Chương 120: Có Việc Muốn Nhờ (Hạ)

Có thể nói là trải qua thời gian sử dụng ở cường độ cao, hiện giờ Hàm Điều trong tay Tiêu Hoằng đã hơi cũ kỹ rồi. Đây chủ yếu là tại hắn sử dụng quá nhiều nhưng cũng chẳng còn cách nào khác. Bởi vì Hàm Điều đã là Điêu văn đao thượng đẳng có thể dùng tiền mua được ở Thái Ngô Thành.


Dù sao thì so với loại của Sài Sương phải tự mình thu thập tài liệu, thỉnh cầu thợ thủ công chuyên nghiệp chế tạo, hoặc vận dụng đủ loại phương pháp thu mua từ Thái Ngô Thành, thậm chí là trên cả Vũ Nhuận Tinh.


Mà hai điểm này đối với Tiêu Hoằng đều là không thích hợp, chỉ có thể dùng tạm mà thôi.


Bởi vì bản thân cấu tạo của Linh Xà rất phức tạp, gần như từ mười sáu cái Ma Văn nhỏ sắp thành hình tròn tạo thành, trong đó liên hệ theo một hình thức đặc biệt, tạo hình văn trong văn, thế nên khi Tiêu Hoằng hoàn thành xong thì trên trán hắn đã đầy mồ hôi. Mặc dù kỹ thuật đao của hắn đã lão luyện phi thường nhưng hoa văn Linh Xà trước mắt cũng yêu cầu độ tinh tế rất cao, hơn nữa Hồng anh thạch cũng cứng rắn phi thường.


Tùy tay lau mồ hôi trên trán đi, Tiêu Hoằng liền mở một chậu nước sạch, thông qua Ma Văn châu màu lam đậm chế ra mấy viên hàn băng vạn năm nhân tạo, sau đó dựa vào ý tưởng trước kia mà pha chế Ma Văn dịch.


Ma Văn dịch văn trong văng trước kia nếu Tiêu Hoằng muốn tốt thì cần phải pha dung dịch ma linh trong đó, sau đó đưa hàn băng vạn năm nhân tạo vào, thúc đẩy loại dung dịch này bằng khí lạnh không ngừng của hàn băng khiến nó biến chất, hình thành một loại dung dịch ma linh phẩm chất siêu cao.


available on google playdownload on app store


Về phần Ma Văn chủ thể khi sử dụng Ma Văn dịch thì vào thời điểm Tiêu Hoằng pha chế ra cũng tận lực cho thâm hàn băng nhân tạo vạn năm vào. Đúng vậy, thứ này đối với người khác thì quý báu chứ với Tiêu Hoằng lại chẳng có gì, chỉ cần có Ngự lực là dùng mãi không hết.


Phối chế Ma Văn dịch so với hoa văn phức tạp trên Tái thạch thì đơn giản hơn rất nhiều lần, nửa tiếng là hoàn toàn xong. Sau đó Tiêu Hoằng liền rót từng chút một vào bên trong hoa văn dày đặc trên Tái thạch.


Có thể nói tài liệu chế tạo Linh Xà cũng không đắt lắm, phần lớn đều là những thứ rẻ tiền, ngoài một ít máu Huyết lân lang biến dị đã thu từ trước ra thì những tài liệu khác giá cũng chẳng tới hai mươi kim tệ.


Tuy nhiên công nghệ chế tác nó lại rất rườm rà, khiến Tiêu Hoằng có cảm giác như chế tạo ra một cái như vậy rồi chẳng muốn làm cái thứ hai. Có một số hoa văn nhỏ trong đó thậm chí dường như chỉ có dùng kính lúp mới thấy được. Nhất là văn trong văn, nhỏ tới như sợi tóc, hơn nữa ngàn vạn lần không thể sai.


Trên cơ bản là khi làm chúng, Tiêu Hoằng có cảm giác như muốn phát điên.
Suốt hai giờ trôi qua, Tiêu Hoằng mới rót hết Ma Văn dịch vào trong đó, thở dài một hơi nhẹ nhõm, lấy Ma Văn Châu màu xanh đen ra đặt một bên. Tiêu Hoằng lúc này bắt đầu làm công tác cuối cùng, đó là kích hoạt.


Quá trình kích hoạt ngoài tiêu hao rất nhiều Ngự lực ra thì tất cả đều thuận lợi, tốn mười lăm giây như trước đây.


Nhìn Linh Xà đã được chế tác xong, Tiêu Hoằng rốt cục thở dài một hơi, ngồi xụi lơ trên ghế. Đúng là tài liệu không đắt nhưng quá trình chế tác lại tiêu hao tâm thần quá, giống như thêu hoa vậy.


