lâu, trang sách đã biến thành màu vàng, trở nên giòn, phỏng chừng chỉ cần một khi không cẩn thận, thì trang sách sẽ vỡ tan ra, tuy nhiên, các chữ viết và hình vẽ trong sách vẫn rất rõ ràng.
Bởi vì chính mình đọc rất nhiều bộ sách, đó đó Tiêu Hoằng chỉ nhìn trang đầu tiên, thì đã nhận ra đây là một quyển sách khá là cổ, ghi chép về việc chế tác Ma Văn, hoàn toàn bà một bản viết tay, trên trang giấy không có mảy may một từ nào vô nghĩa cả, tóm tắt rất đơn giản rõ ràng, bản ghi chép về đao pháp cơ bản để chế tác Ma Văn.
- Bản viết tay ư?
Tiêu Hoằng không khỏi phát ra âm thanh nghi hoặc, mấy trăm năm trước, khoa học kỹ thuật tại Thái Qua Vũ Trụ đã khá là phát triển, vậy mà thứ này lại dùng phương thức chép tay, khiến cho Tiêu Hoằng có chút kỳ quái.
Cẩn thận đọc nội dung cùng với hình vẽ trên đó, nhìn như không có gì đặc biệt, chỉ là một loại kỹ thuật chế văn tương đối nguyên thủy, một bên còn có hình vẽ đi kèm.
Tuy nhiên, khi Tiêu Hoằng nhìn kỹ, thần sắc lại hơi động, Tiêu Hoằng phát hiện những hình vẽ này tuy rằng nhìn như bình thường, nhưng lại có chút khác biệt so với các bộ sách về Ma Văn cổ xưa.
Bất kể là văn lộ hình chữ “S”, hay là văn lộ gấp khúc, thì dường như đều có chỗ độc đáo, nếu nói đây là thứ đồ cổ xưa, thì một cái khác loại trong số những thứ cổ xưa, không theo một khuôn mẫu nào cả.
Phát hiện này khiến cho Tiêu Hoằng lập tức trở nên hưng trí, nhanh chóng ngồi thẳng dậy, nghiên cứu từng chữ một.
Càng nghiên cứu Tiêu Hoằng chỉ càng cảm thấy kỳ quái, dựa theo lý giải của Tiêu Hoằng đối với Ma Văn, hình thức văn lộ trong bản ghi chép này căn bản là không thể hoàn thành được, mà bản ghi chép này lại giảng giải với ngữ điệu rất tự tin, chữ viết cũng rất tinh tế.
- Người kia rốt cuộc là đang làm gì vậy?
Tiêu Hoằng đã có chút mờ mịt, từ ngữ điệu của người kia, thậm chí trên các thuật ngữ chuyên nghiệp, cũng không giống một thường dân, ngược lại làm cho người ta có một loại cảm giác đa mưu túc trí.
Cho tới khi nhìn thấy hình dạng một cái Tái thạch như vậy, trong nháy mắt Tiêu Hoằng đã hiểu được, đao pháp nhìn như không thể thực hiện được khi nãy, hẳn là toàn bộ được ứng dụng lên trên Ma Văn mặt lõm.
Quay đầu lại, lại một lần nữa đọc nội dung phía trước, Tiêu Hoằng đã có thể kết luận suy đoán vừa rồi, đúng vậy, nếu Tái thạch là mặt lõm, thì những đao pháp này toàn bộ có thể ứng dụng được rất tự nhiên trôi chảy.
Lại đọc một lần nữa giải thích trong quyển sách về lợi và hại của mặt lõm văn, đó chính là trong Tái thạch cùng thể tích thì mặt lõm sẽ khiến cho diện tích được dùng để khắc sẽ lớn hơn, không gian cho Ma Văn phát huy cũng lớn hơn nữa, uy lực cũng càng thêm xuất sắc, chỗ không hay của nó chính là chế tác rất phức tạp, bất kể là chế tạo Ma Văn, hay là khống chế Ma Văn, thì đều cần Ngự lực chính xác độ rất mạnh, nếu không thì không làm được.
- Mặt lõm văn...!
