Chương 132: Dung Dịch Huyết Luyện
Mà lúc này Tiêu Hoằng toàn thân đã đầy mồ hôi. Trải qua chừng hai giờ điên cuồng huấn luyện, luyện tập Liệp Cung, Tiêu Hoằng đã mất hơn phân nửa Ngự lực.
Tiện tay dùng ống tay áo lau mồ hôi trên đầu, lấy Ma Văn thời gian xem, lúc này Tiêu Hoằng thấy đã 11 giờ tối rồi.
Trước sau như một, xóa tin về phiếu đặc quyền trên đài khống chế xong, Tiêu Hoằng liền rời khỏi sân huấn luyện, trở về ký túc xá.
Suốt một ngày cố gắng huấn luyện, Ngự lực trong cơ thể Tiêu Hoằng có thể nói đã tiêu hao bảy tám phần. Người thường dưới tình huống này chỉ có thể lựa chọn nghỉ ngơi, nhưng Tiêu Hoằng còn có Ma Văn Châu màu xanh đen, có thể bổ sung đầy đủ Ngự lực trong cơ thể, liền lập tức có thể tiến hành tu luyện lần nữa.
Đặt Ma Văn Châu màu xanh đen trong miệng một chút, cũng không bắt đầu tu luyện ngay mà hắn ngồi ở trước bàn viết tại phòng chế văn, cầm lấy bút, tiến hành phân tích các loại tài liệu về dược thảo. Mục đích của hắn là cải tiến, tăng hiệu suất của huyết thí huấn luyện pháp.
Qua nhiều ngày suy nghĩ như vậy, Tiêu Hoằng đại khái đã có phương án, đó là phối chế một loại dung dịch, để trong bồn tắm lớn, khiến thân thể bản thân ngâm trong đó.
Dung dịch sẽ xâm nhập qua da, kích thích Ngự lực tăng lên, đồng thời còn khiến máu tuần hoàn nhanh hơn.
Mặt khác bốn phía bồn tắm lớn có đặt Cố Áp Sức Văn, nén ép nlm khiến cho có thể rót nhiều Ngự lực hơn vào mỗi một mạch máu, cũng đạt được hiệu quả tăng cường.
Làm như vậy dù có hơi phức tạp nhưng hiệu quả chắc chắn là không tệ.
Bởi vì trước đó đã suy tính vào nghiên cứu, nắm giữ Dược Lý Học tốt hơn xưa, thế nên việc phân tích phối phương của dung dịch cũng không tiêu hao nhiều như khi nghiên cứu Ngự Hương trước kia.
Chỉ cần hơn một tiếng, Tiêu Hoằng đã sửa sang phối phương xong, nhưng thứ này cũng không rẻ, mỗi lần tu luyện phải mất tới mười kim tệ. Nhìn thì không nhiều lắm nhưng lâu ngày thì đúng là phá sản.
- Quả nhiên đúng như dự đoán, cấp bậc càng cao càng đốt tiền.
Tiêu Hoằng lẩm bẩm. Thu nhập của quán thuốc cũng có thể nói là không tệ nhưng bản thân Tiêu Hoằng cảm thấy mình càng lúc càng cần nhiều tiền, cảm thấy lực bất tòng tâm.
Luyện tập, chế tác Ma Văn cần tiền, tu luyện cũng cần tiền, tóm lại là thế giới này không có gì tách khỏi tiền được.
Tuy nhiên Tiêu Hoằng cũng không ủ rũ nhiều, từng bước từng bước tiến tới vậy.
Tùy tay đặt phối phương vào két an toàn, Tiêu Hoằng liền đi tới ngồi trên ghế sô pha ở phòng khách, bắt đầu điều động Ngự lực trong cơ thể, hết sức chuyên chú dùng toàn bộ Ngự lực còn lại tu luyện.
Mãi tới nửa đêm, trải qua huấn luyện điên cuồng, Ngự lực trong cơ thể đã tiêu hao tới bảy tám phần, Tiêu Hoằng cũng chẳng đi vào phòng ngủ, trực tiếp cuộn mình trên ghế sô pha ngáy o o.
Trải qua mười mấy giờ huấn luyện, Ngự lực trong cơ thể Tiêu Hoằng rốt cục đạt tới 1700 luồng, tuy rằng còn cách Ngự Giả cấp hai một khoảng nhưng cũng có thể coi như tiến bộ cực nhanh rồi.
Chớp mắt đã qua một ngày, Tiêu Hoằng xong chương trình học buổi sáng liền trở về ký túc xá, chuẩn bị chế tác dung dịch tu luyện.
Loại dung dịch này Tiêu Hoằng gọi là dung dịch Huyết Luyện, cộng tất cả năm mươi loại thảo dược mà thành.
Cẩn thận cân nhắc một lần, xác nhận không có vấn đề gì, Tiêu Hoằng liền chuẩn bị tới Doanh nghiệp Thượng Hoành Ma Văn mua sắm tài liệu.
Tuy nhiên đúng lúc này thì Ma Văn thông tin trong ngực Tiêu Hoằng lại bắt đầu phát tiếng báo Nhâm Tường muốn nói chuyện.
