Chương 8: Thượng thần Mặc Uyên trên Tiên giới

Editor: Gà
“ch.ết...... ch.ết rồi, nàng đã nhảy xuống...... Tru Tiên đài, hồn phi phách tán.” Đối với Mặc Uyên, hắn ta vừa kính vừa sợ, đồng thời cũng có một tia ghen tỵ và oán hận, chỉ không dám biểu lộ ra thôi.


Một giây kế tiếp, cổ của Đế Tị đã bị chế ngự, lực đạo này, dường như muốn bẻ gãy nó.


Khi hắn bế quan ra ngoài chuyện đầu tiên chính là muốn thấy nàng, nhưng tiên đồng lại báo một tin động trời, quả thật hắn không thể tin, trước khi bế quan đồ nhi đã hứa với hắn nhất định sẽ ngoan ngoãn không chạy loạn, chờ hắn ra ngoài, thế nhưng hiện tại đã hương tiêu ngọc vẫn rồi sao?


Bây giờ nghe chính miệng Đế Tị chứng thật, rốt cuộc sự phẫn nộ của hắn hoàn toàn bộc phát.
“Không...... Chẳng liên quan tới tiểu thần, đều do...... Túc Ly Mị làm hại.” Giây phút khẩn cấp, Tiên Đế đẩy mọi chuyện lên người của Túc Ly Mị.


Nghe ba từ đó, cả người Mặc Uyên ngẩn ra, theo bản năng buông lỏng tay, làm sao Tử Huyên có dính líu với Yêu Ma Vương, rốt cuộc chuyện này là như thế nào?


Rốt cuộc khôi phục tự do Tiên Đế không dám chậm trễ, vội vàng nghĩ kỹ giải thích. Nói Tử Huyên tiên tử yêu Yêu Ma Vương Túc Ly Mị, nhưng hắn di tình biệt luyến yêu nữ nhân khác, phụ lòng Tử Huyên, Tử Huyên đau lòng nên nhảy xuống Tru Tiên đài tự vẫn.


available on google playdownload on app store


Tiên Đế xảo trá vô cùng, cho dù vậy hắn ta vẫn không quên châm ngòi mâu thuẫn giữa Túc Ly Mị và Mặc Uyên, ngàn năm trước Túc Ly Mị bị thương nặng còn có thể đả thương mười vạn thiên binh Tiên giới sau đó trốn thoát, pháp lực hắn mạnh mẽ đã vượt ra khỏi tưởng tượng của hắn ta, trừ Mặc Uyên, không người nào có thể chống lại hắn.


Túc Ly Mị, lại là Túc Ly Mị!
Mặc dù hai người chưa từng có qua lại, thế nhưng hắn có hiểu biết một ít chuyện của Túc Ly Mị.


Hậu duệ của Thượng Cổ Thần Long, thống lĩnh cả giới yêu ma, pháp lực cao cường, trong Tam giới không người nào có thể địch lại, dù là hắn (MU), cũng chỉ có thể đánh ngang tay với hắn (TLM).
Tuy nhiên, nếu hắn là Yêu Ma Vương, không liên quan đến Tiên giới, tại sao có quan hệ với Tử Huyên.


Tiên Đế tiếp tục ti tiện nói dối: “Bởi vì Túc Ly Mị quá mức hèn hạ, cố ý đối nghịch với Tiên giới bắt Tử Huyên đi, đùa bỡn với nàng sau đó vứt bỏ, nếu không sẽ không dẫn đến bi kịch như vậy.”


Nghe được Tiên đế nói, vẻ mặt Mặc Uyên lạnh nhạt như tuyết rốt cuộc có dao động, xen lẫn ẩn nhẫn trong đó, rõ ràng từ trong ánh mắt của hắn nhìn ra sát khí, sát khí mãnh liệt, hắn muốn róc xương lóc thịt Túc Ly Mị, trả thù cho Tử Huyên!
Bản thân Đế Tị đã đoán trước được một phần.


