Chương 60: Cổ Thành
Nguyên Giới rộng lớn khôn cùng, lưu truyền vô số truyền thuyết từ thời Thượng Cổ, ẩn chứa biết bao bí ẩn mà con người chưa bao giờ có thể khám phá hết. Chia làm năm đại lục lớn sừng sững giữa đất trời, Thiên Nguyên chính giữa, Nạp Lan phía bắc, Xích Tâm phía tây, Thiết Hải phía đông, Tuyết Vũ phía nam. Bị chia cách bởi Nguyên Hải rộng lớn, xung quanh là vô số các tiểu lục địa vây quanh.
Thiên Nguyên đại lục diện tích mênh mông, nhân khẩu vô số, cũng chính là đại lục có lực lượng mạnh nhất trong năm đại lục của Nguyên Giới. Được chia làm năm giới vực, lấy Trung Nguyên giới vực làm trung tâm, xung quanh lần lượt là Đông Nguyên giới vực, Nam Nguyên giới vực, Bắc Nguyên giới vực và Tây Nguyên giới vực.
Nói như thế, cũng có thể xem Trung Nguyên giới vực chính là trung tâm của toàn bộ Nguyên Giới.
Trên Thiên Nguyên đại lục, các phương thế lực nhiều không kể xiết. Từ những siêu cấp tông môn, đến những gia tộc viễn cổ, hay những liên minh thế lực, vương triều hoàng thất. Mỗi thế lực đều có địa bàn của riêng mình, hùng bá một phương, tranh đấu không ngừng.
Nhưng trong vô số các thế lực đó, nổi bật nhất chính là mười đại thế lực siêu cấp, bao gồm bốn gia, ba môn, hai hội, nhất triều. Mỗi một thế lực trong đó đều là tồn tại khủng bố, không có một thế lực nào khác có thể so sánh.
Trước nguy cơ của Nguyên Giới lúc này, dưới sự triệu tập của Lâm Thanh Phong, lần đầu tiên trong lịch sử Thiên Nguyên đại lục các thế lực đã liên kết với nhau thành lập nên Thiên Nguyên Học Viện.
Đó có lẽ là một xu thế tất yếu, cũng có lẽ là một việc bắt buộc phải làm. Nhưng cũng là một sự kiện đánh dấu sự lột xác của nơi này, sự lột xác đến từ lớp trẻ Thiên Nguyên đại lục.
oOo
Cổ Thành, một trong ba tòa thành lớn nhất Trung Nguyên giới vực. Xung quanh được bao bọc bởi rừng núi bạt ngàn, tồn tại không ít cấm địa Thượng Cổ, nguy hiểm trùng trùng. Thế nhưng đồng nghĩa với sự tồn tại của vô số thiên tài địa bảo, cũng như bảo tàng Thượng Cổ.
Chính vì vậy mà nơi này có thể coi là vùng đất địa linh nhân kiệt, tập trung một lượng nhân khí vô cùng thịnh vượng. Bản chất con người chính là như thế, sự hấp dẫn của thiên tài địa bảo, hay bảo tàng thượng cổ sẽ khơi dậy lòng tham trong họ, khiến người ta không thể nào cưỡng lại cũng như quên đi sự nguy hiểm của nó.
Có lẽ cũng chính vì lý do đó, mà Lâm Thanh Phong lựa chọn nơi đây làm nơi tọa lạc của Thiên Nguyên học viện. Chỉ có trải qua hung hiểm rèn luyện, trước nguy cơ sống ch.ết, những đứa trẻ kia mới có thể thực sự trưởng thành.
Hai ngày sau, đám người Hoàng Thiên được Lâm Thanh Phong đưa tới Cổ Thành.
Xuất hiện trong tầm mắt Hoàng Thiên là từng kiến trúc khổng lồ, đứng hiên ngang giữa không gian. Hắn có thể thấy những tòa tháp cao vút, những công trình kiến trúc hùng vỹ, những cây cầu to lớn vắt ngang thinh không, những con đường đông đúc. Một cỗ không khí mới lạ ập vào khiến hắn không khỏi hít mạnh một hơi khí lạnh.
