Chương 1: Ma Sư Kỉ Tình.
\*\*Cấm KY, nhắc tới bất kỳ thứ gì \( nhân vật, tình tiết,...\) của tác phẩm \( truyện, phim,...\) khác vào trong truyện này.
\*\*Truyện nhất thụ đa công, không thích xin click back, đừng nói lời cay đắng.
\*\*Cả công lẫn thụ đều là người ma đạo.
Y gọi Kỉ Tình.
Kỉ trong kinh kỉ \( gỡ bỏ \), Tình trong tơ tình.
Y vốn là một thanh niên ba tốt, tam quan ngay thẳng ở một khỏa tinh cầu xanh thẳm.
Cha mẹ y mất sớm, chẳng để lại gì cho y cả, ngoại trừ một khoản gia tài kết xù khiến y có thể làm cá ướp muối, vô tư vô lự sống đến ba đời mà không lo ăn mặc.
Chỉ là, chưa kịp để y hưởng thụ đỉnh cao nhân sinh. Thì mớ tài sản này đã triệt để vô duyên với y, bị đem đi từ thiện.
Bởi vì sao? Bởi vì trước ngày đi cục dân chính kế thừa gia sản, y ngủ một giấc thật ngon, cuối cùng liền không thể tỉnh dậy được nữa.
Đợi khi y mở mắt ra, thì bản thân đã xuyên đến dị giới, một nơi mệnh danh là Tiên Ma đại lục. Hơn nữa còn trở thành một côi nhi nghèo khổ vừa mới bái nhập vào một cái tam lưu môn phái.
Lúc đó, tâm tình Kỉ Tình chỉ có thể dùng hai chữ để hình dung : Ha hả.
Người khác ít nhất còn bị xe đụng, hay đập đầu vào tường, ngã xuống nước cái gì.
Còn y? Ngủ thôi cũng có thể xuyên không a! Ngưỡng cửa xuyên không hạ thấp đến vậy từ bao giờ thế?!!
Y không muốn xuyên không, y muốn hưởng thụ cuộc sống của người giàu có, y muốn làm phú nhị đại!
Nhưng mặc cho y có kháng nghị thế nào, thì vẫn không khỏi bị cuộc sống cùng vận mệnh đè bẹp.
Tiền tài, danh vọng, địa vị, mỹ nữ.
Ở một nơi cường giả vi tôn thế này, kẻ yếu sẽ bị loại bỏ, chỉ có thực lực mới có thể khiến y chèo chống đến cuối cùng.
Mười năm...
Một trăm năm...
Một ngàn năm sau...
Từng người cùng thời đều đã ngã xuống, nhưng Kỉ Tình vẫn giống như tiểu cường đánh mãi không ch.ết, vấn đỉnh nhân sinh, trở thành nhân vật quát tháo phong vân đứng đầu đại lục.
\( tiểu cường \= con gián.\)
Rốt cuộc cũng có thể ngẩng cao đầu làm người, không cần sống khép nép như vậy nữa.
Nhưng là, câu nói thịnh quá tất suy cũng không phải là vô căn cứ.
Cả đời Kỉ Tình đã từng làm ra một quyết định sai lầm. Đó chính là năm xưa đã nhận bốn đồ đệ.
Đại đồ đệ lúc nhỏ tinh nghịch phá phách, sau khi lớn liền trở thành Ma Quân một tay che trời.
Nhị đồ đệ tuy không có tiền đồ bằng. Nhưng vừa xuống núi liền đã kiếm chỉ thập đại môn phái. Một lời không hợp liền diệt gia, diệt môn. Tôn xưng là Kiếm Ma.
Tam đồ đệ tính tình cẩn trọng, dịu dàng. Nhưng lại trở thành Ngọc công tử nổi danh thiên hạ, khiến bao thiếu niên, thiếu nữ vô tri vì đó điên cuồng.