Ban đầu sau khi Tử Huyên ch.ết, hắn tự biết chuyện mình làm không vẻ vang gì, cho nên hôm đó đã hạ lệnh cấm người ở đây nói việc này ra ngoài, người nào vi phạm sẽ đày vào phàm trần, trọn đời không được phi thăng, người không phục đều đẩy xuống Tru Tiên đài, dưới ɖâʍ uy [1] của Đế Tị, mọi người không dám nói thêm điều gì, càng không muốn khuấy vào vũng nước đục này.


[1]: lạm dụng uy quyền
Mặc Uyên giận dữ muốn tìm Túc Ly Mị báo thù, nhưng trải qua đại chiến Thần Ma đó Túc Ly Mị bị thương nặng, biến mất trong Tam giới, vô luận như thế nào cũng không thể tìm được hắn.


Một ngàn năm rồi, hắn vẫn không có quên mối thù này, Túc Ly Mị, Mặc Uyên ta thề không đội trời chung với ngươi.
Trong lòng hắn, ẩn nhẫn dưới bề ngoài lạnh nhạt, là tình cảm nồng đậm với Tử Huyên.


Nàng là người hắn tự tay điêu khắc ra, mỗi cái lông mày đều khắc tên của Mặc Uyên hắn. Mạng của nàng do hắn cứu, tên của nàng do hắn đặt, pháp thuật nàng do hắn dạy, hắn đạm bạc cao ngạo không thu đồ đệ thế nhưng ngoại lệ thu nàng. Trên người nàng, hắn có nhiều điều không thể và không nên.


Hắn đã từng nghĩ rằng, cùng nàng tu luyện, hắn có thể khiến nàng thỏa mãn và vui vẻ chính là hạnh phúc lớn nhất, nhưng dần dần hắn phát hiện, thì ra người không thỏa mãn nhất chính là hắn.


Không muốn chỉ giữ quan hệ sư đồ với nàng nữa, cảm tình của hắn đối với nàng, đã không chỉ là tình sư đồ rồi.
Hắn đã nghĩ, sau lần bế quan cuối cùng này, nhất định sẽ nói rõ tâm ý cho nàng hiểu. Nhưng không nghĩ, lần này đi, chính là vĩnh biệt......


Lời Tiên đế nói hắn không quá tin tưởng, nhưng cũng không phải hoàn toàn không tin. Thay vì thừa nhận Tử Huyên yêu Túc Ly Mị, hắn tình nguyện tin tưởng do Túc Ly Mị cưỡng ép Tử Huyên, sau đó ép nàng vào tuyệt lộ [2].
[2]: đường cùng, không có lối thoát


Áo trắng như tuyết, tóc đen như mực, lạnh nhạt xuất trần, cao quý thanh u.
Nhưng không biết khi nào, thần sắc lạnh nhạt trên mặt đã xuất hiện đau thương, đứng ở Tru Tiên đài lệ khí quanh quẩn phía dưới, thật lâu, không nói được lời nào.


Hắn nhẹ nhàng đưa tay ra vuốt Ngọc Thạch lạnh lẽo ở Tru Tiên đài, tựa như có thể cảm giác độ ấm Tử Huyên đã lưu lại.
Tru Tiên đài trên giết thần tiên, dưới chém yêu ma, dù hắn nhảy xuống cũng không thể may mắn thoát khỏi, đừng nói là nàng, tuyệt đối không có khả năng sống sót.


Một hồi lâu, trong không khí lạnh lẽo truyền đến một tiếng thở dài. Tử Huyên, cuối cùng vi sư thực sự xin lỗi nàng.
......
Lúc này giới yêu ma, là một mảnh tốt lành.


Mặc dù tỉnh lại lần nữa Túc Ly Mị phải đối mặt với tàn cục nội loạn như vậy của giới yêu ma, còn hung hăng giễu cợt mỗ Lang Quân bệ hạ làm việc bất lực, nhưng vẫn có một chút khẳng định đáng giá, hắn dẫn dắt giới yêu ma biến mất trong Tam giới, điều này làm giảm đi rất nhiều mối hoạ ngoại xâm.


Cho nên, Mặc Uyên gấp rút tìm Túc Ly Mị báo thù như vậy, cũng không thể tìm được, hơn nữa trừ giới yêu ma, ngoại giới hoàn toàn không biết Túc Ly Mị đã tỉnh, thật ra nguyên nhân chủ yếu là bản thân hắn quá vô danh.