Nếu như những kiến trúc này khiến người ta kinh ngạc thì số lượng người trong thành lại khiến người ta phải khó thở. Những con đường, những tòa nhà rộng lớn là thế, nhưng vẫn khiến cho Hoàng Thiên có cảm giác bức bối cùng chật chội. Một sự đông đúc cùng nhộn nhịp mà không nơi nào có thể so sánh với.
Quả nhiên không hổ là tổ chức đào tạo lớn nhất trên Thiên Nguyên đại lục, lần chiêu sinh này của Thiên Nguyên Học Viện có được sức hút quá mức khủng bố. Khiến cho nhân khí nơi đây vốn đã vô cùng thịnh vượng càng trở nên lớn mạnh tới mức khó có thể hình dung.
- Thực khủng khiếp!
Anh Vũ nhìn cảnh tượng trước mắt, không khỏi sợ hãi mà thốt lên. So với nơi này, thì những tòa thành mà hắn từng đi qua quả thực chỉ như một sơn thôn hoang dã.
- Hừ! Chỉ một tòa thành nát mà thôi, kinh ngạc gì chứ?
Trong lúc mọi người đang chìm trong thứ cảm giác khác lạ đó, Cẩu Thủ đang ngồi trên vai Anh Vũ ngáp ngáp mấy cái, khinh thường nói. Lời nói của nó khiến cho cả mấy người giật mình, Hoàng Thiên trợn mắt, rất muốn vỗ cho nó một cái. Thế nhưng nhìn sang vẻ mặt của Anh Vũ đang gật đầu nghiêm túc, dường như rất tán thành lời nói của Cẩu Thủ khiến hắn không biết nói gì.
Hai tên gia hỏa này vừa gặp được nhau đã như tri kỷ, suốt ngày bám lấy nhau đi “đàm đạo nhân sinh” khiến Học Viện Hoàng Gia bị náo loạn không thôi. Nếu không phải có Lâm Thanh Phong ở đó, có khi bọn chúng đã bị người ta đánh cho không còn đường về luôn rồi.
Lâm Thanh Phong liếc nhìn đứa cháu duy nhất của mình, ánh mắt không hề che giấu sự quan tâm. Dẫu cho Anh Vũ có làm gì đi chăng nữa, cũng không thể thay đổi được tình cảm mà ông giành cho hắn. Ông không muốn đứa cháu của mình chịu bất cứ một chút thiệt thòi nào nữa, vì trước đây… nó chịu như thế là quá đủ rồi.
Khi đám người Hoàng Thiên xuất hiện không lâu, liền có một cỗ xe yêu thú bay tới nghênh đón. Đoàn người nhanh chóng lên xe sau đó rời đi, để lại từng ánh mắt kinh ngạc của đám lính canh truyền tống trận.
oOo
Địa vực phía Đông của Cổ Thành có một vùng núi non rộng lớn, quanh năm chìm trong mây mù lạnh giá. Nơi đây chính là nơi đặt trụ sở chính của Thiên Nguyên Học Viện.
Ở trong quần thể núi non đó, nổi trội lên bốn ngọn núi lớn, khí thế hùng hồn xung kích cả tầng mây. Trên đỉnh núi mơ hồ còn thấy được những tòa đại điện hùng vĩ, không ngừng tỏa ra quang mang nhàn nhạt. Bên dưới bốn ngọn núi lớn, có thể thấy rất nhiều kiến trúc to lớn mới xây dựng san sát nhau.
- Ông nội! Đây… đây là trụ sở của Thiên Nguyên Học Viện sao?
Nhìn khung cảnh hùng vĩ trước mắt, Anh Vũ không khỏi rùng mình một cái, lắp bắp hỏi. Lâm Thanh Phong mỉm cười, xoa xoa đầu hắn một cái nói:
- Ừ! Chính nó.
