Chương 10: Thiên Hỏa Thành
Ngũ Hành Thiên quốc là một quốc gia nằm bên rìa phía Đông của Vạn thú sơn lâm, diện tích mênh mông, nhân khẩu vô số. Chia làm năm châu, mỗi châu tương ứng với một hành trong ngũ hành. Tương truyền ở thời đại thái cổ, có một vị thần sử dụng pháp bảo ngũ hành chi linh đánh xuống mà hình thành nên.
Hơn một ngàn năm trước, Dương Phong Vương, một nhân vật kiệt xuất đột phá cảnh giới, tu vi đại thành đã đứng lên thống nhất ngũ châu, lập nên danh hiệu Ngũ Hành Thiên quốc, lưu danh đời đời.
Tuy vậy, tại vùng đất này vẫn tồn tại năm thế lực được công nhận là lớn nhất Ngũ Hành Thiên quốc, ngay cả với tu vi của Dương Phong Vương cũng không dám động tới. Nhưng năm thế lực này không can thiệp thế sự, chỉ chuyên tâm tu hành, do đó vẫn tồn tại song song cùng Thiên triều.
Theo đó, năm thế lực lần lượt là:
Thiên Hỏa Tông – Hỏa Châu – phía Tây
Hàn Thủy cung – Thủy Châu – phía Bắc
Thiên Huyền Môn – Mộc châu– phía Đông
Diệp gia – Kim châu – phía Nam
Dương gia – Thổ Châu – Trung tâm
Bên dưới còn có các thế lực tầm trung và nhỏ phụ thuộc vào để sinh tồn phát triển.
Thiên Hỏa thành là một trong những thành lớn nhất của Hỏa châu. Do vị trí nằm giao giữa Hỏa châu và Thổ châu, lại gần hai thế lực lớn là Thiên Hỏa tông và Dương gia nên hàng năm Thiên Hỏa thành hết sức phồn hoa. Tu sỹ đi lại trong thành vô cùng đông đúc và náo nhiệt.
Đồng thời nơi đây cũng là nơi giao dịch nổi danh của người tu luyện ở Hỏa châu. Thu hút rất nhiều tán tu và cả đệ tử của các tông môn, gia tộc tu chân. Giao dịch tại nơi này có thể là vật đổi vật, tiền đổi vật hay vật đổi tiền, tùy ý định của người mua và người bán.
Thiên hỏa thành vốn thuộc phạm vi quản lý của Thiên Hỏa tông nên tất nhiên không có kẻ nào dám gây loạn trong thành.
Trước cổng của Thiên Hỏa thành xuất hiện hai bóng người, Hoàng Thiên đứng trước cổng thành, khẽ cảm khái. Đây là lần thứ ba hắn tới nơi này, không hiểu sao cứ mỗi lần đi tới, nhìn thấy chốn thành thị đông đúc này, hắn lại có cảm giác khó tả, nói không nên lời, sâu trong hắn có cảm giác lạc lõng.
Đằng sau hắn là Trác Mộc đang cười cười lẩm bẩm cái gì đó, sắc mặt hết sức ɖâʍ tà. Lấy trong túi ra mười linh thạch hạ phẩm nộp phí cho tên gác cổng, bọn họ bước vào trong thành.
Hoàng Thiên liên tục nhìn ngắm xung quanh, đánh giá chốn thành thị phồn hoa này. Hai lần trước tới đây, hắn chưa thể quan sát hết mọi thứ, nên vẫn còn rất tò mò. Nhìn hai bên đường lớn bày đầy hàng quán, những tiếng mời chào, rao bán hàng lên tục vang lên.
Hai người nhanh chóng đi trên con đường lớn dẫn tới trung tâm của thành, xuất hiện trước mắt họ lúc này là một tòa các khá lớn. Hai lần trước bọ họ cũng tới bán đồ tại đây, nghe nói đây là một trung tân giao dịch của Dương gia nên rất có uy tín.
Trung tâm giao dịch này là một tòa tháp bảy tầng bằng đá khổng lồ, biển hiệu trước cửa khắc mấy chữ đỏ tươi:
- Tụ Bảo Các.
Thoáng trầm ngâm một lúc, hai người bọ họ quyết định bước vào, nhưng một thanh âm nhanh chóng vang lên khiến hai người chợt dừng bước.
- Đứng lại!
Hai tên thanh niên gác cửa nhìn thẳng hai người mà quát, đồng thời giơ kiếm chắn ngang lối đi. Một trong hai tên nhìn thẳng vào Trác Mộc, nét mặt cực kỳ cao ngạo, nói:
- Hai tên nhóc các ngươi có việc gì, đây là Tụ Bảo các của Dương gia, không phải nơi muốn đến là đến.
Hoàng Thiên nghe vậy thì nhăn mặt, lần trước bọn họ tới đây không hề có chuyện bị chặn như thế này.