Gần đây giới yêu ma nghênh đón chuyện vui, đều đang đồn sau khi Đế Quân cưới công chúa Hồ Tộc hai người ân ái vô cùng, còn có người nói, thủ đoạn của Nguyệt Phi Yên thật cao minh, có thể khiến Đế Quân vì nàng quên hết mọi thứ, có thể thấy được bản lĩnh dụ dỗ kia đến cỡ nào.


Ngày nay người biết sự tích giữa Đế Quân và Tử Huyên tiên tử đã ít lại càng ít, vạn năm trước trận Thần Ma đại chiến kia đối với rất nhiều người cũng chỉ là truyền thuyết thôi, không phải ai trong Yêu giới cũng trường sinh bất lão, một thế hệ đi qua, đến bây giờ, chỉ còn là một truyền thuyết.


Nữ nhân vật chính mới nhất trong lời đồn, chính là Nguyệt Phi Yên (Quý Phi Nhi).
......


Hồ nước to tản ra hơi nóng nghi ngút, có bốn thị nữ rải cánh hoa hồng cạnh bờ hồ, hương thơm lượn lờ, khí nóng bức người, ra ngoài đi dạo một ngày đã hơi thấm mệt, Quý Phi Nhi ăn qua loa vài ngụm cơm sau đó muốn sớm nghỉ ngơi một chút, nhìn quanh tẩm điện thấy nước tắm đã chuẩn bị xong, cảm thấy vô cùng hưng phấn.


Vội vàng trút bỏ y phục lập tức nhảy vào, không có chút tao nhã và trầm tĩnh nào mà một nữ tử nên có.
Ở hiện đại nàng là ca sĩ vạn người chú ý, ngoài việc giả vờ giả vịt trước mặt truyền thông, còn lại phát điên như thế nào, người đại diện cũng không quản được nàng.


Thân thể công chúa Hồ Tộc này thật đúng khiến người tức giận mà, đường cong chữ S lồi lõm trước sau, thật sự cả nữ nhân như nàng nhìn thấy cũng máu nóng đầy đầu, không trách được là hồ ly tinh, thật là một báu vật trời sinh.


Sau khi cảm khái một phen, nàng quay đầu nhìn Lục Ý đang an tĩnh đứng một bên rắc cánh hoa, mắt nàng chuyển động, nảy ra ý hay, có lẽ nàng có thể tiếp tục moi chút gì đó từ trong miệng nha đầu này. Dù sao chuyện bản thân mình hiểu biết vẫn quá ít.


Nhớ đến trước đây Nguyệt Vô Tu nói với nàng, nàng có chút không nén được lòng hiếu kỳ: “Có phải Túc Ly Mị còn rất nhiều nữ nhân hay không?”


Lục Ý có chút ngoài ý muốn nhìn nàng một cái, gật đầu, rồi lại giải thích rất nhanh: “Thân phận Đế Quân tôn quý, nên rất nhiều cô nương muốn gả vào Đế Cung, trở thành Đế phi, nhưng nương nương không cần lo lắng, mặc dù hậu cung của Đế Quân giai lệ ba ngàn, hôm nay vẫn chỉ sủng ái một mình nương nương thôi.”


Làm ơn đi, nàng không phải quan tâm cái vấn đề này, nha đầu này có phải nghĩ nàng đang ghen hay không, làm sao nàng có thể sẽ vì một con rắn yêu mà ghen tuông chứ? Nàng còn ước hắn đi đến chỗ những nữ nhân khác không cần cứ quấn lấy nàng.


“Ý của ta là, tại sao ta ở Đế Cung nhưng chưa từng thấy họ, chẳng lẽ đều ở cung điện khác, một mình ta rất nhàm chán, sau này gặp mặt không chừng còn có thể nói chuyện phiếm giải buồn, đều là tỷ muội thôi mà!” Vì sợ Lục Ý hiểu lầm, nàng cố ý tạo cho mình một hình tượng hào phóng.


Nhưng nàng làm sao biết, trước đây hình tượng Nguyệt Phi Yên hẹp hòi nhỏ mọn cả giới yêu ma đều biết, đột nhiên hiện tại trở nên hào phóng như vậy rồi sao? Dù mất trí nhớ nhưng bản tính sẽ không nên biến hóa lớn như thế chứ.


