Chương 20: Yêu thú
Lần này Lê Hỏa không để cho mấy con sói kia chiếm tiên cơ nữa, chân đạp hạc diệp bộ câp tốc đến bên hai con sói, Lê Hỏa dồn hết lực vào thanh đao bổ thẳng xuống hai con soi.
Nhát bổ cực mạnh, ta có thể nhìn thấy một dòng khí lưu mờ bao phủ thân đao, thanh đao đó đi đến đâu đều mang theo tiếng gió gào thét.
Ầm ầm.
Thanh đao bổ thẳng xuống nền đất ngập cả lưỡi đao xuống, còn hai con sói đều đã nhay ra, dù cho không chúng bất kì con sói nào nhừng Lê Hỏa đã tách rời hai con sói đó ra khỏi nhau, đó là ý định của Lê Hỏa.
Lê Hỏa nhanh chóng thu đao lại và chém vào con sói thứ hai, nhưng tốc độ và sự nhanh nhẹ của nó quá cao, con soi đã dễ dàng né được phát chém đó.
Con sói thứ nhất lợi dụng sơ hở của Lê Hỏa để tấn công, nó nhảy vồ lên, giơ hai vuốt ra trước, cái mồn thì mở ra để lộ ra hàm răng sắc nhọn vàng ố mang theo mùi vị hôi thối.
Trên gương mặt Lê Hỏa lúc này tràn đầy ý cười, tay trái của Lê Hỏa không biết lúc nài đã móc thành trảo, Lê Hỏa nhanh chóng móc lên.
Phập.
Một dòng máu chảy dọc theo cánh tay của Lê Hỏa, trảo của cậu đã đâm xuyên qua cổ họng con sói, cái trảo cắm rât sâu, ngập cả bàn tay Lê Hỏa, con soi cố găng dẫy dụa vài lần, mồn nó phát ra mấy tiếng " ảng ảng" trước khi ch.ết.
Con sói kia thấy Lê Hỏa giết ch.ết đồng bạn của mình thì chưa ngay lập tức tiến lại trả thù mà nhìn chằm chằm Lê Hỏa từ từ lùi lại và biến mất sau những bụi dậm to lơn.
Lê Hỏa thấy thế thì thở phào nhẹ nhõm, thực ra bây giờ cậu chỉ là nỏ mạnh hết đà, sức cùng lực kiệt, trận chiến vừa rồi có thể nói là trận chiến gian khổ nhất của Lê Hỏa từ trước đên nay.
Lê Hỏa chưa bao giờ cảm thấy mệt mỏi như bây giờ, nhưng bây giờ cậu lại cảm giác cực kì vui sướng khi chiến thắng một địch thủ mạnh, kể cả lúc giết Trần Hạo Lê Hỏa cũng chỉ cảm giác rất bình thường, không hề có cảm giác vui mừng khi chiến thắng.
Lê Hỏa thở giài một hơi nhìn hai cái xác sói mỉn cười vui vẻ.
Theo như những gì mà bạch hạc viết thì thịt cùng nội tạng của yêu thú là cực kì bổ dưỡng đối với tu sĩ, nó còn hơn cả mấy thứ nhâm sâm, tuyết thảm ở phàm trần, ở các tiên môn họ thường cho các đệ tử ăn yêu thú cấp thấp để đẩy nhanh tốc độ tu luyện của đệ tử ở giai đoạn đầu, những yêu thú cấp cao thì cực kì có ích cho tu sĩ, máu thịt, nội tạng có thể luyện thành đan dược, xương cốt, da lông dùng để luyện pháp khí, nói chung yêu thú là cực kỳ có ích cho tu sĩ.
Đừng nhầm lẫn là yêu thú yếu hơn loài người, tu sĩ đối với bọn chúng chả khác nào linh đan dược liệu có thể giúp chúng nó đẩy nhanh tốc độ tu luyện, loài người dù giết yêu thú nhiều hơn là yêu thú giết loài người nhưng số lượng chênh lệch là không quá cao, mà số lượng yêu thú lại nhiều hơn số lượng loài người mấy lần, tốc độ sinh sản lại nhanh hơn loài người, tốc độ tu luyện của loài người dù nhanh hơn mấy lần yêu thú nhưng con đường tu luyện của bọn chúng gần như không có bình cảnh, tâm ma... cản trở con đường tu luyện như loài người, loài người có các linh thể tu luyện yêu nghiệt nhưng yêu thú lại có huyết mạch thần thánh ban cho, loài người có linh trí cao nhưng yêu thú khi tu luyện cũng không kém về khoảng linh trí, nếu nói là loài người có pháp thuật cùng pháp khí thì yêu thú cũng có thiên phù thần thông, sực mạnh thể chất vượt trội, thậm chí gần đây người ta còn thấy yêu thú sử dụng yêu khí do yêu thú tự luyện, lên suy đi tính lại yêu thú vẫn nhỉnh hơn loài người một chút.
Lê Hỏa nhớ lại đoạn giới thiệu mà bạch hạc viết, không thể không nói là quyển sách nhật ký của bạch hạc đã làm cho thế giới trong mắt của Lê Hỏa mơ giộng không ít.
Lê Hỏa vác xác của con sói nguyên vẹn lên vai, kẹp hai nửa của con sói bị chém đôi lúc đầu vào lách bên kia rồi dùng hạc diệp bộ chạy về cái hồ mà lúc trước nghỉ lại.
Còn cái chuyện mà có yêu thú khác lại đến thì Lê Hỏa không no cho lắm, yêu thủ có địa bàn giêng của chúng, bình thường mà yêu thú đi vào địa bàn của con khác là tuyên chiến lên bình thương không có yêu thú xâm nhập địa bàn của kẻ khác, Lê Hỏa không lo về việc có con yêu thú khác lắm, còn về việc con soi quay lại trả thù thì đành chịu chứ biết làm sao được, bây giờ mà vạc cái xác soi cùng với cơ thể mệt mỏi này ra đi, chả may thâm nhập vào địa bàn của con yêu thú nào thì không khác việc tự sắt là mấy.
Về đến hồ Lê Hỏa ngay lập tức kiếm củi nhóm lửa lên, vác xác của hai con soi ra bờ hồ lột da, làm nội tạng, dửa sạch, mất hơn 30 phút Lê Hỏa mới làm xong, cậu vứt hết lòng mề da lông, xương cốt xuống hồ, chỉ rữ lại thịt, tim cùng gan mà thôi, đúng là da thịt của yêu thú rất có sức hấp dẫn, Lê Hỏa vừa vứ lòng mề da long xương cốt xuống mà lũ cá tôm cua... bâu vào nhiều như ruồi, Lê Hỏa nhìn cũng phát sợ.
Lê Hỏa nhanh xóng dựng một cái làn xông khói lên, để hơn một nửa số thịt vào đó, Lê Hỏa tính làm thịt xông khói bảo quản cho lâu chứ nhiêu đây ăn một ngày sao hết, Lê Hỏa cũng làm một hệ thống dẫn khói xuống đất để che dấu nơi ở. ( giống như mấy cái lò bếp của bồ đội ta thời kháng chiến chống pháp chống mĩ, bạn nào không biết thì lên goole)
số còn lại Lê Hỏa cho lên nướng hết, tim cùng gan cũng cho lên nướng luôn, 10 phút sau một làn hương ngào ngạt tỏa ra, làm cho nước nhãi của Lê Hỏa trào ra cả miệng.