Đơn giản điều chỉnh một chút, Tiêu Hoằng liền cầm Linh Xà lên bàn tay, rót Ngự lực vào trong đó. Lúc này hắn cảm nhận rõ ràng được bên trong Linh Xà có một luồng Ngự lực xoay tròn, phi thường không tồi. Hiển nhiên hàn băng vạn năm nhân tạo đã tạo nên hiệu quả quan trọng rồi.


Bởi vì Phong Văn bình thường có thể dùng phần lớn chỉ là một luồng. Mà một luồng này đại khái chỉ tiến lên được một km mà thôi.
- Tốt lắm!
Cảm nhận được năng lượng bên trong Linh Xà, Tiêu Hoằng khẽ nói.


Sau đó hắn vội đi ra ngoài phòng ngủ. Hiện giờ đã là khoảng một giờ đêm, đám người Lý Nhạc đã ngủ cả, ở giữa sân, Tiêu Hoằng nhanh chóng khởi động Linh Xà.


Trong nháy mắt, hắn chỉ cảm thấy bốn phía hình thành mười sáu luồng xoáy tụ, giống như chiến đấu cơ Ma Văn phun khí, vận sức chờ phát động. Góc độ phun khí đại khí có thể xoay sáu mươi độ, cần thông qua Ngự lực khống chế xoay tròn sáu mươi độ, cần thông qua Ngự lực khống chế chuẩn xác, tận lực tăng độ linh hoạt. Đây chính là chỗ hay nhất của Linh Xà.


Thông qua mỗi một khí xoáy tụ có thể khiến việc điều khiển phương hướng linh hoạt hẳn, tốc độ tiến lên với với loại chỉ có bốn xoáy tụ nhanh hơn không biết bao nhiêu lần. Nhưng dù sao thì tính năng của Phong Văn được đề cao, độ khó khi khống chế nó cũng tăng.


Không chần chừ chút nào, nhớ lại một chút hướng dẫn điều khiển Phong Văn trong sách, Tiêu Hoằng liền khởi động. Khí xoáy tụ lập tức đẩy mạnh. Trong khoảnh khắc, Tiêu Hoằng chỉ cảm thấy phía sau truyền tới lực đẩy rất lớn, giống như mười mấy cơn lốc đẩy mình đi vậy.


Toàn thân Tiêu Hoằng trong nháy mắt đã vọt ra ngoài, dưới lực đẩy cực mạnh, chỉ cảm thấy thân thể nhẹ bẫng, tốc độ cực nhanh.
Ngay sau đó cả người hắn liền đập thẳng vào tường, dưới lực đẩy mạnh của Phong Văn mà cả người dán lên tường như thạch sùng vậy.


Mười sáu khí xoáy tụ nếu muốn thao tác tự nhiên như cánh tay, đồng thời phối hợp với bước chân thì Tiêu Hoằng còn cần phải luyện tập rất nhiều.
Rất nhanh sau đó Phong Văn liền ngừng lại. Chỉ thấy Tiêu Hoằng trượt từ vách tường xuống, sau đó hơi băng bó vết thương bị va đập, vẻ mặt đau khổ.


- Độ khó khi thao tác quả nhiên không nhỏ.
Tiêu Hoằng ngồi xổm trên mặt đất, thì thào nói, sau đó lấy Dược Văn trị bệnh bình thường ra, rửa sạch máu bầm trên mặt, trong đầu lại đang suy nghĩ làm sao để huấn luyện. Hiển nhiên là diện tích sân quá nhỏ, căn bản không thích hợp làm nơi tập luyện.


Ở học viện Tây Tân Ma Văn và Mai Long Ngự Văn Hành đều có sân chuyên dụng để tập Phong Văn. Nhưng nơi đó lại không cho người ngoài vào.
- Xem ra chỉ còn có thể tự mình nghĩ biện pháp.


Tiêu Hoằng thì thào, sau đó đi trở lại phòng ngủ, bắt đầu sử dụng Hàm Vận luyện độ chính xác của Ngự lực. Một giờ sau, hắn lại dùng một viên văn đan bổ huyết, sau đó mới chìm vào giấc ngủ.


Cùng lúc đó, bên trong phòng hiệu trưởng của học viện Tây Tân Ma Văn, lúc này đã về đêm nhưng đèn vẫn sáng. Trong phòng, sắc mặt Sài Tang nghiêm túc ngồi bên bàn, trong tay cầm bảng thứ hạng thí nghiệm của buổi chiều. Chữ học sinh của phân hiệu đứng đầu bảng, càng nhìn càng chói mắt.


Trước mặt hắn còn đặt Dược Văn trị bệnh của Ngự Đồ cấp hai.
Ở ghế bành đối diện, Hàn Thần, Hạ Duẫn Chi và bốn năm nhân vật quan trọng khác đều ở đó, còn có Sài Sương mặt mày âm trầm cùng với cao thủ đệ nhất của học viện, Miêu Thần.


