Chương 92: Khách Không Mời Mà Đến!
- Mau, mau, thối lui lại đường cũ phía sau!
Tiêu Hoằng gần như không có tạm dừng, hạ đạt mệnh lệnh.
Tuy nhiên, mặc dù như thế, dường như cũng đã có chút chậm rồi, ngay sau đó, chỉ nghe trên chạc cây truyền xuống tiếng “rào rào”, tiếp theo liền nhìn thấy từng đôi từng đôi mắt màu đỏ, từ trên chạc cây, từ trong bụi cỏ lộ ra chạy tới.
Thể tích của con nhện Thị Huyết này đại khái chừng mười phân (10cm), cả thân thể màu đỏ màu đen xen kẻ, so với con nhện bình thường, đặc điểm lớn nhất chính là bên miệng trừ hai cái răng độc, còn có một cây kim tiêm giống như tế quản, răng độc trong răng độc, có tác dụng chống đông máu và làm cho thân thể con mồi bị tê dại, mất đi năng lực hoạt động. Tế quản không thể nghi ngờ chính là dùng để hút máu.
Nhìn thấy một màn như thế, sắc mặt Tiêu Hoằng hơi lộ vẻ căng thẳng, nhưng cũng không đến nổi sợ hãi hoặc tuyệt vọng lắm, đầu óc hắn thì đang điên cuồng xoay tròn tìm biện pháp.
Hiển nhiên, hiện tại trốn đã không còn kịp rồi, chỉ có thể suy nghĩ biện pháp ứng phó.
- Các đơn vị chú ý, thắt chặt đội hình, giữa mỗi người tận khả năng dựa vào cùng một chỗ, mỗi người chỉ chừa lại khoảng cách đủ để hoạt động!
Tiêu Hoằng rất nhanh thần sắc nghiêm túc phân phó.
Giờ phút này, mấy người Lý Văn không hiểu biết nhiều về con nhện Thị Huyết lắm, tự nhiên không dám chậm trễ, rất nhanh dựa sát vào nhau, đồng thời đều khu động Chiến Văn, hoặc Văn khí của mình.
- Lý Văn không cần dùng Ma Văn súng, đổi lại sử dụng kiếm!
Tiêu Hoằng phân phó tiếp, vừa rồi hắn quét mắt nhìn một vòng, đã nhìn ra nơi này tối thiểu phải có hơn ba trăm con nhện Thị Huyết, nếu dùng Ma Văn súng thì phải tiêu hao 300 Ma Văn viên đạn, như vậy quá lãng phí.
Mà điểm trọng yếu nhất là, Tiêu Hoằng đã tìm ra biện pháp nên làm thế nào đối phó với chúng.
Không có để cho đám người Tiêu Hoằng quá nhiều thời gian chuẩn bị, chỉ ngắn ngủn vài giây, hơn ba trăm con nhện Thị Huyết liền đồng loạt từ trên chạc cây, từ trong bụi cỏ phóng vọt ra đông nghìn nghịt.
Lại nhìn Tiêu Hoằng, lúc này khu động Mân Côi Chiến Văn, đồng thời khẽ mở ra hai bàn tay, chỉ thấy cánh hoa hồng màu đỏ đã biến thành màu vàng, nhẹ tản ra, không ngừng mở rộng diện tích, bao bọc cả bốn người Lý Văn trong đó, gần như ngay lúc đám nhện Thị Huyết vừa mới xung phong ào tới phụ cận, cánh hoa hồng màu vàng đột nhiên bắt đầu xoay tròn quay chung quanh đám người Tiêu Hoằng. Nhìn qua giống như một con lốc xoáy bằng cánh hoa hồng tạo thành.
Cánh hoa sắc bén như dao cạo, vô phúc cho những con nhện Thị Huyết chạm vào, trong nháy mắt liền bị róc thành hai nửa. Nhện Thị Huyết tuy rằng có răng độc, cùng với số lượng khổng lồ, nhưng bản thân chúng lại không có hộ giáp gì khác.
Mà một chiêu này là Tiêu Hoằng nghiên cứu phát ra một loại chiêu thức tiến công khác, tên là Điêu Linh Phong Bạo.