- Tiêu Hoằng, Ma Văn Xa ngươi muốn đã có, có cần ta đưa tới luôn không?
Vừa mới bắt liên lạc, Nhâm Tường liền vào thẳng vấn đề.
- Ma Văn Xa đã cải tạo dựa theo yêu cầu trước kia của ta chưa?
Tiêu Hoằng bình thản hỏi.
- Chuyện này... Ngươi xác nhận là sửa như vậy sao?
Hiển nhiên Nhâm Tường hơi bận tâm về yêu cầu cải tạo của Tiêu Hoằng. Yêu cầu đó rất đơn giản, đó là loại bỏ nước sơn sáng bóng như thủy tinh trên xe đi, thay vào bằng nước sơn đen. Đặc điểm lớn nhất của loại sơn này là không phản quang.
Đương nhiên cũng bởi thế mà vẻ đẹp của xe sẽ giảm hẳn.
- Đúng vậy. Hiện giờ ta muốn mua, ngươi có thể bắt tay vào làm đi.
Tiêu Hoằng nói xong liền ngắt máy, đứng dậy chuẩn bị tới hãng xe của phụ thân Nhâm Tường.
Hãng xe của phụ thân Nhâm Tường được cho là một trong những hãng xe lớn nhất Thái Ngô Thành.
Khi Tiêu Hoằng tới nơi thì hắn đã thấy một loạt nhà cửa quy mô quây thành hình móng ngựa, ở giữa là một cái sân rất rộng, xe đi lại liên miên không dứt. Bên trong sân còn có bốn năm chiếc Ma Văn Xa mới tinh đang đi thử.
Đi vào sâu, lại liên lạc với Nhâm Tường, Tiêu Hoằng liền dựa theo chỉ dẫn của hắn đi tới một gara.
Bên trong này có đủ tiếng dụng cụ, vô cùng ồn ào. Đúng lúc này Nhâm Tường đang chỉ huy nhân viên sử dụng các loại dụng cụ.
- Xe của ta đâu?
Đi tới cạnh Nhâm Tường, Tiêu Hoằng nhìn quanh, hỏi.
- Chờ một chút, có ngay.
Nhâm Tường đáp.
Gần như ngay vào nháy mắt khi Nhâm Tường nói, chỉ thấy một cánh cửa kim loại bên cạnh Tiêu Hoằng mở ra. Một chiếc Ma Văn Xa màu đen nhánh chậm rãi đi ra từ băng chuyền.
Chỉ nhìn bề ngoài thì nó không có chút cảm giác chói mắt như xe mới, tuy rằng thân xe rất mượt nhưng lại gây cho người ta ảo giác như nó là xe cũ vậy.
- Thấy chưa? Đây là hiệu quả khi sơn nước sơn ma sa. Cón muốn sơn lại vài đường màu kim tuyến hay không, nhìn sẽ đẹp hơn đấy.
Nhâm Tường đề nghị.
- Không cần, cứ thế này đi là rất tốt rồi.
Tiêu Hoằng dạo vài vòng quanh Ma Văn Xa, vừa lòng nói.
Nhâm Tường đứng một bên nghe thấy Tiêu Hoằng nói vậy, lại nhìn vẻ mặt của Tiêu Hoằng, cảm thấy không phải nói trái lương tâm, trong lòng cũng không khỏi nghĩ thầm, quan điểm thẩm mỹ của người này không phải có vấn đề chứ? Hắn lại nghĩ tới Mộ Khê Nhi, còn có Doanh nghiệp Đại Hoằng Mỹ, có vẻ như không giống với người quan điểm thẩm mỹ có vấn đề mà.
Thật ra Nhâm Tường nghĩ hoặc thế nhưng không biết không phải quan điểm thẩm mỹ của Tiêu Hoằng có vấn đề mà trong mắt Nhâm Tường, Ma Văn Xa chỉ có hai mục đích sử dụng là để thay đi bộ và để khoe mẽ.
Nhưng Tiêu Hoằng lại bất đồng. Ma Văn Xa với hắn ngoài việc thay đi bộ ra còn phải cố gắng không gây chú ý. Nếu không Tiêu Hoằng cũng không có khả năng lựa chọn một chiếc xe hơn hai mươi kim tệ.
Mở cửa Ma Văn Xa màu đen nhánh, Tiêu Hoằng liền ngoắc nhoắc Nhâm Tường, ý bảo cùng hắn lên xe.
Hai người ngồi vào chỗ xong, Tiêu Hoằng liền đưa một túi chứa hai mươi lăm kim tệ cho Nhâm Tường.
- Tiêu Hoằng, cái này...
Lời nói của Nhâm Tường lộ vẻ khó xử. Dựa vào tình lý mà nói thì Tiêu Hoằng không ít lần giúp đỡ hắn, một chiếc xe chỉ có hai mươi mấy kim tệ thôi, Nhâm Tường thật cũng không định thu của Tiêu Hoằng.
- Cứ tính toán cho sòng phẳng, về sau ngươi còn phải giúp ta buôn bán mà. Hiện giờ nói cho ta biết thao tác cơ bản của Ma Văn Xa đi.
