Chương 91: Hao tổn tu vi nghiêm trọng
Nhìn Quý Phi Nhi bị thương nặng, bộ dạng khổ sở như vậy, Túc Ly Mị vô cùng không chịu nổi.
Thời điểm buổi tối tự mình giúp nàng bôi thuốc, ngưng tụ pháp lực trong lòng bàn tay, hắn lại chuẩn bị sử dụng thuật chữa bệnh giúp nàng trị thương lần nữa.
Quý Phi Nhi vội vàng ngăn cản hắn: "Tiểu Bạch, đừng hao phí linh lực của chàng nữa, ta nghe Mẫu Đơn nói, chàng giúp người chữa thương phải hao phí một lượng chân khí lớn, còn có thể sẽ tổn thương tu vi bản thân, lần trước chàng giúp Mẫu Đơn là bởi vì tình thế nguy hiểm, nếu như không cứu nàng rất có thể sẽ ch.ết, cũng là vì cứu tính mạng mẫu thân ta, nhưng bây giờ ta chỉ bị một chút tổn thương nhỏ, cũng không cần phiền phức như vậy."
"Nhưng không phải bây giờ nàng rất đau sao? Ta không thể chịu được nhìn dáng vẻ khổ sở của nàng như vậy."
"Nhưng......"
Nàng còn muốn nói tiếp, nhưng Túc Ly Mị đã làm phép điểm huyệt đạo của nàng, pháp lực màu xanh lam ngưng tụ ở đầu ngón tay, nhẹ nhàng lướt qua vết thương trên cần cổ của nàng, Quý Phi Nhi chỉ cảm thấy có một dòng lực lượng ôn hòa rót vào cổ của nàng, cảm giác đau đớn kia đang dần dần biến mất.
Đợi lúc nàng phản ứng lại lần nữa, đã phát hiện mình cũng có thể nói chuyện và chuyển động, vừa sờ cổ vết thương đã không thấy.
Ngược lại Túc Ly Mị bên cạnh, sắc mặt có chút tái nhợt không bình thường, trên trán còn đổ mồ hôi lạnh.
"Tiểu Bạch, chàng không sao chứ?" Quý Phi Nhi giật mình, nàng đã nói không nên tùy tiện sử dụng pháp lực, một chút vết thương nhỏ chính mình có thể từ từ tốt lên.
"Không có việc gì, bây giờ cảm thấy thế nào?"
"Đừng động tới ta, chàng đã giúp ta chữa bệnh, dĩ nhiên không sao, ngược lại chàng, sao sắc mặt không tốt như vậy, ta nói không cần thay ta chữa thương mà." Quý Phi Nhi lo lắng nhìn hắn, sau đó cầm tay của hắn: "Sao tay của chàng lạnh như vậy, chàng đừng hù dọa ta."
"Đứa ngốc, phu quân nàng có pháp lực vô biên, làm sao có thể sẽ có việc gì đây? Về phần nhiệt độ, bản thể của ta là rắn, nhiệt độ vốn chính là lạnh."
Rắn đúng là động vật máu lạnh, nàng cũng biết thường ngày nhiệt độ của hắn có chút hơi lạnh nhàn nhạt, cũng không phải rét lạnh như bây giờ.
Quý Phi Nhi còn muốn nói tiếp, Túc Ly Mị ôm nàng vào trong ngực: "Bây giờ đã khuya lắm rồi, nàng vì đau đớn mà ngủ không yên, bây giờ có thể ngủ một giấc thật ngon rồi."
"Tiểu Bạch......"
"Đừng nói chuyện, ta cũng rất mệt mỏi, nhanh lên ngủ một chút đi!"
"Nhưng......"
"Tinh lực dư thừa như vậy, chính là không muốn ngủ rồi hả? Đã như vậy, có phải vi phu nên giành một chút phúc lợi hay không." Bàn tay to của hắn theo hông của nàng chậm rãi dời lên trên, ở bên tai nàng thổi một hơi ám muội.
Sắc mặt của Quý Phi Nhi bỗng chốc trở nên đỏ bừng: "Không có...... Không có, hay là ngủ đi!"