Trác Mộc hơi sững người, nhưng nét mặt nhanh chóng thay đổi, cười cười lấy ra mười linh thạch hạ phẩm dúi vào túi của hai tên thanh niên:
- Ấy chà! Bọn ta là tới bán nội đan, đây có chút đỉnh, các huynh cầm lấy uống nước.
Hai tên gác cửa thấy vậy thì mặt trở nên hòa hoãn hơn, vỗ vỗ vai Trác Mộc:
- Hóa ra là đến giao dịch, không cần phải khách khí, thôi vào đi, à quên, nói cho ngươi biết là Dương đại tiểu thư hôm nay tới đây chơi, cẩn thận đừng đắc tội với nàng”.
- Đa tạ.
Như sợ hai tên kia đổi ý, Trác Mộc vội vàng kéo Hoàng Thiên vào trong.
Bước vào trong, một khu đại điện rộng lớn xuất hiện trong tầm mắt của Hoàng Thiên.
Trong đại điện có bày rất nhiều kệ đá, mỗi kệ đều chứa hoặc là pháp bảo, hoặc là đan dược, đủ lại màu sắc ánh lên rực rỡ. có không ít tu sỹ đang đi lại trong điện, tu vi thường chỉ là luyện khí hoặc Ngưng nguyên. Bên cạnh mỗi người đều có một nữ nhân xinh xắn đi cùng giới thiệu vật phẩm.
Phía xa trong đại điện có một thiếu nữ, một thân y phục xanh lam thấy hai người Hoàng Thiên thì khẽ mỉm cười, bước tới:
- Không biết hai vị tiểu huynh đệ có việc gì?
Hoàng Thiên quay đầu nhìn thì thấy nàng còn rất trẻ, chỉ chừng mười lăm mười sáu gì đó, gương mặt xinh xắn nhìn hắn cười cười. Nàng cao hơn hắn tới một cái đầu, đập vào mắt hắn là bộ ngực chưa hoàn toàn trổ mã đang phập phồng theo từng nhịp thở, ẩn hiện đằng sau lớp vải.
Không biết là vô tình hay cố ý, chiếc đai lưng của nàng buộc hơi lỏng khiến cổ váy bị trễ xuống, lộ ra một phần áo yếm bên trong. Dù chỉ là rất nhỏ, rất khó phát hiện, nhưng nàng đứng rất gần, lại đúng ngay tầm mắt nên hắn dễ dàng nhìn thấy.
Hoàng Thiên nhìn mà nuốt nước bọt, ánh mắt hắn đang định di chuyển xuống thì bất chợt có cảm giác rợn rợn tóc gáy.
Khẽ ngẩng đầu lên, Hoàng Thiên thấy đối phương đang nhìn mình với ánh mắt khinh bỉ, trong lòng có chút bối rối, khóe miệng hơi giật giật, ấp úng nói:
- Ta… à… ta tới bán nội đan.
Đánh mắt sang bên cạnh, Trác Mộc vẫn đứng đó, chỉ là khuôn mặt hết sức ɖâʍ tà, ánh mắt không rời hạ bộ thiếu nữ, chỉ thiếu chút nữa là nước dãi ròng ròng. Hoàng Thiên xấu hổ, vội thúc cho hắn một cái khiến hắn tỉnh lại:
- Phải… phải… là tới bán nội đan.
Thiếu nữ hơi nhướng mày, vẻ mặt khinh bỉ không thay đổi, nàng vốn có thân phận cao quý, người ngoài từ trước tới giờ gặp nàng đều phải cúi đầu tôn kính hoặc nịnh nọt lấy lòng, nhưng hai tên này lại dám nhìn nàng với ánh mắt như thế. Nhất là tên khốn áo xám, khuôn mặt cực kì ɖâʍ tà cứ nhìn nàng chăm chăm không chớp mắt.
Nhưng dù sao thì đối phương cũng tới đây giao dịch nên nàng không tiện phát tác:
- Nội đan của yêu thú?
- Đúng rồi! năm viên nội đan yêu thú cấp 1, mười viên nội đan yêu thú cấp hai, hai gốc Linh chi thảo.
Trác Mộc nhanh chóng lấy nội đan từ trong trữ vật ra đặt lên kệ. Mười lăm viên nội đan yêu thú sáng lấp lánh trên kệ đã thu hút rất nhiều ánh mắt.
Thiếu nữ thấy nhiều nội đan như vậy thì thoáng kinh ngạc, nàng thấy tu vi đối phương chỉ là Ngưng nguyên trung kỳ, không ngờ lại có thể săn giết được nhiều yêu thú như vậy.
- Ngươi muốn đổi như thế nào?
- Đổi cho ta ba viên ngưng khí đan, còn lại thì lấy linh thạch đi.
Thiếu nữ nghe xong thì liếc hai người một cái rồi quay người, mang theo nội đan đi vào phía sau đại điện. Trác Mộc nhìn theo bóng dáng thiếu nữ, lẩm bẩm:
- Đúng là vưu vật thế gian mà.
