Chương 66: Linh căn của Hoàng Thiên
Hoàng Thiên nghe Lưu Bình giới thiệu sơ qua, cũng hiểu được phần nào. Nhưng cũng không quan tâm cho lắm, hắn trước đây khi nghe lời của Xương Cuồng, rằng không có thể chất nào kém cỏi, mỗi thể chất đều có tính chất cùng thiên phú của riêng mình. Chỉ cần có công pháp phù hợp và nỗ lực đến cùng, dù là thể chất bình thường nhất cũng có thể tu hành một đường đến võ đạo đỉnh phong.
Hắn bây giờ đã biết bản thân có huyết mạch Ma Thần, lại ngộ ra được công pháp tu luyện của bản thân. Hắn tự tin rằng dù cho bản thân có là linh căn hạ đẳng thì cũng có thể thành đạo. Mà tốc độ tu luyện và thực lực của hắn bây giờ chính là minh chứng lớn nhất.
Vì thế hắn cũng không mong bản thân có linh căn ưu tú, mà chỉ cần có thể thông qua khảo thí là được.
Đại điện khảo thí những ngày cuối đã vơi đi không ít người, tốc độ khảo thí cũng rất nhanh.
- Đặng Tâm, Linh căn không hạng, loại!
- Minh Hải, Linh căn hạ đẳng, qua!
- Vương Tử, Linh căn không hạng, loại!
Từng tràng thanh âm thông báo của trắc thí viên vang lên, kèm theo đó là tiếng hoan hô vui mừng vì thông qua, hay là tiếng thở dài ai oán vì bị loại của người tham gia trắc thí.
Hoàng Thiên lúc này có chút chột dạ, nhỡ may linh căn của hắn không có hạng mà bị loại tì toi, khi đó phải làm sao đây?
Trong lúc chờ đợi khảo thí, một đám thiếu niên liền hướng về phía Hoàng Thiên mà đi tới. Kẻ dẫn đầu không ai khác chính là Bạch Khôi, nhìn Hoàng Thiên tươi cười.
- Hóa ra là Hoàng Thiên huynh đệ, ngươi mấy ngày nay mất tích đi đâu mà hôm nay mới đi khảo thí vậy?
Lời của hắn có vẻ rất chân thành, nếu như không tiếp xúc qua hắn, còn bị trưởng lão Bạch gia do hắn phái tới truy sát thì có khi Hoàng Thiên còn nghĩ hắn quan tâm tới mình thực. Người này che giấu tâm cơ rất cao a.
- Nhờ phúc của Bạch Khôi huynh, nên giờ mới có thể tới!
Hoàng Thiên cố gắng thu liễm sát ý trong lòng, cười nhạt nói, ngữ điệu có chút lạnh lùng.
Một tên thiếu niên trong đám cười khinh khỉnh:
- Ta vốn tưởng ngươi sợ người khác biết mình là phế vật nên không dám tới, không nghĩ vẫn còn dám tới bêu xấu!
Nhất thời cả đám cười rộ lên, lại có một tên chêm vào:
- Tên phế vật chỉ biết dựa hơi nữ nhân thì làm được gì, nếu không phải hôm trước nể mặt Lan Nhi sư muội, ta đã cắt tứ chi của hắn rồi quăng xuống sông vì cái tội vô lễ rồi.
- Ta rất muốn xem xem thiên tài của chúng ra sẽ có đẳng cấp linh căn gì!
Cảm giác được địch ý giữa đám người với Hoàng Thiên, nhất là khi bọn hắn mắng Hoàng Thiên là phế vật. Sắc mặt Lâm Dương liền thay đổi, ánh mắt sắc lạnh nhìn thoáng qua khiến nụ cười chế nhạo trên môi bọn hắn cứng lại, không tự chủ được mà lui bước về phía sau.