Mặt Tiêu Hoằng không đổi sắc, lên tiếng.
- Ừ.
Thấy Tiêu Hoằng nói vậy, Nhâm Tường cũng không từ chối nữa. Hắn biết người như Tiêu Hoằng không thích bày vẽ, sau đó cố hết khả năng thuyết minh cẩn thận các thao tác điều khiển Ma Văn Xa cho Tiêu Hoằng.
- Thao tác đại khái là thế. Bắt đầu có thể hơi chậm chút, sau khi thích ứng có thể gia tốc thích hợp. Nói vậy chứ bằng vào thực lực Ngự Giả của ngươi thì thao tác hẳn là không tệ...
Không đợi Nhâm Tường nói câu kế tiếp xong, nhìn lại đã thấy Tiêu Hoằng đặt tay trái lên cầu thủy tinh ở khoang điều khiển. Ngay sau đó, hắn trực tiếp điều khiển Ma Văn Xa xông ra ngoài, giống như tên rời dây cung, chẳng có quá trình tăng tốc độ từ từ chút nào.
Đi vào trong sân, Tiêu Hoằng lái Ma Văn Xa rất nhanh xuyên qua các Ma Văn Xa đang di chuyển chậm khác, hành động rất thành thạo, không có chút cảm giác trúc trắc nào.
Chuyện này cũng không kỳ quái. Loại Ma Văn Xa này Ngự Đồ cấp hai cấp ba đã có thể lái, so với Linh Xà đơn giản không không biết bao nhiêu lần. Thân là Ngự Giả cấp một, có thể khống chế Phong Văn Linh Xà, Tiêu Hoằng tất nhiên không cần huấn luyện nhiều cũng khống chế được thứ này, nếu không thì đúng là buồn cười rồi.
Chẳng qua trải qua thích ứng một chút, Tiêu Hoằng cơ bản đã dùng Ma Văn Xa như xe nhẹ đường quen.
Nhưng Nhâm Tường một bên lại không nghĩ như vậy. Hắn căn bản không ngờ Tiêu Hoằng lại chuyên huấn luyện độ chính xác của Ngự lực, lại càng không biết Tiêu Hoằng có thể khống chế thoải mái Phong Văn Linh Xà, thấy hắn có thể điều khiển Ma Văn Xa linh hoạt tới hơi điên cuồng như vậy thì cũng khó tránh khỏi ngạc nhiên.
- Cũng không tệ, chẳng qua có vẻ hơi yêu yếu, lại nhiều tạp âm.
Đi vài vòng, Tiêu Hoằng dừng Ma Văn Xa, đánh giá chiếc Ma Văn Xa này như vậy.
- Hả?
Nhâm Tường còn đang kinh ngạc, hơi há to miệng nói. Yếu thì cũng bình thường bởi Ma Văn Xa hai mươi mấy kim tệ thì hệ thống động lực có lệch lạc cũng là bình thường. Nhưng nói nhiều tạp âm thì đúng là không thể nào hiểu nổi.
- Tiếng nổ thế này mà còn lớn? Thế thì ngươi còn chưa thấy Ma Văn Xa của mấy người say mê thứ này, cải tạo Ma Văn Xa xong thì cách cả mấy trăm thước cũng còn nghe được đó.
Nhâm Tường đáp.
Tiêu Hoằng không trả lời, chỉ hơi gật đầu, bắt đầu thầm suy tư.
Hàn huyên với Nhâm Tường trong chốc lát, Tiêu Hoằng cáo biệt hắn, lái chiếc Ma Văn Xa có vẻ cũ nát này tối thẳng Doanh nghiệp Thượng Hoành Ma Văn, chủ yếu là mua tài liệu phối chế dung dịch Huyết Luyện và một số thương phẩm khác.
Không ngừng lái Ma Văn Xa, Ngự lực trong cơ thể Tiêu Hoằng cũng cảm giác được cấu tạo đại khái của Ma Văn Xa, tối thiểu có thể cảm nhận được rốt cục là có bao nhiêu Ma Văn Ngự Đồ cấp hai phối hợp. Mỗi một Ma Văn đều có số lần sử dụng cố định, trong đó tiêu hao nhanh nhất là Ma Văn khống chế gió, cần phải đổi mới định kỳ.
Có thể nói, chỗ Tiêu Hoằng không hài lòng nhất ở Ma Văn Xa trước mắt này là tiếng nổ của nó, mặc dù trong đám Ma Văn Xa nó đã được coi là có tiếng nổ nhỏ.
Dừng xe trước của Doanh nghiệp Thượng Hoành Ma Văn, Tiêu Hoằng bước xuống, lập tức mở động cơ của Ma Văn Xa. Trong đó là trung tâm của Ma Văn Xa, có tất cả ba loại Ma Văn tạo thành. Ma Văn động lực, Ma Văn phụ trợ đổi tốc độ mà Ma Văn thắng, dùng dụng cụ đặc thù liên hệ lại.
- Không phải chứ?
Nhìn những Ma Văn này, Tiêu Hoằng không khỏi nói.