Nàng vội vàng nhắm mắt lại, khuôn mặt nhỏ nhắn như lên cơn phát sốt, nhìn hắn lúc này lại có tinh lực làm chuyện đấy, vậy chắc hẳn cũng không có đại sự gì.
Cổ không đau, khổ sở cũng giảm bớt, rất nhanh nàng liền tiến vào giấc mộng.
Nhưng không nghĩ, nam nhân ngủ ở bên người nàng lại bỗng chốc mở mắt, khuôn mặt tuyệt mỹ lộ ra vẻ mặt khổ sở, hắn nhìn khuôn mặt ngủ say ngọt ngào của Quý Phi Nhi, sau đó ngồi dậy, sắc mặt rõ ràng càng thêm tái nhợt, hắn vội vã ngồi xếp bằng, vận khí ngưng thần, một lúc lâu sau, toàn bộ dừng lại, hắn che ngực, trên trán từng giọt mồ hôi lớn chừng hạt đậu liên tục rơi xuống.
Đáng ch.ết, chuyện gì đã xảy ra, chân khí lại không thể ngưng tụ được.
Ngàn năm qua, hắn nuôi hồn phách duy nhất của Tử Huyên tại chính trong nguyên thần của mình, hồn phách không ngừng hấp thụ lấy tu vi trong nguyên thần và pháp lực của hắn, tiếp tục như vậy nữa đừng nói hồn phách Tử Huyên không gánh nổi, ngay cả chính hắn có thể cũng sẽ...... Cho nên bất đắc dĩ, chỉ có thể hấp thụ linh hồn nữ tử đến nuôi.
Sau khi đoàn tụ với Phi Nhi, hắn đã ngưng loại hành vi này, nhưng pháp lực và tu vi của hắn lại bị tổn hại cực lớn.
Thuật chữa trị hắn vốn không am hiểu cho lắm, lần trước chữa thương cho Mẫu Đơn, đã bị tổn hao phần lớn chân khí, bây giờ......
Không, hắn nhất định phải chống đỡ, không thể ngã xuống. Nếu như hắn không thể trở lên cường đại, còn có thể bảo vệ nữ nhân trong lòng hắn yêu thế nào? Tiên giới, Mặc Uyên, Đế Tị, tất cả đều nguy hiểm, hắn tuyệt đối sẽ không để bất luận kẻ nào cướp đi Phi Nhi từ bên cạnh hắn, dù là hắn liều mạng đến một hơi sức lực cuối cùng.
Ánh trăng trong sáng xuyên thấu qua cửa sổ chiếu rọi vào gian phòng, chiếu vào trên mặt vui vẻ lúc ngủ của Quý Phi Nhi, Túc Ly Mị nhìn đến si ngốc, sau đó cúi đầu ấn xuống một nụ hôn khẽ lên trán nàng, hắn rời giường mặc quần áo, nhẹ nhàng rời khỏi phòng, hắn phải đi Hàn Trì, nắm chặt thời gian tu luyện.
......
Bởi vì vết thương của Quý Phi Nhi đã đỡ hơn, tự nhiên cũng không cần ngoan ngoãn ở trong phòng như lời của Túc Ly Mị, cho nên sau khi nàng dùng qua đồ ăn sáng, lại cao hứng đi tìm Mẫu Đơn.
Túc Ly Mị nói những lời đó với nàng, nàng hoàn toàn không để ở trong lòng, thậm chí ngay cả một chút dấu vết cũng không có lưu lại. Mẫu Đơn là tỷ muội tốt của nàng, tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện phản bội với nàng.
Mà lúc này Mẫu Đơn đang nghĩ chuyện trở về Tiên giới, Thương Mặc Tuyết đã ở đây với nàng, mặc dù nàng có đặc lệnh tùy ý ra vào Tiên giới, nhưng mà lâu không có trở về như vậy, nàng cảm thấy có chút lo lắng. Nhưng nghĩ đến thái độ của Đế Tị với nàng, và khi trở về Tiên giới cuối cùng sẽ nhận những đối xử chu đáo, nàng thật hận không thể không quay về, trong lòng đang rối rắm như vậy, vừa đúng lúc Quý Phi Nhi tìm đến nàng.