Duy chỉ có Bạch Khôi là không phải lui bước, nhưng cũng phải chịu một cỗ áp lực. Hắn nhanh chóng thu lại nụ cười trên môi, thận trọng đánh giá Lâm Dương.
- Vị huynh đệ này, ta là Bạch Gia Bạch Khôi, rất hân hạnh được làm quen.
Người thiếu niên trước mắt này tuổi còn trẻ, mà thực lực bày ra khi nãy lại rất mạnh. Nên hắn liền có ý nghĩ muốn làm quen, nếu như có thể thu được kẻ này vào trướng thì sau này sẽ trở thành một trợ thủ đắc lực cho bản thân.
Hắn là một kẻ tâm cơ rất sâu, trong lời đã nói ra thân phận của bản thân. Với cái lai lịch của mình, hắn rất tự tin kẻ khác khi nghe thấy thì sẽ kinh sợ, rối rít làm quen rồi sau đó trở thành trợ thủ đắc lực cho mình.
Thế nhưng rất không may cho hắn, người mà hắn có ý đồ lại là Lâm Dương. Một kẻ lai lịch thần bí, hành động không kiêng nể, đến cả trưởng lão Hóa Linh còn dám đánh.
Hành động của đám người Bạch Khôi đối với Hoàng Thiên tất nhiên không thoát khỏi quan sát của Lâm Dương, bởi thế nên hắn càng không ưa tên này, quát lên:
- Cút!
Bạch Khôi khuôn mặt đen lại, trong lòng bốc lên một cỗ lửa giận như muốn đánh ch.ết Lâm Dương ngay tại chỗ.
Thế nhưng rốt cục hắn vẫn có thể nhịn xuống, cười gằn:
- Tốt! Rất tốt! Mong là ngươi không hối hận vì lời nói ngày hôm nay.
Bạch Khôi trong lời nói có gai, quét ánh mắt qua hai người Lâm Dương cùng Hoàng Thiên, sau đó lại nói thêm:
- Ta rất muốn xem xem hai vị thiên tài của chúng ta sẽ có được đẳng cấp linh căn nào đây a?
Nói rồi hắn quay người hướng về phía dãy ghế quan sát gần đó ngồi xuống, dường như muốn quan sát hai người Hoàng Thiên khảo thí. Sau lưng hắn, mười mấy tên thiếu niên nổi giận đùng đùng, nhưng không dám manh động chút nào, ánh mắt của Lâm Dương khi nãy đã đủ chấn nhiếp bọn hắn rồi.
Quá trình khảo thí vẫn đang tiếp tục, những kẻ có linh căn có đẳng cấp số lượng cũng không nhiều. Đồng nghĩa với việc có rất nhiều người bị loại, chỉ có một số ít người thông qua, nhưng cũng chỉ có linh căn hạ đẳng là chủ yếu. Âm thanh của mấy tên nhân viên trắc thí vẫn vang lên đều đều, nhưng giọng điệu có chút nhàm chán khiến cho không khí càng thêm ảo não.
- Đồng Dũng, Siêu đẳng linh…
Lại có thêm một kết quả khảo thí, vẫn là cái giọng điệu chán trường của nhân viên trắc thí. Thế nhưng khi hắn đọc được ba chữ cuối, liền nhận ra không đúng, vì thạch châu khảo thí lúc này phát ra quang mang rực rỡ vô cùng khiến hắn kinh hãi mà thốt lên đứt quãng:
- Siêu… siêu đẳng linh căn.
Thanh âm của hắn lớn dần, cuối cùng như là hét lên, vang vọng khắp đại điện, khiến cho bầu không khí u ám nhất thời bùng nổ.
Một tên lão đạo sư lớn tuổi chịu trách nhiệm quản lý khảo thí giật mình đứng phắt dậy, hất tung cả cái bàn ghi chép mà hắn đang ngồi. Nhanh chóng phóng tới trước mặt người đang khảo thí, quan sát tới lui một hồi. Khi chắc chắn kết quả chính xác thì bật cười ha ha, rất không phù hợp với khí độ uy nghiêm của hắn một chút nào.