Trong lúc nhất thời, nhìn thấy trong Điêu Linh Phong Bạo những con nhện Thị Huyết bị cắt đứt đoạn, vỡ tan, sau đó hình thành chất lỏng màu xanh biếc, giống như mưa rơi rải trên mặt đất.
Tuỷ não cùng dịch thể trong con nhện Thị Huyết đều phi thường đáng giá, cứ như vậy bị chém vỡ nhìn qua ít nhiều có chút lãng phí, nhưng liên quan tới tánh mạng, Tiêu Hoằng đâu còn quản tới những thứ này?
Về phần đám người Hồng Phong thì bắt đầu sử dụng thủ đoạn công kích của mình, xử lý những con nhện đi vào từ mặt đất.
Ngẫu nhiên có con nhện xuyên qua Điêu Linh Phong Bạo rơi trên người, Tiêu Hoằng liền trực tiếp dùng Xích Cực bắn chúng bay đi, để một lần nữa trải qua Điêu Linh Phong Bạo thanh tẩy chúng.
Có thể nói, nếu chỉ là Chiến Văn bình thường, bất kể tập hợp uy lực thế nào, đều rất khó làm được phòng hộ toàn phương vị như thế. Đương nhiên, nếu là sinh vật có thân thể lớn thì cách phòng hộ này, cũng không dẫn tới hiệu quả rõ ràng như vậy.
Ngắn ngủn hai phút qua đi, ước chừng đã tiêu diệt được ba trăm con nhện Thị Huyết, nhưng vẫn còn có đám nhện cuồn cuộn không ngừng tụ tập tới hướng nơi này.
Hiển nhiên những con nhện này có sào huyệt gần đây, quyết không bỏ qua cho đám người Tiêu Hoằng.
Nơi này đã nằm trong khu vực rừng rậm, Tiêu Hoằng biết rằng, nếu lãng phí thời gian ở trong này quá lâu, không biết sẽ còn dẫn tới linh thú gì khác nữa, nếu là linh thú loại hình lớn phá vỡ hệ thống phòng ngự của Tiêu Hoằng, vậy thì phiền toái rồi.
Tuy rằng tình huống chưa nói tới lạc quan, Tiêu Hoằng vẫn như trước phi thường bình tĩnh, hai mắt nhìn quét một vòng bốn phía, cẩn thận quan sát, Tiêu Hoằng có thể nhìn thấy rõ ràng, đám nhện Thị Huyết bên trái bên phải đều là từ trên tàng cây phía bên phải cách đó không xa chuyền xuống rồi phóng tới, Rõ ràng, sào huyệt là ở sườn bên phải, hơn nữa là từ trên cao, nếu không con nhện cũng sẽ không từ trên tàng cây bò xuống rồi mới phát động tiến công tới hướng bọn họ.
- Lý Văn! Nhìn thấy tàng cây phía bên phải không? Dùng Ma Văn súng trường bắn sẻ, chọn dùng đạn phong động, đánh xuyên qua nó!
Tiêu Hoằng lớn tiếng phân phó.
Lý Văn không có đáp lại, từ phía sau lấy ra súng trường bắn sẻ to lớn, nhanh nhẹn thay Ma Văn đạn phong động, nhắm chính xác, bóp cò súng.
Theo Ma Văn đạn phong động bắn ra, chỉ thấy một viên đạn xoay tròn kịch liệt, kèm theo một dòng khí hình xoắn ốc, trực tiếp đánh xuyên qua tàng cây. Dòng khí xoay tròn mãnh liệt đánh cho chạc cây gãy đoạn, tán cây rậm rạp, trong khoảnh khắc còn không tới một nửa.
Lúc này Tiêu Hoằng xuyên qua tàng cây gãy sụp, cũng có thể nhìn thấy rõ ràng, ngoài năm mươi thước xa có một khối trạng thể màu đỏ bám vào phía trên một cành cây khô héo, độ cao chừng hơn mười thước, đồng thời đám nhện đang không ngừng nhảy ra.
- Lý Văn! Thấy tổ của chúng không? Thay dùng Ma Văn đạn nổ chụp hủy diệt nó đi!
Tiêu Hoằng lại phân phó tiếp.