Nàng vừa nhấc mắt, cũng không phát hiện băng gạc ở trên cổ của nàng ta, chỗ da thịt đó mịn màng ngay cả một tia dấu vết cũng không có, nàng lập tức khiếp sợ mở to hai mắt.
"Phi Nhi, không phải ngươi bị thương sao?"
"Tối hôm qua Tiểu Bạch đã giúp ta chữa hết, hắn nhất định không nghe lời ta nói, ta đã nói một chút vết thương nhỏ không có chuyện gì lớn, nhưng hắn chính là đau lòng, hao phí pháp lực trị thương cho ta, về sau ta lại nhìn thấy thân thể hắn hình như có cái gì rất không đúng, nhưng hắn cậy mạnh nói mình không có việc gì, ta......" Quý Phi Nhi còn chưa nói hết, đã bị Thương Mặc Tuyết lạnh giọng cắt đứt.
"Ngươi nói cái gì? Mị lại hao phí chân khí trị thương vì ngươi?"
"Đúng vậy, sao thế?"
Sắc Mặt của Thương Mặc Tuyết chợt trầm xuống: " Tại Sao hắn có thể làm như vậy, ngươi có biết hay không, như vậy tổn hại tu hành rất lớn với hắn, hắn đã sử dụng nguyên thần chi lực nuôi một ngàn năm hồn phách vì ngươi, bây giờ tại sao có thể lại để cho hắn hao phí tu vi?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Quý Phi Nhi xụ xuống: "Thật xin lỗi, ta biết rõ không thể làm như vậy, nhưng ta không thể ngăn cản hắn."
Thương Mặc Tuyết trừng mắt liếc nàng một cái: "Họa thủy, Mị chỉ vì ngươi, ngay cả mạng cũng không cần."
"Mặc Tuyết, ngươi đừng nói Phi Nhi như vậy, trước kia Mị cũng thay ta chữa thương, ngươi muốn trách thì trách ta là được." Mẫu Đơn đúng lúc hiện ra giả bộ làm người tốt.
"Vậy làm sao có thể giống nhau? Lúc ấy tính mạng ngươi bị đe dọa, mà lại còn phải từ trong miệng ngươi biết chân tướng thuốc giải, có chút bất đắc dĩ, nhưng nàng ta? Một chút vết thương nhỏ, lại khiến Mị hao phí tu vi, ta thấy hắn đã mất lý trí rồi."
Không có ai biết tình trạng cơ thể Túc Ly Mị hơn Thương Mặc Tuyết lúc này, nhưng hắn lại vẫn không thương tiếc thân thể của mình như vậy, vì Quý Phi Nhi cái gì cũng muốn làm.
Quý Phi Nhi càng nghĩ càng khổ sở, hơn nữa Thương Mặc Tuyết chỉ trích như vậy, vành mắt lập tức hồng, mặc dù trước kia nàng nghe Mẫu Đơn nói qua làm như vậy không tốt với hắn, nhưng không ngờ sẽ nghiêm trọng như thế, Thương Mặc Tuyết chỉ trích nàng như vậy nàng không tức giận chút nào, ngược lại càng phát ra đau lòng Túc Ly Mị.
"Ta hỏi ngươi, bây giờ Mị đang ở đâu?"
"Chuyện này...... Cuối cùng ta tỉnh lại, hắn đã không ở người bên, Lục Khởi nói, hắn đi Hàn Trì tu luyện buổi tối sẽ trở lại, để cho ta không phải lo lắng."
"Hàn Trì, hắn lại đi Hàn Trì!" Lấy pháp lực của Túc Ly Mị, đã không cần đi chỗ đó nữa rồi, nhưng hắn lại ở chỗ đấy cả đêm, điều này nói rõ tình huống còn nghiêm trọng hơn hắn tưởng tượng nhiều.
"Chuyện gì xảy ra, Mặc Tuyết ngươi nói rõ ràng, không nên làm ta sợ."