Kẻ có được Siêu đẳng linh căn là một tên thiếu niên mặc áo da thú, khuôn mặt ngây ngô chất phác. Không cần nói cũng biết là đến từ nơi rừng rú.
- Ta có thông qua không?
Tên thiếu niên cười vui mừng, nắm lấy tay của lão đạo sư mà hỏi. Câu khỏi của hắn quả thực có thể khiến người khác xấu hổ mà ch.ết mất. Siêu đẳng linh căn mà không thông qua thì còn loại linh căn nào có thể thông qua nữa đây?
Lão đạo sư mỉm cười gật đầu, nói:
- Ngươi đã thông qua!
Thiếu niên cười lớn, cười chảy cả nước mắt:
- Ha ha! Cám ơn người! ta đậu rồi! ta đậu rồi. Đại nương ơi, con đậu rồi!
Lão đạo sư vẫn rất kiên nhẫn, để mặc cho tên thiếu niên nói vui mừng, một hồi sau liền đích thân dẫn hắn đi vào hậu điện.
Sau khi tên thiếu niên được dẫn đi, không khí trong đại điện dần lắng xuống. Lượng người khảo thí cũng giảm đi nhanh chóng, chẳng mấy chốc mà sắp tới lượt của hai người Hoàng Thiên.
Thế nhưng khi mà lượt khảo thí cận kề tiến hành xong, nhân viên khảo thí đang định đọc tên thì bị người ta ngăn cản lại.
Chỉ thấy Bạch Khôi mang theo một đám người tiến tới, chào hỏi mấy lão đạo sư một hồi. Liền trắng trợn cướp lượt.
Một đám người sắp tới lượt nhất thời phẫn nộ, nhao nhao cả lên. Bọn hắn đã chờ cả ngày trời mới đợi đến lượt mình, vậy mà mấy tên không biết chui từ đâu ra liền cướp lượt của mình, bảo sao không tức tối cho được.
Thế nhưng sau khi biết được đám người này là người của Bạch Gia thì tất cả đều ngậm miệng, không dám hó hé gì.
Hoàng Thiên cau mày, đây rõ ràng là nhằm vào hắn à! Chỉ có điều hắn cũng không muốn hơn thua với mấy tên tiểu nhân, nên cũng không có ý kiến gì, chỉ im lặng chờ đợi.
Thế nhưng hắn không liên tiếng không có nghĩa là người khác cũng như thế. Một tên tráng hán thô to đứng bên cạnh hắn liền nói lớn, còn cố ý chấn thêm nguyên lực khiến cho thanh âm vang vọng khắp đại điện:
- Lão đạo sư, chúng ta xếp hàng chờ cả buổi sáng mới tới lượt mình khảo sát. Cớ sao đám người kia không xếp hàng mà lại dám cướp lượt. Phải chăng cậy mình có quen biết a? Như vậy liệu có phù hợp với quy củ không?
Cả đám đạo sư nụ cười trên môi lập tức cứng đờ, trừng mắt nhìn tráng hán. Nếu như không có ai nghe thấy lời của tên này thì bọn hắn nhất định sẽ dần cho nó một trận. Chỉ có điều lời của tên này lại vang vọng khắp nơi, khiến cho rất nhiều người chú ý. Thậm chí trong số đó lại có một số người mà bọn hắn không thể đắc tội đấy.
Vì vậy trước mặt nhiều người như thế, bọn hắn cũng không dám ra tay. Hơn nữa hành vi thiên vị của bọn hắn cũng trái với quy định, nếu như lọt vào tai cấp trên thì chỉ sợ sẽ bị trách tội. Liền có một tên đứng ra giải thích:
- Mọi người đừng hiểu lầm, thực ra những người này đều đã có tên trong danh sách, chỉ là có việc bận nên mới tới muộn mà thôi. Bọn ta cũng không phải thiên vị gì như vị thiếu niên kia nghĩ đâu!
