Chương 15: Uy Hiếp.
Bốn sư đồ vốn cũng chỉ là định đi ra hóng gió, cho nên rất nhanh bọn họ liền vòng theo đường cũ trở về.
Chỉ là, ngay khi đi ngang qua một con hẻm nhỏ, Lục Dạ bỗng dưng lại dừng bước, ngẩng đầu nói với Kỉ Tình :"Sư tôn, đệ tử muốn đi mao xí, ngài cùng chư vị sư huynh cứ trở về Tiêu gia trước đi. Một lát đệ tử sẽ tự mình trở về."
Kỉ Tình gật đầu, cũng không hỏi nhiều, dắt theo Độc Cô Duy Ngã cùng Độc Cô Vô Song rời đi.
Đợi khi bóng lưng bọn họ biến mất trong đám người, Lục Dạ mới xoay người đi vào trong hẻm nhỏ, con ngươi biến trở nên lăng lệ, không phù hợp với niên kỉ của hắn hiện tại.
Lục Dạ vừa đi vào, liền đã bắt gặp một đám người đang đứng chờ ở bên trong. Trên dưới có hơn chục người, đều là thanh niên trai tráng.
Ánh mắt ám trầm, Lục Dạ liền trầm giọng hỏi :"Các ngươi vì sao lại ở đây?"
Lúc này, một tráng hán mặc vải thô bó sát, gương mặt hung thần ác sát cũng đi tới, trên dưới đánh giá Lục Dạ.
"Làm sao? Lục đại công tử chỉ cho một mình ngươi tới Đế thành mà không cho đám tiện dân chúng ta tới đây sao?"
"Lúc đầu nghe người trong trại buôn nói ngươi được tiên nhân nhận làm đệ tử ta còn không tin đâu. Không ngờ rằng lại là thật."
Đi một vòng quanh người Lục Dạ, tỉ mỉ quan sát hắn, sự chế giễu của tráng hán cũng càng thêm nồng đậm :"Chậc chậc...khoác vào cẩm phục, cũng rất ra dáng quý công tử a. Đúng là nhân mô cẩu dạng mà."
"Chỉ là...chó hoang cũng chỉ là chó hoang, cẩm phục liệu có che giấu được mùi hôi thối trên người ngươi không chứ?"
"Các ngươi rốt cuộc là muốn làm gì?" Lục Dạ nhíu mày, âm thanh hơi lạnh đi.
Chuyện quá khứ chính là vết nhơ khó thể rửa đi trên người mà cả đời này hắn cũng không muốn nhắc lại thêm một lần nào nữa.
Chỉ là, đối diện với thái độ lạnh bạc của Lục Dạ, tráng hán vẫn chỉ cười trừ :"Đừng có nói vậy chứ. Dù gì chúng ta cũng đã từng là huynh đệ có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia."
"Hiện tại ngươi cũng trở thành đồ đệ của tiên nhân rồi. Có lẽ cũng không nỡ để chúng huynh đệ chịu khổ đi?" Tráng hán vừa nói, còn vừa vỗ vỗ vai Lục Dạ.
Không chút lưu tình hất văng tay gã, Lục Dạ liền lạnh mặt trần thuật :"Ta không có tiền."
Đến tận bây giờ, hắn làm sao còn có thể không nhận ra mưu đồ của bọn họ a?
"Không có tiền?" Bị hất tay, tráng hán cũng không nổi giận, chỉ ôm bụng cười vang, nhìn về phía những kẻ đang đứng phía sau.
"Các ngươi nghe gì chưa? Đồ đệ của tiên nhân nói là không có tiền kìa!"
"Haha, cười ch.ết ta."
Đám người lập tức cười phá lên. Chỉ là, sau khi cười to vài tiếng, sắc mặt của tráng hán cũng lập tức trở nên hung ác, cười lạnh.
"Ngươi không có tiền, nhưng vị sư tôn kia của ngươi lại giống như rất có tiền a. Ra tay cũng hào phóng như vậy, 50 lượng bạc, nói vứt là vứt."
Bọn họ cũng chỉ là phàm nhân, cho nên, mặc dù biết Kỉ Tình là tiên nhân, nhưng cũng không quá rõ ràng thân phận của y.
Chỉ thuần túy cho rằng y là một cái tu sĩ bình thường.
