Chương 30: Hôn Thê Của Sư Tôn.
Lúc này, trên Thiên Kiếm Sơn đã tụ tập trên dưới vạn người. Có thế gia tông môn, có tán tu. Nhưng nổi bật nhất vẫn là hai hàng đệ tử mặc tông phục màu lam sẫm của Ngự Kiếm Thần Tông, uy nghiêm mà trang trọng.
Giữa quảng trường là mười tòa lôi đài được dựng lên. Phía đài cao lại là chỗ ngồi của các vị đại nhân vật ở tu chân giới.
Lúc này, Ôn Chấn cùng vài vị tông chủ cũng đã ngồi vào chỗ, bắt đầu tán gẫu chút chuyện.
Năm sư đồ Kỉ Tình vừa xuất hiện, liền đã tạo nên oanh động không nhỏ.
Bởi vì hôm nay y không đeo mạn che mặt, cộng với việc trong cấm địa của Ngự Kiếm Thần Tông có tạc một pho tượng của y. Cho nên, vừa nhìn thấy thân ảnh của y xuất hiện, chúng đệ tử của Ngự Kiếm Thần Tông liền đã khom lưng hô vang.
"Cung nghênh tổ sư thúc tổ."
"Cung nghênh sư thúc tổ."
Kỉ Tình vận một bộ bạch y thêu hình kỳ lân đi tới. Tóc đen dùng ngọc quan vấn cao, từng sợi tóc rũ xuống sau lưng, tung bay như thác nước.
Y mặt như quan ngọc, đường nét ẩn chứa lãnh tình. Mắt phượng nhìn thẳng về phía trước, con ngươi đạm mạc, không chứa một tia gợn sóng.
Một khắc này, cả quảng trường đều tĩnh lặng lại. Đám người mở to mắt nhìn y từng bước một đạp lên đài cao đi tới bên cạnh Ôn Chấn, kinh động như gặp thiên nhân.
Mà bốn tiểu tử đi theo bên cạnh cũng rất cam tâm tình nguyện làm phong nền, nhường hết phong quang lại cho y.
"Sư thúc tổ."
Nhìn thoáng qua Ôn Chấn đang chắp tay chào, Kỉ Tình liền gật đầu, vượt qua ông đi thẳng đến chỗ ghế ngồi thứ hai từ bên trái sang.
Lúc này, bên dưới khán đài cũng đã truyền đến vô số tiếng xì xào bàn tán.
"Thanh niên vận bạch y đó là ai vậy a? Thanh thế lớn như vậy..."
"Được Vãn Kiếm Chân Nhân tôn xưng một tiếng sư thúc tổ, ngoại trừ vị kia ra thì còn có thể là ai?"
"Tê, chẳng lẽ người đó chính là Hàn Ảnh Chân Quân trong truyền thuyết? Chẳng trách khí tràng mạnh như vậy..."
"........................"
Không quản bọn họ nói những gì, Kỉ Tình vẫn vân đạm phong khinh đi về trước. Đúng lúc này, sau lưng hắn lại bất chợt truyền tới thanh âm của một nữ nhân.
"A Tình."
Đối phương xưng hô đến vô cùng quen thuộc, phảng phất đã từng gọi qua vô số lần.
Bước chân hơi khựng lại, Kỉ Tình vẫn đứng tại chỗ, mà bốn đồ đệ của y lúc này cũng đã đồng loạt quay đầu.
Cách bọn họ chưa tới một trượng đang đứng một cái nữ nhân. Một khắc nhìn thấy dung mạo của nàng, bọn họ cũng không khỏi sững sờ trong nháy mắt.
Bởi vì nữ nhân này đơn giản là quá mức mỹ lệ. Có thể cùng Cố Thừa Trạch so sánh với nhau.
Nữ nhân có gương mặt nhỏ nhắn hình trứng ngỗng, hai mắt ẩn chứa phong tình, phảng phất có ma lực khiến người chìm đắm bên trong.
Mái tóc mặc dù bới lên theo kiểu phụ nhân, dùng một cây trâm lớn quấn lại. Nhưng vài sợi tóc vẫn lỏng lẻo rũ xuống, phối hợp với bộ váy bó ngực thêu hoa mai nàng đang mặc, nhất thời lại tăng thêm vài phần mị hoặc.
Thấy Kỉ Tình dừng lại, nữ nhân liền mỉm cười đi tới. Nửa bộ ngực sữa phơi bày ra ngoài, phảng phất lúc nào cũng có thể nhảy ra tới.
Nữ nhân này xác thực chính là một cái vưu vật, mỗi động tác, mỗi cử chỉ đều mị hoặc tận xương. Chỉ cần quan sát ánh mắt nóng rực cùng tiếng hút khí của những nam nhân xung quanh liền đã có thể hiểu được.
Nữ nhân đi đến tận khi chỉ còn cách Kỉ Tình một thước mới dừng lại. Âm thanh không nặng không nhẹ, tựa như lông vũ quét qua lòng người.
Giọng nói này chậm rãi cùng quá khứ trùng lặp, gợi lên một số ký ức không mấy tốt đẹp của Kỉ Tình.
"Lâu ngày không gặp, chàng vẫn sống tốt chứ? Tật xấu mù đường đã đỡ hơn chút nào chưa? Mỗi lần mưa rơi, chàng có còn sợ hãi tiếng sét không?"
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Kỉ Tình năm nay 18, vừa vào Trúc Cơ trung kỳ không lâu. So sánh với người cùng tuổi đã xem như là có chút chậm.