Lý Văn nghe theo, đổi Ma Văn đạn, nhắm chuẩn bóp cò súng, một viên Ma Văn đạn màu cam từ trong nòng súng bay ra.
Sau một lát, lại nhìn cái tổ màu đỏ kia, liền bị nổ tung vỡ nát tan tành, hoàn toàn biến mất.
Đồng thời, đám nhện cuồn cuộn không ngừng phóng tới, với mắt thường cũng có thể thấy được tốc độ giảm bớt.
Nhưng, ngay lúc mọi người ở đây vì đám nhện Thị Huyết không ngừng giảm bớt mà cảm thấy một chút thoải mái, ánh mắt Tiêu Hoằng lại hiện lên một chút hàn quang. Tiêu Hoằng chú ý tới phía trên một tán cây ở bên trái, chỗ đó vừa rồi hơi lay động, cẩn thận quan sát, chỉ thấy một cái cánh tay nhanh như tia chớp thụt vào bên trong tàng cây!
Có người rình coi!
Có phát hiện như vậy, khóe mắt Tiêu Hoằng hơi giật giật, trên mặt mơ hồ hiện lên một chút hàn ý, biểu tình như vậy, trước đó khi nhìn thấy con nhện Thị Huyết cũng không có xuất hiện.
Không phải bằng hữu!
Tiêu Hoằng dám khẳng định như vậy, nếu không vừa rồi vì sao không ra tay? Chỉ có một khả năng, đó chính là kẻ ngồi làm ngư ông thủ lợi!
Mà đối thủ có mấy người? Cường đại hay không, hết thảy đều là một cái bí ẩn không biết.
Có không vào thời khắc mấu chốt nhất tiến hành đánh lén, cũng là một bí ẩn không biết.
- Mọi người! Chú ý phòng vệ trên tán cây bên trái! Yến Nam, Hồng Phong hai người các ngươi đổi vị trí đi.
Tiêu Hoằng hạ giọng phân phó.
Đám người Hồng Phong cũng không có quan sát cẩn thận như Tiêu Hoằng, Lý Văn vừa rồi lực chú ý cũng hoàn toàn tập trung ở trên ổ nhện.
Tuy nhiên, dù vậy, Hồng Phong cùng Yến Nam vẫn là rất nhanh đổi vị trí cho nhau. Hồng Phong hoàn toàn đình chỉ tiến công đám nhện Thị Huyết, một tay cầm khoát thuẫn, đồng thời khởi động Thủy Tinh Thuẫn Chiến Văn, rất nhanh sườn bên trái hắn hiện ra một tấm thuẫn năng lượng trong suốt hình sáu cạnh.
Lại qua không đến một phút đồng hồ, theo một con nhện Thị Huyết cuối cùng, trực tiếp bị Lý Văn giơ chân đạp nát.
Mọi người đều chuyển ánh mắt nhìn lên ngay tàng cây bên trái, trong ánh mắt đầy vẻ cảnh giác.
- Mấy vị huynh đệ! Thật tốt nha! Không nghĩ tới đối mặt với đám nhện Thị Huyết khó giải quyết, mà lại dễ dàng bị các ngươi giải quyết sạch như vậy!
Một giọng nói hơi khàn khàn từ trong tán cây truyền xuống.
Ngay sau đó, ba gã mặc bì giáp màu xanh thẫm, chậm rãi từ trong tán cây nhảy xuống. Toàn bộ đều che mặt, dù vậy, Tiêu Hoằng vẫn có thể thấy rõ, trong đó một người là nữ tính. Điều này cũng không có gì kỳ quái, đừng quên, mấy ngày qua gần như toàn bộ thời gian Tiêu Hoằng đều là giao tiếp cùng nữ nhân, điều bắt mắt đặc thù nhất đó là lông mi cong tô đậm, còn có hai cái vòng thịt nơi ngực kia.
Trên người ba người không có dấu hiệu thế lực nào rõ rệt. Mà ba người bọn họ, vừa rồi vốn định đánh lén, chỉ tiếc là trong nháy mắt bọn họ động sát niệm, Tiêu Hoằng đã bố trí tốt việc phòng ngự rồi.
- Người nhìn thấy có phần, xác của những con nhện Thị Huyết này, chia đều như thế nào?