Chuyện này...... Quý Phi Nhi mới đến, dĩ nhiên không thể nào biết chuyện tình của Đế Cung, càng sẽ không nghĩ tới ‘giai lệ ba ngàn’ đều đã thành vong hồn không còn tồn tại. Cho nên dĩ nhiên Lục Ý cũng không thể nói cho nàng biết chân tướng.


“Bởi vì Đế Quân sủng ái nương nương, sợ nương nương gặp các nàng thì trong lòng sẽ không thoải mái, nên chuyển những Đế Cơ kia đến nơi khác rồi, ở đây ngài không thể nào nhìn thấy các nàng đâu.”


Đối với loại giải thích này, đương nhiên Quý Phi Nhi không thể nào tin tưởng, Túc Ly Mị sẽ cưng chiều nàng, đùa à? Nếu quả thật đúng như vậy, thì trong đêm tân hôn Nguyệt Phi Yên chân chính có lẽ sẽ không phải ch.ết rồi, nàng cũng sẽ không xui xẻo bị xuyên qua đến cái nơi yêu quái khắp chốn này.


Trong này nhất định có điều cổ quái, nhưng không cảm thấy Lục Ý sẽ lừa nàng, nàng ấy là một thị nữ nho nhỏ nhất định sẽ không biết nhiều chuyện như vậy.
Ngâm mình trong hồ nước ấm áp, nhất thời Quý Phi Nhi không có tâm tình tắm nữa.


Cho dù người nào đó nghĩ đến việc mình khó giữ được mạng nhỏ này, thời điểm có nhiều bí ẩn sâu xa, chuyện có hứng thú cũng đề không còn hứng thú nổi.
Nhắm mắt lại tựa vào cạnh hồ, trong lòng có chút phiền não, thật lâu...... Không có sự cô độc nào bất lực như lúc này.


Từ lúc bắt đầu, cuộc sống của nàng là ở cô nhi viện, nghe bác viện trưởng nói, năm đó lúc phát hiện nàng vẫn chỉ là đứa bé nhỏ xíu, bị người ta vứt bỏ ở cửa cô nhi viện, sau đó được thu nhận.


Lúc mười hai tuổi bởi vì rất xinh đẹp, âm thanh dễ nghe tình cờ được Tinh Thám khám phá, bắt đầu cho nàng làm diễn viên, nhưng sau đó phát hiện nàng có tài năng âm nhạc, từ đó bước vào con đường âm nhạc, trở thành người được vô số ái mộ, công ty đại diện theo đuổi, vô số truyền thông tòa soạn báo tranh nhau đưa tin.


Những năm này, nàng hầu như đã quên mất Quý Phi Nhi thật ra là ai, chỉ khi thỉnh thoảng trở lại cô nhi viện thăm viện trưởng và bọn nhỏ, mới nhớ đến bản thân chân chính trước đây.
Quý Phi Nhi, mày nhất định phải kiên cường, vô luận gặp phải khốn cảnh gian nan dường nào, nhất định phải luôn bước tiếp.


Ở đây, nàng không có bằng hữu, cũng không có người có thể dựa vào, nàng chỉ có thể dựa vào bản thân thôi.
......


Một bóng dáng thon dài đi vào phòng, Quý Phi Nhi nhắm mắt nên không phát hiện, thị nữ vừa mới chuẩn bị thông báo, nam nhân lại giơ tay lên ra hiệu không cần, bọn thị nữ đứng dậy hành lễ xong, lập tức đi ra ngoài.


Quý Phi Nhi nghĩ một hồi cảm thấy mệt mỏi, mơ màng sắp ngủ, cảm giác đột nhiên ở cổ hơi ngứa, lúc đầu nàng không để ý, nhưng dần dần cảm giác ngứa trên cổ lại lan tràn đến bả vai, ưmh...... Bị muỗi cắn sao? Hay là bị nổi rôm rồi?


Nàng đưa tay ra, muốn gãi, đột nhiên cảm giác chạm vào vật gì đó trơn mượt, man mát lành lạnh, mềm nhũn, như là. 






Truyện liên quan