Nhưng cũng không thể trách y được, tất cả đều là do nguyên chủ không biết cố gắng, quá mức phế vật.
Phải biết, y chỉ mới xuyên đến thế giới này nửa năm mà thôi.
Nửa năm, từ một ngoại môn đệ tử Luyện Khí kỳ trở thành một trong tam đại Thánh tử của Ngự Kiếm Tông. Sự cố gắng bên trong không cần nói cũng biết.
Hôm nay, trời đổ mưa rất lớn.
Bắt đầu từ ngày độ kiếp Trúc Cơ, xém chút bị lôi kiếp đánh hồn phi phách tán, Kỉ Tình liền trở nên vô cùng sợ hãi tiếng sét.
Một tu tiên giả lại sợ hãi tiếng sét, nói ra sẽ chỉ làm người cười rụng răng.
Người khác đều nói, bệnh này của y cần phải khắc phục. Nếu không sẽ ảnh hưởng đến lần Kết Đan tiếp theo của y. Thậm chí còn rất có thể sẽ dẫn phát tâm ma, dậm chân tại chỗ cả đời.
Chỉ là, nếu sợ hãi có thể dễ dàng vượt qua như vậy, thì nó đã không gọi là sợ hãi.
Kỉ Tình cố ép mình không được ôm tai, mở to mắt trừng trừng nhìn tia chớp sẹt qua thương khung, sắc mặt đã sớm tái nhợt như tờ giấy.
Đúng lúc này, một chiếc chăn bông ấm áp lại chợt bao khỏa lấy hắn. Đối phương từ phía sau ôm chặt hắn, thủ thỉ :"Nếu đã sợ thì đừng cố gắng như vậy."
Mi mắt hơi run lên, Kỉ Tình liền ngoái đầu nhìn về phía chủ nhân thanh âm, kinh nghi bật thốt :"Mị Nhi, sao nàng lại ở đây?"
"Ta thấy mưa rơi, biết chàng sẽ hoảng sợ, cho nên mới đến đây."
Nghe nàng nói, Kỉ Tình liền vô cùng cảm động. Nơi ở của nàng cùng y cách nhau hơn tám dặm đường. Giữa đêm khuya như thế này mà phải dầm mưa đến đây để lo cho y, đúng là khổ sở cho nàng rồi.
"Mị Nhi, nàng nói xem, ta có phải là rất vô dụng hay không?"
Đường đường là tu tiên giả, lại sợ hãi tiếng sét.
"Làm sao có thể chứ? Trong mắt ta, A Tình chính là nam nhân đỉnh thiên lập địa nhất trên đời." Nữ nhân cười nhạt, lắc đầu. Nàng cứ vậy ôm chặt lấy y, cằm gác lên vai y.
Hơi ấm của chăn bông cùng giọng nói của nữ nhân, chậm rãi bình phục lại tâm hồn đang xao động của Kỉ Tình.
Lúc này, ngay khi Kỉ Tình nhắm mắt lại, muốn thiếp đi, thì nữ nhân lại bất chợt nói nhỏ bên tai hắn.
"A Tình, đêm nay để ta ở lại bên chàng đi."
"Hả?" Kỉ Tình cả kinh ngẩng đầu, cơn buồn ngủ cũng cuốn đi không thấy.
Nhìn nữ nhân một thân áo ngủ mỏng manh, dung mạo diễm lệ như yêu ma, ánh mắt chứa đựng thâm tình đang chăm chú nhìn mình. Mặt của Kỉ Tình liền chậm rãi đỏ lên, lắp ba lắp bắp nói :"Cái đó...ta..."
Bộ dạng này của Kỉ Tình, chọc đến nữ nhân che miệng cười rộ lên. Nàng càng thêm áp sát tới, ngón trỏ nâng cằm y lên, ám muội nói.
"Đừng nói với ta, chàng vẫn còn là xử nam a?"
Bị nhìn thấu, hơn nữa còn đối diện với ánh mắt bỡn cợt của nàng. Mặt Kỉ Tình liền càng thêm đỏ.
Nhìn y như vậy, nữ nhân cũng đã tự đoán được đáp án. Bất chợt, nàng lại thổ lộ ra một câu kinh nhân :"A Tình, nếu ta nói với chàng, kỳ thực ta đã không còn thân thể xử nữ, thậm chí còn từng ngủ qua vô số nam nhân, chàng sẽ chê bai ta sao?"
Kỉ Tình nâng mắt, tầm mắt vừa vặn đối diện với đồng tử đen nhánh của nàng. Bên trong ẩn chứa quá nhiều cảm xúc, khiến y không tài nào hiểu hết được.
Nhưng y vẫn có thể nhận ra, nàng đang nói lời thật lòng.
Nàng xác thực đã từng ngủ qua vô số nam nhân...
"Ta sẽ không." Kỉ Tình gần như không chút do dự đáp lại. Nhưng lời y nói ra, lại mang theo một cỗ ma lực khiến người không cảm thấy y đang qua loa lấy lệ.
Làm một người có tư tưởng hiện đại, Kỉ Tình cũng không quá quan trọng quá khứ cũng như danh tiết của một người. Chỉ cần nàng thật lòng yêu y, về sau có thể quay đầu, thế là đủ rồi.
Mặc dù biết y sẽ nói như vậy, nhưng sự chân thành này, vẫn khiến con ngươi của nữ nhân hiện lên một tia dị sắc.
Cả người đều tựa lên người hắn, nữ nhân liền nhu thanh nói ra.
"A Tình, ta muốn trở thành nữ nhân của chàng."