Những lão già này quả nhiên rất cáo già, chỉ một câu nói đã giải quyết được mọi chuyện.
Thế nhưng tên tráng hán nào chịu thua, liền nói:
- Vậy có thể cho ta xem danh sách không?
Tên đạo sư kia sắc mặt khẽ biến, thế nhưng hắn cũng là người rất khôn khéo, liền nghĩ ra được cách ứng đối, chỉ thấy hắn quát lên:
- Làm càn, danh sách học viên đều chứa những thông tin quan trọng, không phải thứ mà tên tiểu tử như ngươi muốn xem là xem.
Tên đạo sư thầm cười trong lòng, ta không cho ngươi xem thì ngươi có thể làm gì được. Sau hôm nay, hắn về làm lại danh sách thì cấp trên có biết được cũng chẳng làm được gì.
Tên tráng hán nhất thời không biết làm gì, chỉ biết tức tối hừ lạnh một tiếng, cũng không nói thêm gì nữa.
Lúc này Bạch Khôi mới bước ra, nhìn về phía Hoàng Thiên mỉm cười nói:
- Hoàng Thiên huynh đệ, vẫn còn dư một chỗ, ngươi có muốn khảo thí ngay chăng?
Phải nói rằng một chiêu này của hắn rất độc, chỉ cần Hoàng Thiên đồng ý, liền trực tiếp trở thành một trong những kẻ cướp lượt của người khác. Hơn nữa, nếu như lần khảo thí này của Hoàng Thiên đạt kết quả không cao, thì sẽ trở thành trò cười cho mọi người xung quanh. Quả thực là một mũi tên trúng hai đích.
Hoàng Thiên nhíu mày một cái, cố nén bất mãn trong lòng, nhàn nhạt nói:
- Không cần nhọc công Bạch công tử, hết lượt này là đến lượt ta rồi.
Bạch Khôi làm vẻ ngạc nhiên a lên một tiếng, sau đó nói:
- Hóa ra lượt sau là của Hoàng Thiên huynh, ta rất chờ mong a. Không biết linh căn của ngươi sẽ đạt đẳng cấp gì? Ta nghĩ ít nhất cũng phải là thượng đẳng linh căn đấy!
Mọi người xung quanh đều không phải kẻ ngốc, nghe ra được mùi vị khiêu khích trong câu nói của Bạch Khôi. Tất cả đều tránh xa Hoàng Thiên, sợ Bạch Khôi nghĩ rằng mình có quan hệ với Hoàng Thiên mà bị vạ lây.
Hoàng Thiên không nói thêm gì nữa, chỉ im lặng đứng đó. Trong mắt hắn lúc này, tên Bạch Khôi đã là người ch.ết. Dù là Bạch Gia cũng không thể ngăn cản sát cơ của hắn đối với tên thiên tài tuyệt thế mà người người hâm mộ này.
Đám người mà Bạch Khôi mang tới đã bắt đầu khảo thí. Bọn hắn đa phần là người của Bạch Gia, chỉ có một số ít là những nhân thủ mà Bạch Khôi chiêu nạp vào để xây dựng thế lực cho riêng bản thân mình.
- Bạch Bối, Thượng đẳng linh căn, qua!
- Bạch Lôi, Thượng đẳng linh căn, qua!
- Lương Minh, Thượng đẳng linh căn, qua!
- …
Liên tiếp tám cái tên được xướng lên, toàn bộ đều là Thượng đẳng linh căn khiến cho mọi người đều kinh ngạc há hốc mồm.
Thượng đẳng linh căn dù cho trong những đại tông môn, gia tộc cũng là thiên tài hiếm có. Vậy mà lúc này đây trong một nhóm người liền có tới tám cái.