Lát sau, một âm thanh già nua chợt vang lên bên tai của hai người, Hoàng Thiên khẽ giật mình, quay đầu lại nhìn thì thấy một lão nhân lưng gù không biết xuất hiện bên cạnh mình tự lúc nào:
- Đây là Ngưng khí đan và linh thạch của hai vị. Một nội đan cấp 1 là 20 linh thạch hạ phẩm, cấp 2 là 40, hai gốc Linh chi thảo là 30, tổng cộng 530 linh thạch hạ phẩm, trừ đi 60 linh thạch đổi Ngưng khí đan, còn 470, hai vị kiểm tr.a lại a.
Trác mộc nhận trữ vật từ tay lão giả kiểm tr.a lại số lượng rồi khẽ gật đầu. Lão giả thấy vậy thì khẽ cười cười, ôn hòa nói:
- Cám ơn hai vị đã đến đây giao dịch. Sau này, nếu có nội đan hay dược thảo, cứ mang tới đây chúng ta sẽ mua.
- Chất định là vậy rồi, xin cáo từ.
Hoàng Thiên chắp tay, cúi đầu chào lão giả rồi xoay người bước ra khỏi đại điện.
Nhìn bóng hai người thiếu niên khuất xa, lão giả thở dài, lắc đầu trở lại hậu viện:
- Hai tên tiểu tử này, sao lại dám đắc tội với nàng chứ, khổ cho hai ngươi rồi, ài.
OoO
Trung tâm Thiên Hỏa thành, trên một tửu lâu khá lớn.
Trong một căn phòng thanh nhã ở tầng hai, bố trí thập phần tinh tế. Giữa phòng có một chiếc bàn đá lớn, xung quanh có vài cái kệ gỗ được sơn thon thiếp vàng cực kì hoa lệ, hiển nhiên những vật được đặt trên kệ không phải vật tầm thường.
Quanh bàn đá có sáu người thanh niên đang ngồi, bốn nam hai nữ, đều khoảng chừng hơn mười lăm mười sáu tuổi. Y phục của họ cực kỳ tinh tế, thoáng nhìn qua là biết thân phận bất phàm. Bên ngoài căn phòng có bốn tên tráng hán vạm vỡ đứng canh cửa, gương mặt lạnh lùng, toàn thân tỏa ra khí thế khủng bố, hiển nhiên tu vi không thấp.
Nếu hai người Hoàng Thiên có mặt ở đây tất sẽ nhận ra được một người, đó là thiếu nữ mà khi sáng họ đã thất lễ. Thiếu nữ vẫn một thân y phục màu lam, ngồi chống cằm suy tư nhìn về phía cửa sổ, ngắm nhìn khoảng không xa xa. Thỉnh thoảng lại có cơn gió thoảng qua làm mái tóc mềm mại của nàng bay phất phơ.
- Ha ha! Tiểu muội muội của ta sao hôm nay có vẻ không được vui thì phải, có tâm sự gì nói cho ca xem thử?
Một tên thanh niên cực kì anh tuấn, khuôn mặt trắng như ngọc, mày kiếm mắt sáng. Nét mặt lại mang thêm một chút cương nghị và trưởng thành khiến hắn có một vẻ gì đó rất cuốn hút, tay cầm một hồ lô rượu, khẽ hớp một hớp nhìn thiếu nữ.
- Không có gì, chỉ là sáng nay gặp phải hai tên ɖâʍ tặc.
Thân thể mềm mại của thiếu nữ khẽ run lên. Hồi sáng khi nàng trở vào hậu viện mới phát hiện trang phục có vấn đề, rõ ràng là tên đó đã nhìn thấy. Lại nhớ tới ánh mắt của hắn khi đó, khuôn mặt nàng chợt ửng đỏ, hai tay khẽ bấu vào gấu áo, ánh mắt vẫn nhìn về phương xa.
- A! Thế gian này lại có kẻ dám dở trò với muội ư? thật thú vị nha.
Thanh niên khi nghe thiếu nữ nói thì khẽ a một tiếng, khuôn mặt đầy vẻ ngạc nhiên. Tính tình của nàng như thế nào hắn biết rõ, nhưng lần này lại có vẻ gì đó không được bình thường. Nâng hồ lô lên khẽ uống một hớp rượu, hắn nhìn thiếu nữ cười cười, lắc đầu rồi quay trở lại bàn đá đàm luận với những người khác.
Thiếu nữ vẫn ngồi đó, ánh mắt không còn nhìn bầu trời xa xa nữa mà chuyển xuống theo dõi đường phố đông đúc. Bất chợt, hai mắt của nàng hơi chớp chớp nhìn về phía xa xa trong dòng người, sâu trong ánh mắt xuất hiện một chút gì đó phức tạp. Nhưng ngay lập tức thay đổi trở nên lạnh lẽo và đầy sát khí, đôi môi khẽ nhếch lên:
- Xú tiểu tử.