Mà tiểu đồ đệ, một thân y thuật cũng là xuất thần nhập hóa. Nhưng tính tình lại cổ quái, kỳ quặc, không thích cứu người, chỉ thích giết người. Danh xưng Tiếu Diện Quân.
Có thể nói, một đời anh danh của Kỉ Tình cũng đều đã bị đám nghiệt đồ này làm mất sạch. "Tuổi già sức yếu" còn bị gán cho danh xưng Ma sư.
Cho nên, hôm nay Ma sư y đây liền sẽ xuống núi, đích thân đem đám nghiệt đồ này từng cái từng cái lôi trở về dạy bảo lại một trận!
Đỉnh Tiêu Dao là đỉnh núi cao nhất đại lục, quanh năm mây mù lượn lờ, thuộc về động thiên phúc địa bậc nhất, linh khí dày đặc gấp trăm lần bên ngoài. Cả đỉnh núi tựa như một thanh thần kiếm vấn đỉnh thương khung, tử khí đông lai ba vạn dặm.
Nhưng là, mặc cho Tiêu Dao Đỉnh có bao nhiêu kỳ trân dị thảo, linh khí bảo vật, vẫn như cũ không có người đi vào.
Bởi vì sao?
Chưa nói tới bên ngoài đỉnh núi có lắp hơn ba vạn toà sát trận. Thì trên đỉnh núi còn có một vị hung thần tọa trấn nữa a!
Danh xưng Ma sư của y cũng không phải là thổi ra.
Cái gì là Ma sư? Vạn ma chi sư, liền gọi là Ma sư.
Nghe đồn, vị Ma sư này dung mạo xấu xí như ác quỷ, tựa như một lão đầu râu tóc bạc trắng, quanh năm hút máu của đồng nam đồng nữ để luyện tuyệt thế ma công. Tính tình độc ác, tàn nhẫn, ngay cả đồ đệ của chính mình đều có thể giết ch.ết.
Cho nên, rất nhiều người cũng mộ danh mà đến, nhưng vĩnh viễn lại không dám lên núi bái sư.
Lúc này, dưới chân núi Tiêu Dao, có hơn trăm người đang tụ tập.
Bọn họ đều là người do các thế lực từ khắp nơi phái tới đây, thời thời khắc khắc chú ý động tĩnh trên núi.
Chỉ là, ngay khi bọn họ đang bày sàn cờ bạc, chuẩn bị vượt qua một ngày nhàm chán như thường ngày. Thì đúng lúc này, trên núi lại vang vọng tiếng bước chân.
Ngay tức khắc, đám người liền nhao nhao ngẩng đầu nhìn về phía ba ngàn bậc thiên thê nối vào mây mù kia.
Thanh niên chậm rãi bước xuống. Y mặc bạch y, bên ngoài khoác vào một lớp hồng bào mỏng như cánh ve, thêu hình từng đóa hỏa diễm đang nhảy nhót. Ba ngàn tóc đen phủ xuống tận eo, dùng một cây trâm đỏ vấn lên. Từng sợi tua rua đỏ tươi rũ xuống không chút kềm chế.
Vốn là phong cách tùy ý, diễm lệ. Nhưng cố tình, thanh niên lại có một dung mạo hoàn toàn trái ngược lại với cách ăn mặc của mình.
Gương mặt tuấn lãng như quan ngọc, mày như thu phong, môi mỏng tạo thành một đường thẳng, mang theo vẻ lạnh bạc.
Mắt đan phượng khẽ cong. Đồng tử không chút cảm tình, tĩnh lặng như nước.
Đây không phải lãnh tình, cũng không phải lạnh lùng như băng. Mà đây là một loại ánh mắt ngạo thị chúng sinh, đối với thiên địa vạn vật đều thờ ơ.
Trong tu chân giới, thanh niên tài tuấn nhiều như cá diếc qua sông, nhưng người này lại thắng ở chỗ khí chất không nhiễm khói lửa nhân gian, siêu thoát phàm tục, giơ tay nhấc chân đều mang theo đạo vận.