Tiêu Hoằng nhẹ giọng tự nói, ánh mắt hơi giật giật, tiếp theo hiện lên một chút ánh sáng, Tái thạch sử dụng mặt lõm văn, mặt cạnh sẽ tự nhiên trở nên dày hơn, cũng có thể dùng để gia cố Tái thạch, dường như hoàn toàn có thể ứng phó với lực đánh vào của “văn trong văn” đối với mặt cạnh của Tái thạch.
Đối với mặt lõm văn, Tiêu Hoằng cũng có chút biết đến, mấy trăm năm trước, thứ này từng được sử dụng một thời gian, sau lại bởi vì chế văn rất rườm rà, khống chế khó khăn, dần dần bị người ta đào thải, tiến tới sử dụng mặt phẳng văn để dễ dàng hơn cho người ta sử dụng, từ đó mặt lõm văn cũng dần dần trở nên thất truyền.
Trước đo Tiêu Hoằng cũng không phải không nghĩ tới phương thức dùng mặt lõm văn để giải quyết, chỉ là đao pháp dùng trên mặt lõm văn và mặt phẳng văn có khác nhau, phương thức rót vào Ngự lực cũng có chỗ không giống, không có bất kỳ thứ gì để tham chiếu, thì làm sao hắn sử dụng được?
Nhưng hiện tại dường như đã khác, bởi vì hắn đã có bản sách cổ trước mặt này.
Càng làm cho Tiêu Hoằng cảm thấy vô cùng mừng rỡ chính là, khi hắn lật xem tới cuối, lại phát hiện ra mấy bộ phương pháp huấn luyện Ngự lực chính xác độ, bộ đầu tiên tên là Thể Thái Huấn Luyện Pháp, chính là để cho thân thể ở trong các tư thế khác nhau, khiến cho Ngự lực trong cơ thể chạy qua các bộ phận, đạt tới hiệu quả đề cao Ngự lực chính xác độ.
Không hề nghi ngờ, cuốn sách cũ rách trước mắt này đối với người khác mà nói, không khác gì rác rưởi cả, nhưng đối với Tiêu Hoằng mà nói, đây chính là trợ giúp thật lớn.
Không do dự nhiều, sau khi tỉ mỉ nghiên cứu một lần Thể Thái Huấn Luyện Pháp, Tiêu Hoằng liền bắt đầu ngồi trên mặt đất, thử luyện tập một lần, mỗi một động tác đều là một tư thế kỳ quái, càng về sau thì càng khó, đối với dây chằng, lực lượng cơ thể, tính cân bằng thì cũng có yêu cầu cực cao.
Động tác đầu tiên để hoàn thành thì vẫn tương đối đơn giản, hai chân tách ra ngang vai, một chống lên mặt đất, tay kia thì để ngang người, sau đó điều động Ngự lực trong cơ thể, không ngừng chạy dọc tới các bộ phận trong thân thể làm cho toàn thân tiến vào một trạng thái buông lỏng.
Do đó có thể huấn luyện điều động Ngự lực, đạt tới mục đích tự nhiên, chính xác.
Ước chừng trải qua hai giờ thử nghiệm, Tiêu Hoằng chỉ luyện tập được động tác thứ ba, thì thân thể đã có chút ăn không tiêu, mặc dù thân thể mang bệnh, nhưng thân thể Tiêu Hoằng lại phi thường linh hoạt, chỉ là động tác thứ tư lại rất biến thái.
Đó chính là hai tay chống lên mặt đất, chân sau gấp khúc, nâng lên 45 độ, duy trì 20 phút, đồng thời còn muốn dưới trạng thái buông lỏng mà điều động Ngự lực.
Hiển nhiên nếu muốn hoàn thành động tác như vậy, không chỉ cần phải giữ thăng bằng, mà còn cần lực lượng, lực lượng tuyệt đối mới có thể làm được!
Bởi vì nên muốn hoàn thành động tác thứ tư, như vậy phải có huấn luyện cường hóa đối với thân thể thì mới được!
Để mau chóng có thể ứng dụng kỹ thuật văn trong văn vào trong Ma Văn, chế tạo ra Chiến Văn xuất sắc, Tiêu Hoằng đã thầm hạ quyết tâm, sắp tới sẽ đặt trọng tâm vào việc huấn luyện, chú ý vào học tập mặt lõm văn, huấn luyện Ngự lực chính xác độ và kỹ thuật đao.