Chương 73: Nguyệt Vô Tu và Lam Nguyệt chết
Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Beta: Thảo My
"Mẫu Đơn cô nương, ngươi mau cứu chúng ta đi, ta không muốn ch.ết, ta thật sự không muốn ch.ết!"
Ai cũng sợ ch.ết, nhưng Nguyệt Vô Tu sẽ không quỳ trên mặt đất giống Lam Nguyệt, cho dù tôn nghiêm của hắn mất hết, cũng phải giữ một chút cốt khí cuối cùng này, nhưng đáy mắt hắn không cam lòng lại nói rõ khát vọng muốn sống.
"Ngươi thật sự có biện pháp cứu chúng ta?"
"Cái này...... Sẽ phải xem các ngươi có nguyện ý phối hợp hay không. Ngươi cũng biết, hiện nay muốn cứu các ngươi, là một việc vô cùng khó khăn, cho nên ta cũng cần một cái điều kiện."
"Điều kiện gì ngươi cứ việc nói." Bây giờ không có cái gì quan trọng hơn việc có thể sống.
"Đưa thuốc giải của Tố Hoa cho ta."
"Cái gì?" Nguyệt Vô Tu lập tức đổi sắc mặt: "Quả nhiên mục đích của ngươi là cái này, ngươi đến để lừa lấy thuốc giải? Ta tuyệt đối không đưa cho ngươi."
"Ngươi cảm thấy lấy dáng vẻ của ngươi bây giờ ta có cần phải lừa ngươi không? À...... Là hai người các ngươi ở trước mặt Túc Ly Mị tố cáo ta, để bây giờ bọn họ đã sinh ra hoài nghi với ta, đương nhiên ta muốn mượn chuyện này để rửa sạch mình. Ta có thể cứu các ngươi một mạng, chỉ cần một yêu cầu nho nhỏ như vậy, không tính là quá đáng chứ?"
"Ngươi muốn chúng ta tin tưởng ngươi thế nào? Hiện tại lợi thế của chúng ta cũng chỉ có thuốc giải này thôi."
"Trời, sắp sáng rồi. Ngươi cảm thấy Túc Ly Mị sẽ bị ngươi uy hϊế͙p͙, thật sự vì Tố Hoa mà tự hủy nguyên thần? Ngươi quá ngây thơ rồi, ta nói thật cho ngươi biết, bây giờ Nguyệt Phi Yên cũng không phải là nữ nhi của các ngươi, mà là một người khác, nàng đến cứu Tố Hoa là vì một phần đạo nghĩa, nếu quả thật không cứu được vậy cũng không liên quan đến nàng, cho nên các ngươi cũng đừng nghĩ mưu đồ trên người Tố Hoa."
"Ngươi nói cái gì? Nàng ta không phải Phi Yên, vậy nàng ta là ai?"
"Cái này...... Các ngươi không cần biết, biết quá nhiều sẽ không có ích với các ngươi."
"Ngươi không nói rõ ràng sao chúng ta có thể tin tưởng ngươi?"
"Ta đã nói cho các ngươi biết nhiều rồi, đừng không biết đủ, hơn nữa các ngươi có thể lựa chọn không tin tưởng, quyền quyết định là ở ngươi."
Bây giờ ý tứ của nàng đã rõ ràng, không tin nàng thì chỉ có một con đường ch.ết.
Cho nên, tin hay không, chỉ có thể đánh cuộc một cái.
Nguyệt Vô Tu cắn răng một cái: "Được, ta nguyện ý tin tưởng ngươi, nhưng ngươi phải nói ra biện pháp của ngươi ngay bây giờ."
Mẫu Đơn cười một tiếng, sau đó từ trong tay áo lấy ra một cái bình nhỏ: "Ở đây là một lọ thuốc giả ch.ết, là báu vật của tiên giới sau khi ăn vào sẽ hiện ra triệu chứng trúng độc, rất nhanh sẽ ch.ết đi, dĩ nhiên, đây chỉ là giả ch.ết, ba ngày sau sẽ khôi phục sinh mệnh một lần nữa."