Ngưng một lát, lão phẩy tay một cái đem ba người Hoàng Thiên bay tới, miệng nói:
- Đi thôi, để ta sắp xếp chỗ cho các ngươi, nhưng giờ các ngươi vẫn chưa phải học viên, nên đừng có mà nghịch ngợm!
Anh Vũ bất mãn, lẩm bẩm:
- Thực lực của con như vậy mà còn phải khảo thí sao?
Vỗ vào ót hắn một cái, Thanh Phong mắng:
- Chút thực lực của ngươi mà cũng dám đem ra khoe khoang.
Xoa xoa cái đầu của mình, Anh Vũ cũng không dám nói thêm gì.
Sắp xếp cho ba người Hoàng Thiên chỗ nghỉ ngơi, Lâm Thanh Phong liền rời đi. Dù sao lão cũng là Viện trưởng, còn rất nhiều công việc đang chờ lão giải quyết.
Trời cũng đã quá trưa, Hoàng Thiên vốn định nghỉ ngơi một chút, nhưng còn chưa kịp ngả lưng thì Anh Vũ đã tìm tới lôi cổ hắn dậy:
- Hừ! ban ngày ban mặt ngươi ngủ cái gì?
Hoàng Thiên không khách khí phóng một cước về phía hắn, làu bàu:
- Không ngủ thì làm gì?
Anh Vũ lách người, tránh khỏi một cước của Hoàng Thiên, hắn cười nham hiểm:
- Hắc hắc! Cổ Thành đông vui như thế, không đi chơi có phải uổng phí không?
Nghe thấy hai từ Cổ Thành, Hoàng Thiên không nhịn được mà ngồi phắt dậy. Hiển nhiên hắn cũng rất hứng thú với nơi này, nhưng suy nghĩ một chút, hắn cau mày:
- Từ nơi này tới Cổ Thành xa như thế, làm sao tới?
Anh Vũ vỗ ngực tự đắc, cười khà khà nói:
- Yên tâm, ông nội nói nơi này có truyền tống trận đến Cổ Thành.
Nghe Anh Vũ nói thế, Hoàng Thiên gãi cằm cười cười:
- Vậy thì đi chơi một chuyến! Gọi luôn Hàn Lâm cùng đi.
oOo
Phố Thanh Lan, một trong những nơi đông đúc nhất Cổ Thành, là một chợ trời chuyên bày bán đủ loại bảo bối. Từ những thứ quý giá đến đồ bỏ đi, từ những thứ có nguồn gốc rõ ràng đến những thứ có nguồn gốc bất minh đều có. Chỉ cần ngươi có nhãn lực hơn người, hiển nhiên sẽ tìm được bảo bối tốt mà giá hời. Nhưng nếu ngươi là gà mờ thì chính là bỏ ra một đống tiền để đổi lấy một thứ vô dụng.
Ba chàng thiếu niên rất nhanh đã hòa vào trong dòng người huyên náo.
Nhìn những sạp hàng bày đầy đủ mọi thứ đồ vật, Hoàng Thiên không khỏi tặc lưỡi than thầm. Bởi vì trong mắt hắn, mọi thứ nơi đây đều có vẻ không tầm thường, dù là một phiến đá hay rễ gây đều khiến hắn có cảm giác rất quý giá.
Hắn quả thực chính là gà mờ, một tên tiểu tử nhà quê thực thụ. Thế nhưng điều này cũng không thể trách hắn, mấy năm tu tiên không ở trong tông môn thì cũng ở trong rừng, do đó kiến thức về thế giới này của hắn còn rất ít, kinh nghiệm cũng vô cùng kém cỏi. Thế nên những chiêu trò lừa bịp của những tên chủ sạp này dễ dàng đánh lừa hắn.
