Chương 74: Ra Mặt!
- Hai ngươi đi vào trong! Xét một cái, bắt Tiêu Hoằng ra đây.
Trịnh Dương cau mày tức giận ra lệnh cho hai thuộc hạ, đây là yêu cầu của Phó Ngôn trước đó, mượn cơ hội điều tr.a trộm lấy Ma Văn chế tạo sẵn cùng với công thức phấn làm mịn da của Tiêu Hoằng, sau đó lấy về phân tích, mượn danh chứng cớ đưa tới chỗ Phó Ngôn, để cho Phó Ngôn phục chế một phần, tiện tay mượn gió bẻ măng.
- Rõ.
Thủ hạ nghe lệnh, chuẩn bị xông vào sân sau, nhưng mà lại bị Lý Nhạc ngăn cản. Tuy rằng hắn không biết những tên bề ngoài đạo mạo nội tâm hiểm ác này, nhưng sân sau chứa rất nhiều tài liệu cùng mấy thứ khác, để cho người ta vào điều tr.a thì có khác gì cởi sạch quần áo cho người khác xem.
- Chờ đã! Các ngươi không phải người Ty cảnh sát, không có quyền điều tra!
Lý Nhạc hô lên.
- Thật có lỗi, vừa rồi ta đã nói, ta đã cắt đứt hợp đồng cho thuê với các người, bây giờ nhà này đã trở về sở hữu của Tây Xuyên gia tộc, bởi vậy ta có quyền cho bọn họ điều tra.
Bùi Bình bên cạnh phụ họa.
Theo những người xung quanh thấy, tuy rằng không làm rõ ràng là chuyện gì, nhưng hôm nay rõ ràng là những người kia muốn dồn Trung tâm Đại Hoằng Mỹ vào chỗ ch.ết.
Dù vậy, đối mặt với những người này, bọn họ chỉ có thể giận mà không thể nói.
- Lần này ngươi còn có gì để nói?
Trịnh Dương nói với Lý Nhạc một câu, sau đó chuyển mắt sang Phó Ngôn đang đứng không xa, ôn hòa nói:
- Phó Đại dược sư tới đúng lúc, hy vọng ngài có thể hỗ trợ chúng ta điều tra, tìm ra vấn đề công thức của Trung tâm Đại Hoằng Mỹ.
- Không thành vấn đề.
Phó Ngôn ra vẻ cung kính nói, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ rõ ràng thấy được trong vẻ mặt của hắn tràn ngập đắc ý. Hắn không tin, hôm nay chỉnh như vậy mà Trung tâm Đại Hoằng Mỹ còn không ch.ết?
Cùng lúc đó, ở trên đường, Tiêu Hoằng ngồi xe Ma Văn chậm rãi chạy đi, cách thật xa Tiêu Hoằng đã thấy được ở xung quanh Trung tâm Đại Hoằng Mỹ vây đầy người. Ban đầu Tiêu Hoằng cũng không để ý, bây giờ có nhiều người vây quanh Đại Hoằng dược quán là rất bình thường.
Nhưng mà khi xe tới gần, Tiêu Hoằng nhíu mày, nhìn ra chỗ không đúng. Trước kia khách hàng xếp hàng rất có trật tự, còn bây giờ toàn bộ chen vào cửa, nhìn vào bên trong, giống như bên trong đã xảy ra chuyện.
Phát hiện như thế, Tiêu Hoằng liền trở nên cảnh giác:
- Lôi phu nhân, ngài đợi ta một chút, hình như dược quán của ta xảy ra chuyện.
Nói xong, Tiêu Hoằng xuống xe bước nhanh về phía Trung tâm Đại Hoằng Mỹ.
Ở tiền thính Trung tâm Đại Hoằng Mỹ, Phó Ngôn đã bước tới trước mặt Lý Nhạc, âm lãnh nói:
- Lý Nhạc, ta khuyên ngươi tránh ra thì hơn, can thiệp ảnh hưởng công vụ, tội trạng không nhỏ đâu.
- Ảnh hưởng công vụ? Ta thấy rõ ràng là ngươi giở trò quỷ cố ý tới chỉnh chúng ta, ngay cả một chút chứng cớ cũng không có, một bên tới điều tra, một bên tới thu phòng, rõ ràng là lấy công làm tư trắng trợn mà!
Lý Nhạc nói, Tiêu Hoằng không có mặt, trong lòng hắn vừa ủy khuất vừa lo lắng. Đại Hoằng có thể đến hôm nay, không ai rõ ràng hơn Lý Nhạc, bọn họ phải trả giá bao nhiêu gian khổ. Một khi hủy diệt, tâm huyết bao nhiêu ngày của bọn họ sẽ đổ bỏ, nhưng trước mắt không có biện pháp nào.
- Lý Nhạc, ngươi nói như thế, cẩn thận ta buộc tội phỉ báng, bây giờ ngươi tránh ra cho ta!