Trong đám người còn lại, chỉ có duy nhất một kẻ là hạ đẳng linh căn, còn lại toàn bộ là trung đẳng linh căn. Thậm chí có kẻ gần đạt tới thượng đẳng linh căn.
Đội hình như thế, quả thực quá mức khủng bố. Một đám này nếu như không gặp điều gì bất trắc thì mấy trăm năm sau đều sẽ danh chấn toàn bộ Nguyên Giới a.
Nhìn biểu hiện của đám người xung quanh, khóe miệng của Bạch Khôi khẽ nhếch, hiển nhiên rất hài lòng đối với đám người của mình. Đám người khảo thí xong vẫn không có rời đi, bọn hắn muốn lưu lại để xem kết quả khảo thí của hai người Hoàng Thiên. Vẻ mặt kẻ nào cũng tràn đầy khiêu khích.
- Đỗ Lương, Lâm Dương, Hoàng Thiên…
Giọng đọc của tên nhân viên khảo thí vang lên, từng người được xướng tên liền vội vã tiến tới.
Hoàng Thiên cũng không ngoại lệ, khi tên mình được đọc lên, hắn liền tiến về phía đài trắc thí thứ ba.
- Hoàng Thiên huynh, nếu chẳng may kết quả ngươi là không có đẳng cấp cũng đừng quá tuyệt vọng mà nghĩ quẩn a!
Bạch Khôi nói với qua, dường như rất quan tâm đến Hoàng Thiên.
- Phải đó, dù sao thì vẫn có Lan Nhi muội muội bảo vệ ngươi!
Lại có một tên nói xéo.
Tất cả mọi người xung quanh đều lắc đầu ngán ngẩm, thầm thương cho tên thiếu niên này bất hạnh. Bị một đám người liên tục khiêu khích, nói móc như thế.
Hoàng Thiên vẫn không có phản ứng gì, coi lời nói của bọn hắn như chó sủa bên tai, không thèm để ý chút nào khiến cho bọn hắn tức giận không thôi. Bạch Khôi kiêu ngạo nhìn về phía đài khảo thí của Hoàng Thiên, khóe môi nhếch lên một đường cong khinh thường.
Ánh mắt của Hoàng Thiên đặt trên đài trắc thí, đánh giá một chút. Đài này tuy vẻ bề ngoài khác với đài trắc thí hồi hắn mới vào Học Viện Hoàng Gia. Thế nhưng cấu tạo không khác gì cho lắm, trung tâm vẫn là một viên thạch châu lớn bằng đầu người, khắc hoa văn trận pháp vô cùng phức tạp. Xung quanh khảm hơn mười tám viên cực phẩm linh thạch sáng chói.
Thở dài một hơi, hắn chậm rãi đặt tay lên thạch châu.
Thạch châu lập tức ánh lên tinh quang nhàn nhạt. Một cỗ năng lượng tinh thuần trực tiếp bốc lên thẩm thấu vào trong cơ thể hắn.
Cỗ lực lượng này khác hoàn toàn so với lần khảo thí trước kia, nhưng Hoàng Thiên càng không muốn chuyện như thế xảy ra một lần nữa. Liền nhanh chóng vận chuyển Ma Thần Thái Cực đồ trấn áp toàn bộ lực lượng trong cơ thể. Để mặc cho cỗ lực lượng của thạch châu tự do xông xáo.
Nhất thời, Thạch châu bộc phát ra quang mang chói mắt, ngày càng rực rỡ như một mặt trời nhỏ sáng rực khiến cho con mắt người ta đau nhức, không thể không nhắm mắt lại.
Một cỗ nhiệt lực khủng bố bùng nổ, như muốn nổ tung cả thạch châu. Bàn tay của Hoàng Thiên đau rát một trận, liền nhanh chóng rút tay ra khỏi. Hắn sợ nếu như còn tiếp tục nữa thì thạch châu sẽ nổ tung mất.
Toàn trường triệt để kinh sợ.