Nguyệt Vô Tu có chút nghi ngờ nhìn nàng, cho dù thật sự là vậy, cũng khó bảo toàn sau khi hắn giả ch.ết, Túc Ly Mị sẽ không lấy thân thể để hả giận, đến lúc đó bị cắt thành tám khúc, ngũ mã phanh thây, chẳng phải chỉ có một đường ch.ết sao?
Mẫu Đơn dĩ nhiên là hiểu sự lo lắng của hắn, cho nên lại giải thích cho bọn họ: "Ngươi yên tâm, có ta ở đây, bảo đảm cho thân thể các ngươi bình yên ra khỏi thành, đến lúc đó tìm một chỗ ẩn nấp yên tĩnh cho các ngươi, bất kể các ngươi muốn trải qua cuộc sống yên tĩnh hay là muốn quay trở lại báo thù, đều là chuyện của các ngươi."
Nguyệt Vô Tu quả thật biết thuốc giả ch.ết là thuốc đặc biệt của tiên giới, là y tiên tu luyện trăm năm mà thành, cực kỳ quý giá, hắn rất muốn hỏi Mẫu Đơn tại sao có thứ này, nhưng suy nghĩ một chút cũng không phải là rất không đúng, nói thế nào thì nàng là người bên cạnh Túc Ly Mị, có kỳ trân dị bảo gì cũng coi như bình thường.
Thật ra thì, đây là thời gian Mẫu Đơn vẫn còn được Đế Tị sủng ái, Đế Tị thưởng cho nàng, nàng vẫn mang ở trên người, coi là vật bảo vệ tính mạng.
"Bây giờ nên cho ta tìm thuốc giải Tầm Diệt chứ?"
Nguyệt Vô Tu đi tới một bên, nhẹ nhàng chạm vào một vị trí trên bức tường, trong giây lát, mặt tường liền lõm vào, thì ra nơi này là một cơ quan nhỏ, bên trong có một bình sứ nhỏ.
"Cái này chính là thuốc giải. Tầm Diệt là độc đứng đầu của Hồ Tộc, năm đó tổ tiên Hồ Tộc nghiên cứu ra loại độc dược này, dĩ nhiên cũng có biện pháp giải độc, chỉ là về sau thuốc giải phương thuốc này bị thất truyền, cho nên ở trên đời này chỉ còn lại một viên thuốc giải cuối cùng này."
Một viên thuốc giải cuối cùng?
Mẫu Đơn đưa tay: "Cho ta!"
Mặt Nguyệt Vô Tu vẫn còn cảnh giác nhìn nàng: "Trước tiên ngươi đưa thuốc giả ch.ết cho ta."
"Đã đến lúc này ngươi vẫn còn hoài nghi ta, được rồi, chúng ta đồng thời trao đổi." Mẫu Đơn nhìn sắc trời bên ngoài, có chút không nhịn được rồi.
Ra lệnh một tiếng, bình nhỏ trong tay hai người đồng thời ném ra, Mẫu Đơn lập tức mở ra kiểm tra, lần trước nghe trưởng công chúa và Quý Phi Nhi nói về thuốc giải, mặc dù nàng không biết chế tạo thế nào, nhưng nguyên tắc màu sắc cùng mùi vị có biết một chút, nàng phân biệt một phen, đây chính là thuốc giải thật sự.
Nguyệt Vô Tu cũng mở ra bình, chứa hai viên thuốc bên trong.
Hắn nhất định là chưa từng thấy bảo vật tiên giới, cho nên nhìn rất do dự có nên ăn vào hay không.
Mẫu Đơn cười lạnh một tiếng: "Trời sáng nhanh quá, ngươi muốn ăn thuốc giả ch.ết này hay muốn bị Túc Ly Mị giết, thì chính mình lựa chọn đi."
Dù sao bây giờ nàng đã có thuốc giải, tùy ý bọn họ làm sao thì làm, cũng không quan trọng.
Rốt cuộc Nguyệt Vô Tu không do dự nữa, hắn và Lam Nguyệt cùng nhau một người một viên, sau đó nuốt vào.