Phó Ngôn sắc mặt âm trầm quát, tiếp theo vươn tay dùng sức đẩy.
Hiện giờ Lý Nhạc chỉ là Ngự đồ cấp ba, trái lại Phó Ngôn đã đạt tới Ngự giả cấp một, hai bên chênh lệch cấp bậc quá xa.
Tuy rằng không sử dụng Ma Văn gì, nhưng mà chỉ cần đẩy một cái là trực tiếp ném Lý Nhạc ra hơn hai tước, đập mạnh vào quầy hàng mới ngừng lại.
- Khụ khụ!
Lý Nhạc té xuống đất không khỏi ho khan, chỉ cảm thấy cả người sắp tan rã.
Rõ ràng Phó Ngôn làm như vậy đã không khác gì bắt đầu cướp giữa ban ngày, nguyên nhân là vì hắn không muốn dây dưa lâu với Lý Nhạc, dù sao không thể làm lộ chuyện này ra ngoài được. Kéo càng lâu, ảnh hưởng càng không tốt, dứt khoát lấy đi công thức của Tiêu Hoằng, tịch thu giấy phép buôn bán, sau đó trực tiếp chạy lấy người mới là thượng sách.
Chỉ liếc Lý Nhạc lăn dưới đất, Phó Ngôn liền chuẩn bị dẫn hai nhân viện bộ quản lý kinh doanh tiến vào sân sau. Ngay lúc này, thần sắc Phó Ngôn chợt động, tiếp theo mới bước chân vào bỗng nhiên lui ra, chỉ thấy một cái Kinh cức đằng bắn về phía hắn.
Nhưng Phó Ngôn thân là cấp bậc Ngự giả, không dễ bị tập kích như vậy, nhìn trúng vị trí Kinh cức đằng đâm tới, trực tiếp nắm trong tay. Nhìn theo hướng Kinh cức đằng bắn tới, Phó Ngôn đã thấy rõ Tiêu Hoằng sắc mặt nghiêm túc đứng ở cửa.
- Tiêu Hoằng, ngươi xuất hiện rất đúng lúc, trải qua điều tra, ngươi bị nghi ngờ phạm tội gây ra sự cố điều trị.
Phó Ngôn nhìn thấy Tiêu Hoằng, trực tiếp cắn ngược một cái.
- Mặc kệ thế nào, mời đưa ra chứng cớ trước, hơn nữa ngươi tự tiện xông vào địa bàn của ta gây chuyện, phải bị tội gì?
Tiêu Hoằng nghiêm mặt chất vấn, tuy rằng tạm thời còn không biết xảy ra chuyện gì, nhưng mà đối mặt với Phó Ngôn gây chuyện, đã sớm nằm trong dự kiến của Tiêu Hoằng.
- Bây giờ nơi này không phải địa bàn của ngươi.
Phó Ngôn liếc Bùi Bình, nói với Tiêu Hoằng, tiếp theo nhanh chóng mở bao Ma Văn rút ra Thủy Ngâm Chiến văn, khởi động xong, trên tay hình thành Ma Văn xanh nước biển, hai ngón tay chỉ về phía Tiêu Hoằng, hai cột nước năng lượng thể quấn quanh đánh thẳng về phía Tiêu Hoằng.
Không chút lưu tình như muốn trực tiếp đánh ch.ết hoặc là trọng thương Tiêu Hoằng, cũng là giải mối hận trong lòng!
Tiêu Hoằng tự nhiên nhìn ra được hành động của Phó Ngôn, cau mày, đồng thời quyết đoán buông Kinh cức đằng ra, bởi vì trước đó Hổ Nha Chiến văn đã bị phế bỏ, Tiêu Hoằng chỉ có thể bắn ra ba cây Kinh cức đằng đón đỡ!
Kèm theo một tiếng nổ trầm thấp, toàn phòng trở thành ánh sáng chói mắt!
Tiêu Hoằng đứng ở cửa bị lực đánh vào rất lớn, chỉ cảm thấy tay cầm Kinh cức đằng truyền tới chấn động mạnh mẽ, bất đắc dĩ Tiêu Hoằng không thể không buông tay, hơn nữa liên tục lui ra mấy bước tựa vào khung cửa.
Còn may, bại tướng của mình bị ánh sáng chói che lấp, không bị người ta nhìn thấy.
Đồng thời vào lúc này, Tiêu Hoằng coi như chân chính kiến thức được thực lực cấp bậc Ngự giả. Đừng nhìn Tiêu Hoằng đã là Ngự đồ cấp tám, nhưng mà vẫn cách biệt một trời một vực với Ngự giả cấp một, Ngự lực trong cơ thể dẫn tới chất biến không phải chỉ là nói cho có.
