Chương 2: Hù dọa
Nhưng sự việc xảy ra lại không như Tổ Ma mong muốn.
Liên tiếp mấy ngày, cô gái nọ cứ như âm hồn bất tán tối nào cũng ra khóc lóc kể lể trên cầu, khóc xong lại đi về...làm hại cô đứng ngồi không yên cứ như lâm đại địch vậy.
"Tổ Ma đại nhân....tại sao ngài lại quan tâm đến cô gái kia chứ?"
Một hồn ma có vẻ ngoài trung thực sáp lại hỏi Tổ Ma, ánh mắt nhìn cô gái dưới cầu mang theo vẻ tò mò.
Quan tâm?
Tổ Ma khinh bỉ, cô mới không thèm quan tâm.... Chỉ là dù có thế nào cũng nhất quyết không thừa nhận là bản thân cô sợ hãi.
Cái này không vì cái gì khác chỉ vì vấn đề mặt mũi thôi.
"Chẳng có gì đặc biệt cả...hay là để tôi ra hù ch.ết cô ta a.... "
Lại một hồn ma khác làm bộ hung ác nham hiểm muốn xuống, nhưng đợi một lúc lại không có ai ra cản mình thì hắn ta sửng sốt.
"Đi đi.....Lôi hết tất cả bản lãnh của cậu ra dọa ch.ết cô ta, tôi ủng hộ". Tổ Ma mỉm cười tỏ vẻ cổ vũ.
Hồn ma nọ:"..."
Hắn ta chỉ nói đùa thôi có được hay không?
Người mà Tổ Ma đại nhân kiêng kị, há một hồn ma nho nhỏ như hắn ta có thể quấy lên sóng gió gì. Thật muốn tát mạnh vào cái mỏ nhiều chuyện quá.
Hồn ma nọ vẻ mặt như ăn mướp đắng bay đến gần cô gái, hình dáng bỗng nhiên thay đổi. Máu me đáng sợ đến cực điểm, lưỡi thòng lòng xuống, mắt trợn to tím tái....ắt hẳn ch.ết vì thắt cổ hay đại loại thế.
Vốn Kì Thanh còn đang 1 mình chìm đắm trong suy nghĩ, trước mặt bỗng xuất hiện một bóng người mơ hồ khiến cô ta trợn to mắt.
Bóng người hiện rõ dáng vẻ rất đáng sợ, cái lưỡi còn đung đưa vươn về phía cô ta, đầu hắn ta tự dưng lại rơi xuống lăn lông lốc dưới đất, hắn ta có chút vội vàng nhặt xuống rồi đặt lên cổ mình.
Hai mắt Kì Thanh trực tiếp tối sầm, ngất xỉu tại chổ.
Hồn ma nọ có chút đắc ý quay về bên cạnh Tổ Ma, bắt đầu khoe khoang.
"Đại nhân....ngài xem....không phải còn bị tôi dọa xỉu hay sao....cô ta chỉ là một người bình thường mà thôi, chẳng có gì lợi hại, tôi chỉ mới..."
"Giữ đầu cho cẩn thận"
"Vâng..."
"Đừng để nó rơi trước mặt tôi lần nữa, xấu xí ch.ết đi được "
"Vâng... "
Hồn ma nọ có chút ủy khuất lùi một bên bắt đầu lấy keo dán chặt đầu mình, có phải hắn cố ý đâu, ai biểu khi ch.ết đầu hắn bị chặt đi làm gì, hại hắn lúc nào cũng bị rớt đầu.
Quả thực khổ không thể tả.
Nhìn cô gái phía dưới được một đám người xúm lại đem lên xe cứu thương chở đi, Tổ Ma lại bắt đầu cảm thấy khó chịu.
Tại sao chỉ mình cô bị hút đi linh hồn, còn người khác thì không sao?
Khi dễ ma đúng không!? Tổ Ma bực bội đuổi hết đám ma chung quanh đi, 1 mình ngồi xếp bằng trên không trung bắt đầu suy nghĩ.
Cô gái nọ.....rất kì quái.
Đúng vậy. Kì quái ở chổ có thể hút linh hồn cô. Còn lí do vì sao thì.... Cô tạm thời nghĩ không ra....
Tổ Ma xụ mặt bay qua bay lại trên cầu, nhìn một tầng kết giới trong suốt ngăn cản cô ra ngoài ở ngoài kia, tâm tình càng thêm sa sút.
Trong ngàn năm qua, cô lúc nào cũng nghĩ đến việc rời khỏi chổ này, đi phiêu bạt cùng đám ma ở ngoài kia, nhưng dù cô làm cách thì kết giới vẫn lù lù bất động.
Cho dù là ai đi nữa mà bị hạn chế trong phạm vi cây cầu Thanh tự này, ngày ngày chỉ ngồi một chổ ngắm dòng người, xe cộ đi lại trên cầu cũng sẽ thấy nhàm chán đến ngốc.
Huống hồ bây giờ Tổ Ma còn có nguy cơ bị động chờ người đến hút ch.ết mình.
Tổ Ma chuyển ánh mắt nhìn đến dòng sông đục ngầu phía dưới, Cô đã từng nghĩ đến lí do bản thân không rời khỏi được là có liên quan đến con sông này, nhưng đến khi lặn xuống tìm kiếm lại không tr.a được cái gì.
Ngoài mấy con ma ch.ết đuối.
Hiện tại chỉ còn cách tránh xa cô gái kia ra, chờ đến tìm thấy được vật giúp cô siêu thoát thôi, nghĩ đến cái này Tổ Ma lại muốn nổi điên lên.
Cái gì mà "Có duyên sẽ gặp được", thần thần bí bí khiến người ta mắc ói. Với tình trạng này đến vài nghìn năm cũng không tìm được.
Hừ