Chương 6: Tìm Tiêu Khiển

Ma Thiên Tuyết cảm thấy cuộc sống rất nhàm chán quanh đi quẩn lại chỉ có ở Thanh Hương Viện và Ma Cung.
Một ngày, cô ôm tay nải đi ra cửa. Thiên Tuyết đã thấy Lang Vương đứng trước cửa. Cô cười nói:
“Sớm thế?”
“Cô đi đâu tôi ở đó.”


Lang Vương lạnh lùng trả lời. Anh biết chỉ cần rời cô nữa bước cô lại đi gây sự. Không thì đi trêu hoa ghẹo bướm. Nên người trên giang hồ mới đồn thổi nhiều tin đồn như thế. Không phải hoàn toàn sự thật nhưng cũng có đến hơn một nửa là sự thật.


Một hôm, có một nhóm người đến từ Võ Lâm Phái. Đi vào Thanh Hương Viện phá rối. Tên mặt sẹo đá bàn:
“Gọi tú bà ra đây cho ta! Hôm nay ta muốn bao hết kỷ viện này.”
Uyển Uyển bước xuống:


“ Vị đại gia này, không biết ngài có mang đủ bạc không? Chỗ ta là kỷ viện nhưng là kỷ viện lớn nhất ở đây nha. Muốn bao hết cũng phải xem ngân phiếu dày bao nhiêu mới được.”
“Ngươi dám xem thường ta sao? Hắn vứt một xấp ngân phiếu lên bàn.”
Uyển Uyển cười như không cười:


“Cái này chỉ đủ bao một cô nương ở đây thôi.”
“Mẹ kiếp, ngân phiếu này đủ để ta cưới mấy nhị thiếp đó nha. Cô nương ở chỗ các người có gì hơn người chứ!”
Hắn vừa nói nước bọt vừa phun khắp nơi. Mọi người cười muốn đau cả bụng.


“Đại gia ơi! Cô nương chúng tôi ai cũng trong sạch lại còn giỏi cầm kỳ thi họa. Ai cũng sắc nước hương trời nha. Một người cũng quý, hai người cũng quý.”
“Khỏi nói nhiều. Ta muốn tất cả các cô nương ở đây hôm nay phải hầu hạ ta.”


available on google playdownload on app store


Uyển Uyển biết tên này muốn đến phá đám, nháy mắt với một cô nương ra hiệu thông báo cho lão bản.
“Ngài đây là làm khó ta rồi. Các cô nương khác đang phục vụ cho khách nha. Hay ta gọi vài người ra tiếp người nha: Lan Lan, Mai Ngọc, Hoa Hoa ra tiếp vì đại gia này cho ta.”
Tên mặt sẹo vỗ mạnh lên cái bàn:


“Bấy nhiêu cô nương mà muốn hầu hạ ta sao? Mơ đi. Nếu ngươi tới hầu hạ ta coi như ta bỏ qua.”
Đôi tay thô thiển của tên mặt sẹo sỗ sàng ôm lấy chiếc eo nhỏ nhắn của Uyển Uyển. Cô rất khó chịu nhưng vẫn nhịn xuống, mặt tươi cười.


“Ối giời ơi đại gia ơi! Ở đây ai không biết ta chỉ bán nghệ không bán thân.”
Uyển Uyển nhanh nhẹn thoát ra.
Tên mặt sẹo cũng không chịu buông tha.
“Còn lũ huynh đệ ta nữa. Mấy người làm sao đủ? Nhanh gọi các cô nương đẹp nhất ra đây. Đừng để ta nổi giận. Bằng không..”


Một tiếng nói nhẹ nhàng vang lên:
“Bằng không ngươi muốn sao?”
Thiên Tuyết mang hồng y từ trên cao bay xuống như một tiên tử giáng trần.
Tên mặt sẹo cùng đám huynh đệ nháo nhào lên. Nước miếng muốn chảy xuống cả đất.


“ Ta đổi ý rồi. Ta muốn cô nương này. Nhanh đến đây phục vụ cho đại gia. Đại gia có thưởng nha.”
Bàn tay của hắn chưa kịp chạm tới người Thiên Tuyết đã rơi xuống đất máu văng ra rơi đầy nền nhà. Uyển Uyển nhíu mày. Cô sợ nhất máu me nha.


Không xỉu là may rồi. Tối nay, cô cũng không cần phải ăn cơm nữa. Nhìn cảnh này, cơm ăn vào cũng muốn ói ra ngoài thôi.
Tên mặt sẹo la lên:
“Giết con tiện nhân này cho ta.”


Đám huynh đệ cùng xông lên, chưa nói hai tiếng thì tứ chi bị cắt ra thành nhiều mảnh nhỏ. Đường kiếm Thiên Tuyết đi đến đâu thì máu chảy tới đó. Tên mặt sẹo sợ đến đái ra quần.
Uyển Uyển lắc đầu. Hôm nay, cô khỏi phải làm ăn buôn bán luôn rồi. Cô thở dài.


Thiên Tuyết đưa mũi kiếm đến trên cổ của tên mặt sẹo. Hắn không dám nhúc nhích. Lưỡi kiếm di chuyển xuống dưới dứt khoát cắt lấy cái của quý của hắn:
“Á..”
Hắn gồng mình co quắp lại. Vì không có tay để giữ lại. Mặc cho người ta chém giết.


Mọi người chứng kiến không khỏi sờ xuống phía dưới của mình cảm thán:
“May mà nó vẫn còn.”


Có một số người bàn tán thân thế của nữ hồng y này. Nếu những người già trong thôn thấy cũng chưa chắc biết cô là ai. Bởi cô rời nhà khi chỉ mười lăm tuổi. Bây giờ dung mạo đã khác xưa rất nhiều.
“Lang Vương dọn dẹp sạch sẽ chỗ này cho ta. Đừng để ta thấy tên này xuất hiện nữa. Bẩn con mắt.”


Lang Vương như một tia chớp xuất hiện. Chỉ huy đám đệ tử của mình. Người đem thân thể của tên mặt sẹo, người nhặt lượm những mảnh vụn tay chân của đám huynh đệ của hắn.
Thiên Tuyết quay lại chỉ nói một câu:
“À quên, cái đó đem nấu cho chó ăn.”
Lang Vương cười nịnh nọt:


“Ta sợ chó ta nuôi ngại bẩn. Hay đem cho cá nó ăn.”
Người nghe cảm thấy hai người này, một mỹ nữ hồng y và một nam tử bạch y thật là một đôi biến thái.


Dọn dẹp sạch sẽ, Thanh Hương Viện lại tiếp tục mở cửa. Khách ra vào tấp nập. Ở đây nổi tiếng với các cô nương có tài ca hát, cầm, kỳ, thi, họa tinh thông. Không chỉ vậy, họ có chiêu đặc biệt khiến người ta dục tiên dục tử quên lối về.






Truyện liên quan