Tận đến giờ phút này, Mẫu Đơn mới lộ ra nụ cười âm hiểm: "Chờ các ngươi sau khi ch.ết, ta sẽ không bạc đãi thi thể các ngươi, ít nhất có thể giữ cho các ngươi toàn thây."
Nguyệt Vô Tu và Lam Nguyệt cả kinh: "Ngươi...... Ngươi đây là ý tứ gì?"
Còn không đợi Mẫu Đơn trả lời, đột nhiên Lam Nguyệt khổ sở che bụng, sau đó phun ra một búng máu: "Tốt...... Đau quá!"
Nguyệt Vô Tu lập tức ôm lấy thân thể của nàng: "Nguyệt Nhi, nàng làm sao vậy hả?"
"Đau quá, ta...... Ta sắp ch.ết rồi."
Nguyệt Vô Tu vừa định chất vấn, đột nhiên nét mặt hắn cũng vô cùng khổ sở, có máu tươi từ khóe môi hắn tràn ra.
"Ngươi...... Cái nữ nhân ác độc này, lại dám gạt ta, ta thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi."
Mẫu Đơn cũng không định ở vào thời điểm này cùng hắn tranh võ mồm, rất nhanh, Lam Nguyệt ở trong ngực của hắn đứt hơi thở.
"Nguyệt Nhi, Nguyệt Nhi, a...... Đáng ch.ết, ta giết ch.ết ngươi." Nguyệt Vô Tu thấy Lam Nguyệt thật sự đã ch.ết rồi, phát ra tiếng gầm khổ sở.
Dĩ nhiên tu vi của hắn cao hơn Lam Nguyệt nhiều, độc vừa vào cơ thể, hắn còn gắng sức chống cự chốc lát, mà Lam Nguyệt trong nháy mắt ch.ết thảm.
Vào lúc này Mẫu Đơn vẫn còn chọc giận hắn: "Dù sao các ngươi nhất định phải ch.ết, các ngươi nên cảm tạ ta, cho các ngươi một phương thức giải thoát đơn giản như này, nếu không đợi đến lúc Tố Hoa ch.ết, các ngươi ở trong tay Túc Ly Mị sẽ càng thêm khổ sở."
"Tại sao ngươi lại gạt chúng ta nhiều lần như vậy." Không ngờ Nguyệt Vô Tu hắn anh minh một đời, thế nhưng cuối cùng thua trên tay một người nữ nhân.
"Ta nói rồi, cho tới bây giờ ta không lừa gạt các ngươi. Ta hận Nguyệt Phi Yên là thật, lần này, ta chỉ lợi dụng các ngươi, khiến Túc Ly Mị tiêu trừ cảnh giác với ta mà thôi, chờ ngày ta thành Đế hậu, các ngươi cũng coi như ch.ết có ý nghĩa rồi."
Nữ nhân trước mắt này quá đáng sợ, vậy mà có tâm cơ sâu nặng như thế.
Nhìn Lam Nguyệt trong ngực đã hoàn toàn không còn hơi thở, thân thể dần lạnh lẽo, vẻ mặt Nguyệt Vô Tu hết sức đau khổ, nhìn Mẫu Đơn cũng từ từ hận ý: "Ngươi vậy mà giết ch.ết Nguyệt Nhi của ta, ta nhất định giết ngươi!"
Mẫu Đơn cười chẳng hề để ý: "Rất nhanh ngươi cũng sẽ đi xuống theo nàng, các ngươi sẽ được làm quỷ phu thê với nhau, chẳng qua ngược lại ta thật sự cảm thấy buồn cười, loại người như ngươi, thế nhưng cũng sẽ thật lòng yêu một người."
Hắn nhìn dáng vẻ của Lam Nguyệt, rõ ràng là thật lòng yêu nàng, Yêu ma giới đều biết Hồ Vương Nguyệt Vô Tu độc ác ngang ngược, giết huynh diệt đệ, ngay cả phụ thân mình của cũng bị hắn làm giận ch.ết, nàng thật không hiểu, vì sao hắn một mực chú ý chuyện của Lam Nguyệt, bằng mọi cách che chở.