Chỉ riêng thực lực, Tiêu Hoằng không thể không thừa nhận hắn còn không phải đối thủ của Phó Ngôn, ít nhất là bây giờ. Hơn nữa còn là ở tình trạng Phó Ngôn không phải chủ tu Chiến văn, cũng chỉ sử dụng Chiến văn Ngự đồ cấp mười.
Nếu là chủ tu Chiến văn, hơn nữa cũng sử dụng Chiến văn cấp bậc Ngự đồ, như vậy lần này Tiêu Hoằng không thể nào đỡ được, chắc chắn phải bị thương nặng. Đừng quên, Kinh cức Chiến văn chỉ là Ngự đồ cấp ba, mặc dù Tiêu Hoằng đã đạt tới Ngự đồ cấp tám, có tăng cường Chiến văn cũng không có thay đổi bản chất.
Đoàn ánh sáng chói tan đi, thấy Tiêu Hoằng dựa vào cửa, tay phải sau lưng, mọi người không khỏi sửng sốt, nhất là Bùi Bình cùng Trịnh Dương, bọn họ không ngờ được Tiêu Hoằng lại có thể đỡ được một chiêu của Phó Ngôn.
Chỉ là Tiêu Hoằng lúc này tuy làm ra vẻ bình thản, nhưng tay phải bị chấn động mạnh khi nãy đang cảm thấy từng trận phát run, mơ hồ đau đớn như bị kim đâm. Hơi hoạt động một chút cũng không đáng ngại, nhưng nếu lại tới một lần nữa thì không chắc.
- Hừ! Không thể tưởng được lang băm như ngươi thật sự có tài, nhưng mà tiếp theo ngươi sẽ không may mắn như vậy!
Phó Ngôn híp mắt, lại nhấc tay, hắn vẫn rất có chừng mực, chỉ cần không nói đánh ch.ết Tiêu Hoằng, giải quyết tên tiểu thợ mỏ này là chuyện rất nhẹ nhàng thoải mái.
- Phó Ngôn ngươi muốn làm gì?
Nhưng mà ngay khi Phó Ngôn híp mắt chuẩn bị dồn Tiêu Hoằng vào chỗ ch.ết, bỗng nhiên Lôi phu nhân chen lấn tiến vào phòng, sắc mặt lạnh lẽo, giọng âm trầm quát Phó Ngôn.
Tuy rằng nàng không nhìn thấy những chuyện xảy ra, nhưng mà Phó Ngôn tới chỗ này gây chuyện, lại còn muốn tấn công ân nhân cứu mạng của mình, nàng thấy rất rõ ràng.
Vốn Lôi phu nhân đã mang ơn Tiêu Hoằng, muốn báo đáp, đối mặt với phụ thuộc gia tộc mình làm ra hành vi như thế, tự nhiên không thể tha thứ được.
Phó Ngôn ban đầu còn giương nanh múa vuốt hiển lộ uy phong, nghe giọng nói này, sắc mặt chợt biến. Nhìn về phía phát ra âm thanh, liền phát hiện Lôi phu nhân đang đứng ở cửa, một tay kéo Lôi Tiểu Đình, sắc mặt nhìn như bình thản, nhưng nhìn kỹ sẽ thấy giống như núi lửa sắp phun trào.
Phát hiện điều này, vốn Phó Ngôn cáo mượn oai hùm, sắc mặt lập tức tái nhợt. Trước đó đã nói qua, bản thân hắn là che giấu Trạch Lôi gia tộc làm loại chuyện này, vốn tưởng chuyện này không thể truyền vào tai Trạch Lôi gia tộc, dù là bị người Trạch Lôi gia tộc vô tình phát hiện, hắn cũng có biện pháp làm cho người này câm miệng. Nhưng mà bây giờ Lôi phu nhân đứng ở trước mặt hắn, mặc kệ che giấu thế nào cũng không thể gạt được nữa.
Dù sao ở Lôi gia, Lôi phu nhân hoàn toàn có thể nói là nhân vật số hai dưới Lôi Vinh Hiên, thậm chí có lúc Lôi Vinh Hiên cũng phải nhường nàng.
Phân tích như thế, Phó Ngôn chỉ cảm thấy sống lưng lạnh băng, da đầu tê dại, hắn nằm mơ cũng không thể nào ngờ tới vào lúc này, ở chỗ này, lại xuất hiện cái bóng của Lôi phu nhân!
Con mắt Phó Ngôn không khỏi nhanh chóng xoay chuyển, muốn tìm kiếm biện pháp thoát thân, nếu để Lôi phu nhân biết hắn lấy danh hiệu Trạch Lôi gia tộc thông đồng Bùi Bình, Trịnh Dương làm ra chuyện cẩu thả này, xem chừng sẽ không thể chịu nổi. Quan trọng hơn là Bùi Bình cùng Trịnh Dương căn bản không biết đây là một tay hắn tự chủ trương, người Trạch Lôi gia tộc căn bản không biết chuyện này.