Giờ khắc này Sài Sương chịu uất hận nhất. Buổi lễ chiều này đúng ra phải tuyệt đối thuộc về nàng, kết quả lại bị một kẻ không biết tên dẫm đạp, có thể nói là nhục nhã vô cùng.


Càng khiến nàng cảm thấy phẫn nộ đó là vừa rồi nàng lại chế tạo Dược Văn cho Ngự Đồ cấp hai, cảm thấy Dược Văn mà Tiêu Hoằng để lại giống như một ngọn núi lớn mà nàng không thể vượt qua nổi, thậm chỉ còn cảm thấy núi cao chót vót tận trời, khiến kẻ đã quen nhìn xuống người bên dưới mình cảm thấy cực kỳ không ổn.


- Viện trưởng, danh sách này tuyệt đối không thể công bố được. Một học sinh của phân hiệu lại dẫm đạp lên học sinh của học viện Tây Tân Ma Văn. Kỹ năng của tân sinh là thứ yếu, quan trọng nhất là chúng ta tổn hại danh dự thôi. Hơn nữa Lạc Tuyết Ninh sắp tới đây rồi, nếu để nàng nhìn thấy thì sẽ nghĩ gì chứ?


Hạ Duẫn Chi lên tiếng. Trong tay hắn cũng có một tấm bảng thành tích, tuy vì để giữ mặt mũi cho Sài Sương nên đã loại tên nàng ra nhưng học viên đứng thứ hai của học viện Tây Tân Ma Văn là Phùng Thượng đã bị bỏ xa tới vạn dặm rồi.


- Không chỉ có thế. Cấp bậc của học sinh phân hiệu này cũng tuyệt đối không thấp.


Sài Tang lên tiếng nói, cũng cầm Ma Văn trong tay lên một lần nữa. Trước hắn tuy rằng còn tàn phiến Ma Văn của Tiêu Hoằng nhưng Tiêu Hoằng khi đó và Tiêu Hoằng hiện giờ đã không thể sánh nổi. Lúc trước Tiêu Hoằng giống như là một người mới bắt đầu, kỹ thuật đao trúc trắc, hiện giờ đã như nước chảy mây trôi, lưu loát lại thâm trầm lão luyện.


Mà Sài Tang nói như vậy chính là dựa vào kinh nghiệm của Chế Văn Sư sau bao năm tháng mà phán đoán ra người này ít nhất phải là Ngự Đồ cấp mười, thậm chí đã đạt cấp Ngự Giả.
- Viện trưởng, ngài nói học sinh chế tạo Ma Văn này có thể cho hàn băng vạn năm vào trong Ma Văn không?


Hàn Thần nghĩ một chút rồi lên tiếng.
Tuy nhiên phân tích của Hàn Thần theo cách nhìn của mấy người khác là rất buồn cười.


- Chủ nhiệm Hàn, lời nói của ngài hơi hoang đường rồi. Ta thử hỏi ngươi một chút, một khối nhỏ hàn băng vạn năm giá bao nhiêu tiền? Ngàn vàng khó cầu, có thể nói là vô giá. Xin hỏi Dược Văn trị bệnh cho Ngự Đồ cấp hai giá bao nhiêu? Chỉ vài ngân tệ thôi. Ngươi cảm thấy trên đời sẽ có người ngũ như vậy, đem thứ giá ngàn vàng đi ứng dụng vào một cái Dược Văn vài ngân tệ sao? Chuyện này giống như là vì kéo dài tuổi thọ một cái Ma Văn Xa rách nát mà tốn mấy ngàn bảo vệ vậy. Trên thế giới có người ngu vậy sao? Cho dù là phân hiệu muốn trấn áp học viện Tây Tân Ma Văn thì phí tổn như vậy không phải là quá cao rồi sao?


Hạ Duẫn Chi lên tiếng nói.
Nếu dùng lối suy nghĩ của người bọn họ thì lời này đúng là có đạo lý.
Tang Hoành Vân ngồi ngay ngắn trước bàn giấy cũng gật đầu. Phân tích của Hạ Duẫn Chi rất có đạo lý. Trên cơ bản là có thể bài trừ việc sử dụng hàn băng vạn năm.


- Xem ra Trình Thiếu Vĩnh này có chút tài cán rồi, lại có thể có tân sinh giỏi như vậy. Miêu Thần, chuyện này giao cho ngươi, mau chóng điều tr.a ra chủ nhân của khối Dược Văn này, sau đó nghĩ biện pháp lôi hắn về học viện Tây Tân Ma Văn.
Sài Tang ra lệnh.
- Vâng thưa viện trưởng.


Miêu Thần vẫn có vẻ trầm mặc phi thường, bình thản đáp.






Truyện liên quan