"Ngươi nói xem, nếu ta đem những việc trước kia ngươi đã từng làm nói cho hắn, hắn sẽ cho chúng ta bao nhiêu tiền a?" Tráng hán híp mắt nói, giọng điệu có hơi âm tàn :"Ta nghe nói, tiên nhân giống như đều rất coi trọng mặt mũi."
"Đến lúc đó, nếu biết được bản thân lại nhận một con chó hoang bẩn thỉu về làm đệ tử, hắn sẽ có phản ứng như thế nào đây?"
"Ngươi dám!" Khó khăn lắm mới có thể tìm được một ngôi nhà mới, Lục Dạ sẽ không tha thứ cho bất kỳ kẻ nào dám đưa tay đem nó phá hủy.
"Ha, ta có dám hay không, trong lòng ngươi biết rất rõ." Không nhìn phẫn nộ của Lục Dạ, tráng hán chỉ cười gằn.
"Đại đương gia để ta cho ngươi một cơ hội, ba tháng sau mang mười vạn lượng vàng, một vạn viên linh thạch đến chỗ của bọn ta..."
Chưa để gã dứt lời, Lục Dạ liền đã gầm lên :"Mười vạn lượng vàng, một vạn linh thạch, sao các ngươi không ăn cướp đi?!!"
"Ha ha, Lục công tử đúng là quý nhân hay quên. Mấy tháng không gặp, ngươi chẳng lẽ lại quên mất huynh đệ chúng ta xác thật chính là cướp a."
Bỡn cợt nói, ánh mắt lóe lên lục quang, tráng hán lại bất chợt chuyển giọng :"Kỳ thực, ngươi không đưa tiền cũng không sao. Sư tôn của ngươi nhìn đẹp như vậy...chỉ cần ngươi tìm cách bỏ thuốc vào trong thức ăn của hắn, mang đến cho đại đương gia thưởng thức một phen, chúng ta có thể cân nhắc tha cho ngươi..."
Khi nãy, bọn họ núp ở một nơi gần đó, nên cũng đã nhìn thấy được Kỉ Tình.
Mặc dù trên mặt y che lụa mỏng, nhưng từ ánh mắt thanh lãnh, khí chất xuất trần cùng dáng người kia, vẫn như cũ khiến bọn họ xiêu lòng, toàn thân tê dại.
"Câm miệng!" Lục Dạ tiến lên, trực tiếp quăng cho gã một cái tát trời giáng.
Từng cùng bọn họ lăn lộn qua, hắn làm sao có thể không biết, nếu thật đem Kỉ Tình đưa cho bọn họ thì sẽ xảy ra chuyện gì chứ?
Y sẽ không chỉ bị bọn họ thay nhau lăng nhục, mà bọn họ còn sẽ tìm cách uy hϊế͙p͙ y, ép y trở thành con rối trong tay bọn họ.
Tưởng tượng đến sư tôn cao thượng như thần minh bị đám ô hợp này lăng nhục, Lục Dạ liền đã không tài nào bình tĩnh nổi.
Bị đánh một cái lảo đảo, mặt trái của tráng hán liền lập tức sưng đỏ. Ngay tức khắc, gã liền lửa giận trùng thiên, giơ lên nắm đấm muốn đánh ch.ết con chó hoang khốn kiếp này.
Chỉ là lúc này, Lục Dạ lại thốt ra một câu tràn đầy kiên định, chặn ngang động tác của tráng hán :"Nếu hôm nay ngươi chạm tới một sợi tóc của ta, thì dù một xu, các ngươi cũng đừng hòng lấy được."
Tráng hán quả nhiên liền khựng lại. Thấy vậy, Lục Dạ cũng chỉ băng lãnh nhìn gã, phủi bỏ bụi bặm trên vạt áo. Phất tay áo đi khỏi.
Chỉ để lại một câu duy nhất :"Ba tháng sau, ta sẽ mang tiền cho các ngươi."
\*\*Không biết tối qua đứa nulo, ganh ăn tức ở nào vào spam rate 1\* cả 2 truyện của của Nhóc, làm số sao tuột dốc không phanh. \( Không ngờ Nhóc cũng có ngày cảm nhận được cảm giác có antifan luôn á.\)
\*\*Tình yêu nào chưa rate thì xin rate 5\* giùm Nhóc, kéo sao lại giùm nhé! Nhóc cảm ơn rất nhiều.
![](
![](