Lam Nguyệt cũng là một tính tình ngang ngược kiêu ngạo, nếu không đây chính là vật họp theo loài trong truyền thuyết?
Mẫu Đơn không hề lo lắng cái vấn đề này: "Ngươi ở lại chỗ này chậm rãi chờ ch.ết đi!"
Dứt lời, xoay người chuẩn bị rời đi.
Lúc này, sau lưng Nguyệt Vô Tu đột nhiên bộc phát ra gầm lên giận dữ, sau đó đem hết toàn lực đánh ra một chưởng, Mẫu Đơn vừa quay đầu, cũng không có né tránh, đành nhận một chưởng của hắn.
Nàng hoàn toàn có thể tránh thoát, nhưng lại không cần thiết, nếu như không bị thương một chút, tại sao gọi là kế hoạch tốt đẹp đây? Huống chi đã bị Túc Ly Mị đánh trọng thương, công lực khôi phục không có bao nhiêu Nguyệt Vô Tu không thể đe dọa đến tính mạng của nàng được.
Có thể bởi vì tăng tốc vận công làm độc lan tràn, thân thể Nguyệt Vô Tu ngã ầm trên mặt đất, phun ra một ngụm máu tươi, sau đó con mắt mở thật to, tắt thở.
Thân thể Mẫu Đơn hơi choáng váng, khóe miệng có một tia máu chậm rãi chảy ra, nàng không thèm để ý chút nào lấy tay lau đi, nhìn trong phòng có hai cỗ thi thể bị độc phát bỏ mình, trên mặt hiện ra nụ cười lạnh lẽo.
Thuốc giải đã tới tay, bây giờ nàng có thể rời đi.
......
Kỳ hạn hai ngày đã đến, dù thế nào Túc Ly Mị vận công lực cũng không giúp nàng kéo dài tính mạng được.
Quý Phi Nhi hầu ở bên cạnh bà, khóc đỏ cả con mắt, nàng cầm khăn vải lau đi một chút máu chảy ra khóe miệng, máu kia lại là màu đen.
Biết rõ đại nạn giáng tới, trên mặt Tố Hoa vẫn còn lộ vẻ bình tĩnh tươi cười, sắc mặt của bà trắng bệch, âm thanh suy yếu: "Phi Yên...... Mẫu thân, đã không có gì tiếc nuối. Đế quân, hi...... Hi vọng về sau con có thể đối đãi với Phi Yên thật tốt, nữ nhi của ta giao cho con."
Túc Ly Mị gật đầu một cái, lần đầu tiên mở miệng gọi như thế: "Nhạc mẫu đại nhân xin yên tâm."
Tố Hoa mỉm cười gật đầu: "Trời cao...... Đối đãi ta không tệ, để cho số mạng của ta còn có thể có được một..... Một nữ nhi ưu tú như vậy, ta đã rất thỏa mãn. Phi Yên...... Điều duy nhất ta không bỏ được, chính là con! Đồng ý với mẫu thân...... Không nên thương tâm, ta chỉ là giải thoát mà thôi, về sau...... Ngươi nhất định phải sống thật tốt, mỗi một ngày đều thật vui vẻ, biết không?"
Quý Phi Nhi khóc rất thương tâm: "Mẫu thân, con thực xin lỗi người, là con hại người, con thật sự quá vô dụng."
"Hài tử ngốc, mẫu thân......lấy ngươi làm vinh dự. Mặc dù mẹ con chúng ta đoàn tụ chỉ có thời gian hai ngày, cũng là hai ngày mẫu thân sống vui vẻ nhất ở trên thế giới. Nhiều năm khổ sở như vậy đổi lấy hai ngày gặp nhau này, nếu như được chọn lại một lần nữa, mẫu thân cũng sẽ không chút do dự, vui vẻ chịu đựng." Ở trên thế giới này, vĩ đại nhất chính là tình cảm tình thương của mẫu thân, yêu không vụ lợi.