Nếu nói Ngọc công tử là công tử văn nhã, thì thanh niên này đơn giản chính là thần linh giáng thế, cao không thể với.
Không khí đọng lại, đám người đều nhìn đến ngây ngẩn cả người.
Đến khi đối phương đã bước khỏi địa giới Tiêu Dao Đỉnh, bọn họ mới kịp phản ứng lại, nhao nhao chạy tới.
"Vị công tử này, ngươi là đệ tử của Ma sư có đúng không? Ta nhìn ngươi khí chất siêu quần, tương lai nhất định bất khả hạng lượng. Chỉ cần bái nhập vào Sát Lục Thánh địa chúng ta, chúng ta có thể bồi dưỡng ngươi làm Thánh tử!"
"Phi! Vị công tử này, đừng nghe những xú nam nhân này vẽ vời. Chỉ cần ngài bái nhập vào Hợp Hoan tông, tất cả mỹ nữ trong tông từ thái thượng trưởng lão đến đệ tử tạp dịch, chỉ cần ngài thích, đều tùy ý lựa chọn..."
"....................."
Một đám người tranh nhau đến đầu đầy mồ hôi. Ngay khi cả đám sắp xảy ra quần ẩu, thì thanh niên đứng trên cao kia mới chịu lên tiếng. Âm thanh lạnh lẽo như nước hồ cuối thu, thấm sâu vào tâm can.
"Thì ra là đám sâu kiến các ngươi làm đệ tử của ta nhầm đường lạc lối."
Ánh mắt đối phương đảo qua đám người.
Ngay tức khắc, đám người liền tựa như bị người định trụ, cơ thể cứng đờ giữa không trung.
Lúc này, thanh niên mới nhàn nhạt thu hồi tầm mắt, chậm rãi bước xuống, lướt qua người bọn họ. Mỗi một bước đi, liền đã vượt qua trăm trượng.
Chưa tới ba bước, thân ảnh của y liền đã mất khuất nơi chân trời.
Lúc này, một cơn gió nhẹ thoáng qua. Trăm thân ảnh cứng ngắc giữa không trung kia liền giống như tro tàn đồng dạng, bị gió cuốn đi, triệt để tiêu tán giữa thiên địa, tựa như chưa từng tồn tại.
Lại qua chừng nửa khắc sau, trong không khí mới bất chợt xuất hiện một bóng người.
Đối phương mặc một bộ hắc y che kín mặt. Lúc này đang ngồi phịch trên đất, đũng quần vẫn còn có chút ướt, miệng không ngừng thều thào trong kinh hoảng :"Cao nhân...cao nhân..."
Những tên tạp nham ở đây có lẽ đến ch.ết đều không biết được vì sao bản thân mình ch.ết. Nhưng với tu vi của hắc y nhân, gã vẫn có thể lờ mờ thấy được một chút môn đạo.
Một khắc thanh niên hồng y kia đưa mắt nhìn qua. Cả thiên địa liền biến đổi, linh khí hóa thành vô tận kiếm khí. Trong nháy mắt, ngàn vạn đạo kiếm ý liền đem bọn họ băm thây vạn đoạn, ngay cả thần hồn đều không may mắn tránh khỏi.
Hắc y nhân đặt tay lên ngực mình tự hỏi, nếu đổi lại là gã, gã có thể tránh thoát được một chiêu này của đối phương hay không?
Câu trả lời khẳng định sẽ là không.
Đối phương giết gã, so với giết một con kiến còn phải dễ dàng.
Nếu không phải gã kịp lúc vận dụng át chủ bài mà Ma Quân ban thưởng, thì e rằng lúc này gã cũng đã hóa thành vô tận cát bụi rồi.
"Không được. Phải lập tức quay về báo cho Ma Quân đại nhân biết mới được."
Nói là làm, hắc y nhân liền chật vật đứng dậy. Thân ảnh hóa thành một luồng hắc vụ, bay thẳng vào chân trời.