Riêng Anh Vũ lại trái ngược hoàn toàn, với thân phận của hắn hiển nhiên hiểu biết sẽ nhiều hơn. Kinh nghiệm nhìn nhận bảo vật mặc dù không nói là cao siêu nhưng lại khiến cho Hoàng Thiên không thể nào mà bì kịp. Hơn nữa, bên cạnh hắn còn có một con khỉ biến thái từ thời Thượng Cổ. Có lẽ kiến thức của nó phải khủng bố đến một mức khó mà tưởng tượng.
Chỉ có điều ánh mắt của nó cũng quá cao đi, dường như tất cả bảo vật nơi đây trong mắt nó chỉ là rác rưởi vậy.
Cũng vì thế mà cái đội hình kỳ lạ này lượn lờ hết sạp này đến gian hàng khác, nhưng chưa bao giờ vừa ý một món đồ nào.
Dần dần, sự chú ý của Hoàng Thiên không còn đặt lên những gian hàng nữa mà chuyển sang dòng người trên đường. Hắn nhận ra có rất nhiều người trẻ tuổi, khí tức không hề yếu một chút nào. Từ trang phục đến những huy chương trên quần áo, hiển nhiên là người của các thế lực đến tham gia chiêu sinh. Mà trên khuôn mặt những kẻ đó, hắn có thể nhìn ra được một nét cao ngạo trời sinh.
- Lão bản! Viên thạch châu này bán như thế nào?
Thanh âm của Anh Vũ vang lên khiến Hoàng Thiên thu hồi ánh mắt, hắn quay lại thì trông thấy Anh Vũ đang đứng trước một gian hàng nhỏ, trên tay đang cầm một viên thạch châu cỡ bằng nắm tay, vẻ mặt tràn đầy thích thú.
Chủ của gian hàng là một nam tử trung niên cao lớn, hắn ngồi dựa lưng vào chiếc ghế tựa, hai mắt nhắm hờ. Nghe Anh Vũ hỏi, hắn nhếch miệng, ngay cả mắt cũng không thèm mở, nói:
- Một trăm thượng phẩm linh thạch.
Lời hắn vừa dứt, chân mày Anh Vũ không khỏi cau lại, hắn không nghĩ viên thạch châu tầm thường này lại đắt như thế. Nếu không phải Cẩu Thủ bảo hắn mua, có lẽ hắn đến nhìn cũng chẳng thèm nhìn.
- Một viên đá mà cũng một trăm thượng phẩm linh thạch, ngươi đi ăn cướp sao?
Anh Vũ trừng mắt, hắn mặc dù không thiếu tiền, nhưng cũng không dám bỏ ra một trăm thượng phẩm linh thạch để đổi lại một thứ bỏ đi a.
- Ha ha! Đúng là mấy tên nhà quê!
Bỗng nhiên một tràng cười trào phúng vang lên, Hoàng Thiên quay sang liền nhìn thấy một đám người trẻ tuổi đang bước tới, vẻ mặt không có chút thiện cảm.
- Ngươi nói cái gì?
Anh Vũ vốn là kẻ không bao giờ chịu thua thiệt, bị người khác chửi như thế hắn không nổi đóa mới lạ.
- Hừ! Một trăm thượng phẩm linh thạch cũng trả không nổi, không phải nhà quê thì là gì?
Một tên thiếu niên trong đám hừ lạnh, nhếch môi nhìn Anh Vũ mà nói.
Anh Vũ nghe thấy thế, ánh mắt lập tức tối sầm, hai tay bẻ khớp răng rắc, cười gằn:
- Ranh con muốn ăn đòn đây mà.
Anh Vũ hắn vốn là người cao ngạo, từ khi hắn còn là một tên tiểu tử tại Thiên Hỏa Tông đã không bao giờ chịu thua thiệt. Huống chi lúc này thân phận hắn như thế, há lại để một tên không biết chui từ đâu ra chửi mình.
Trông thấy Anh Vũ muốn động thủ, sắc mặt của mấy tên thiếu niên khẽ đổi, hiển hiện lên nét châm chọc. Tên thiếu niên khi nãy chửi Anh Vũ cũng nhếch môi:
- Ngươi cũng muốn ăn đòn thì phải.