Gã nam nhân che mặt trong đó, tiếp theo dùng giọng khàn khàn hỏi, đồng thời nhìn lướt qua chất lỏng màu xanh biếc trên mặt đất.
Tuy rằng vừa rồi những con nhện Thị Huyết này đa số đã bị cắt đứt đoạn, nhưng chất lỏng nổi lềnh bềnh trên mặt đất cũng coi như tinh thuần, thu thập được một ít, vẫn không có vấn đề, giá trị ít nhất cũng mấy trăm kim tệ. Đối với người thường mà nói, đây tuyệt đối là khoản thu nhập phong phú.
- Dựa vào cái gì?
Tiêu Hoằng mắt lạnh quét nhìn ba người một vòng, đáp lại.
Ba người này không có xuất ra mảy may khí lực mào, mà lại muốn chia phần phân nửa, đây rõ ràng chính là ăn cướp. Hơn nữa bản thân Tiêu Hoằng biết rõ, những người này xác định vững chắc vừa rồi muốn đánh lén bọn họ.
Nếu tính ra thật sự nên nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện, tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, đáp ứng bọn họ... Nhưng một là, đây không phải là tính cách của Tiêu Hoằng; hai là, nếu dễ dàng nhường nhịn, như vậy đối phương được một tấc lại muốn tiến thêm một thước.
Không hề nghi ngờ, những người này không có khác gì là trắng trợn cướp đoạt, nhìn như ly kỳ, nhưng ở trong này chính là như thế, không có bất kỳ pháp luật gì ước thúc, giết người, cướp của... chỉ cần có thực lực đều có thể, không có người nào can thiệp, cũng không có khả năng có người can thiệp.
Ai dẫn đầu thích ứng với loại phương thức sinh tồn không có pháp luật này, ai chiếm nhiều ưu thế hơn thì sẽ thu được nhiều ích lợi, hiển nhiên ba người trước mắt này làm được trước thời hạn.
- Ngươi đã nói như vậy, thì không cần nói chuyện.
Gã nam nhân che mặt nói tiếp, tiếp theo liền từ trong Ma Văn túi, lấy ra một viên đạn màu đỏ.
Nhìn thấy vật này, ánh mắt Tiêu Hoằng hơi giật giật, hắn nhận ra vật này là Liệt tính lạt vụ đạn! Khi bùng nổ có thể hình thành hơi gay mũi, tác dụng xấp xỉ với lựu đạn hơi cay.
Không đợi Tiêu Hoằng kịp ứng phó, gã nam nhân che mặt liền phi thường quyết đoán ném về phía sau xa xa.
Một tiếng nổ tung qua đi, kèm theo tiếng vang, Tiêu Hoằng mơ hồ có thể nhìn thấy xa xa bên trong đó, còn dâng một màn sương khói màu đỏ, chim chóc cũng từ trên tàng cây “vù vù” bay lên.
- Ngươi!
Tiêu Hoằng tự nhiên hiểu được đây là ý tứ gì, bên trong ánh mắt dần dần hiện lên vẻ phẫn nộ.
- Hắc hắc...
Gã nam nhân che mặt chỉ phát ra tiếng cười gằn, tiếp theo liền đồng loạt phóng vọt tới hướng mấy người Tiêu Hoằng!
- Phòng thủ, chú ý phản kích!
Tuy rằng trong lòng tràn ngập phẫn nộ, nhưng Tiêu Hoằng vẫn rất nhanh làm ra phán đoán, trong tay đồng dạng nhiều thêm một cái hình cầu màu xám, đây là vật hình trứng lúc nhàn rỗi Tiêu Hoằng phối chế ra, không nghĩ tới đúng lúc này có chỗ dùng.
Tuy nhiên, ngay khoảnh khắc những người kia đến gần Tiêu Hoằng, lại chuyển hướng như tia chớp vòng qua bên cạnh Tiêu Hoằng, mà Tiêu Hoằng cũng nhắm chuẩn xác một góc bì giáp của gã nam nhân che mặt, dùng sức bắn ra hình cầu màu xám, trong nháy mắt từ chỗ hộ giáp của gã nam nhân kia lưu lại một dấu vết màu xám.