Thương Mặc Tuyết không nói lời nào liền chạy ra ngoài, Quý Phi Nhi lập tức cảm thấy chuyện rất nghiêm trọng, vội vàng đuổi theo, sắc mặt Mẫu Đơn có chút phức tạp, nàng do dự một giây, cũng lập tức chạy theo ra ngoài.
......
Hàn Trì một năm bốn mùa đều tản ra hàn khí lạnh như băng, với người có pháp lực hàn tính mà nói, không khác nào là nơi tu luyện tốt nhất.
Mà Hồ Tộc tu luyện là hệ hỏa, hơn nữa Quý Phi Nhi chỉ là linh hồn người phàm, còn chưa đến gần Hàn Trì, đã cảm thấy ý lạnh dày đặc, càng đi vào trong toàn thân càng phát run rẩy.
Nơi này...... Chính là chỗ tu luyện của Túc Ly Mị sao?
Thương Mặc Tuyết và Mẫu Đơn đều có pháp lực hộ thể, nhưng Quý Phi Nhi lại lạnh run lẩy bẩy, Thương Mặc Tuyết thấy bộ dáng này của nàng, lập tức nhíu nhíu mày: "Không chịu được thì nhanh trở về đi."
"Không, ta muốn đi nhìn Tiểu Bạch." Quý Phi Nhi kiên định lắc đầu một cái.
Trước kia nàng không có nghĩ đến, rốt cuộc Hàn Trì là loại địa phương nào, còn tưởng rằng là nơi thần tiên chốn bồng lai tiên cảnh tuyệt vời, vậy mà cảnh vật lại tàn khốc thế này .
Mẫu Đơn kéo lê một cái áo lông khoác lên trên người của nàng, cũng may như thế, nếu không không cần chờ đi tới chỗ sâu, nàng sẽ bị đông cứng.
Thường ngày Túc Ly Mị cho phép Lục Khởi và Lục Ý tới Hàn Trì tu luyện, họ cũng chỉ có thể ở bên ngoài hưởng chút linh khí Hàn Trì, căn bản không cách nào chịu đựng ý lạnh đến tận xương tuỷ trong thời gian dài.
Không biết đi bao lâu rồi, rốt cuộc tới bên trong Hàn Trì theo truyền thuyết, trước mắt là một mảnh tràn đầy sương mù, tản ra lạnh lẽo thấu xương, căn bản là không thấy được cảnh vật trước mắt.
Thương Mặc Tuyết đưa tay làm phép hóa đi đám sương che tầm mắt, trong giây lát, Quý Phi Nhi bị cảnh tượng trước mắt kinh ngạc đến ngây người.
Một bạch xà to lớn vô cùng bị đóng băng ở bên trong Hàn Trì, to lớn làm cho nàng không cách nào tưởng tượng, cái ngày đó nàng thấy căn bản không bằng được cái bây giờ.
Nàng hoảng sợ trợn to hai mắt, bước chân sinh ra lui bước, xà thật là lớn, thật là đáng sợ.
Thế nhưng khi Thương Mặc Tuyết kêu lên tên của Túc Ly Mị về phía bạch xà, nàng không dám tin trợn to hai mắt, xà khổng lồ đáng sợ như vậy, có phải..... Tiểu Bạch của nàng không?
Thương Mặc Tuyết đứng ở trên mặt băng, nhìn dáng vẻ Túc Ly Mị lúc này, hết sức không đành lòng: "Mị, việc gì phải làm thế?"
Ở chỗ sâu trong Hàn Trì, hắn căn bản cũng bó tay tu luyện ở chỗ này, cho dù biết rõ có thể để cho tu vi mình nhanh chóng tăng lên như vậy, nhưng cũng không cách nào chịu được loại rét lạnh đó, nhưng Túc Ly Mị lại......
Bạch xà bị đóng băng ở trong Hàn Trì, không nhúc nhích, giống như không có hơi thở sinh mệnh.
Mẫu Đơn đau lòng lau sạch nước mắt: "Đều tại ta không tốt, nếu như phải khiến Mị chịu đựng khổ sở như thế, còn không bằng ban đầu trực tiếp để cho ta ch.ết đi.