Chương 3: Thư đảm bảo (2)

Dịch giả: gaygioxuong


Mặt Lâm Phương đỏ bừng lên, tôi thấy có hi vọng, lại tiếp tục vun vào: "Con người đồng chí Vương Khải Tuyền ra sao, tôi hiểu khá rõ, thành phần tuyệt đối không có vấn đề, nhân phẩm cũng có thể coi là hạng nhất. Thứ khác không dám nói, ít nhất trên phương diện đối xử với nữ đồng chí là tuyệt đối chân thành."


"Anh tốt hơn hết là hãy tự lo cho mình đi!" Lâm Phương nhíu mày, đẩy cánh cửa chạm trổ hoa văn của phòng trà ra.


Tôi thấy khó hiểu, sao lại lôi cả tôi vào đây thế này. Nhìn vào trong phòng qua khung cửa mở, tôi đã thấy ngay hai ông lão, một Trung một tây đang ngồi thẳng tắp, mỗi người cầm một chiếc chén nhỏ trên tay.


Tôi còn đang thấy kỳ quái vì sao Chú Tiết không sang bên kia chủ trì tiệc Thủy Lưu, ông lão đã thong thả nhấp một hớp trà nhỏ rồi vẫy tay gọi tôi qua bên đó ngồi.


Tôi nói, chú hai rảnh rỗi quá nhỉ, trốn trong phòng uống trà với ông lão người Mỹ, trong khi khách khứa bên ngoài đang chờ đợi cháu kia kìa. Gian phòng trang nhã này, trước kia là phòng đọc sách của ông cụ Tang, những quyển sách chất đầy trong căn phòng gạch xanh ngói đen bốn mươi năm mươi mét vuông này đều là bản độc có một không hai do ông cụ sưu tầm được khi còn sống. Tuyền béo đã từng đi vào một lần, vừa nhìn đã hoa hết cả mắt. Ông cụ Tang mất rồi, cổng và sân thư phòng trở nên tiêu điều, mãi mà chẳng có khách nào ghé thăm. Chẳng hiểu hôm nay có bị trúng tà hay không mà chú hai lại chiêu đãi khách ở trong này. Tôi vừa ngồi xuống, vị thượng tá Smith đã đặt cái chén trà nhỏ xuống, khẽ gật đầu với Lâm Phương đang đứng ở cửa rồi vẫy tay ra hiệu. Lâm Phương cúi chào, đóng cửa lại rồi đứng canh gác ở bên ngoài.


available on google playdownload on app store


Gì thế này, chẳng lẽ nội dung cuộc nói chuyện phải giữ bí mật hay sao? Thấy tôi tỏ vẻ khó hiểu, chú Tiết vội nói: "Không quan trọng, nói chuyện phiếm mà thôi, thượng tá thời gian có hạn, ngồi chơi một lát là phải về rồi."


Tôi thầm nhủ, cháu có phải con nít còn ßú❤ sữa mẹ đâu mà chú dỗ dành như vậy, ít ra cháu cũng là một cán bộ cấp đoàn, có rảnh rỗi đến phát khùng đi tìm một ông lão khọm khẹm để uống trà như chú đâu. Khẳng định là có âm mưu, dù không biết tìm mình tới vì mục đích gì, nhưng đừng bao giờ có ý định xúi giục cậu đây làm tay sai cho Mỹ đấy!


Tôi đang định lên tiếng thăm dò, Tần bốn mắt đã bê một chồng sách cao ngồn ngộn từ phía sau giá sách ra. Anh ta nói với chú Tiết: "Tài liệu có liên quan ở đây cả, nhưng nếu muốn tr.a thông tin cần thiết, có lẽ họ sẽ phải mất tương đối thời gian." Hình như thượng tá Smith không biết tiếng Trung, cho nên sau khi nhận lấy đống sách chú hai đã phiên dịch lại nguyên văn những gì Bốn mắt đã nói một lượt. Thượng tá mỉm cười độ lượng, lập tức bảo rằng không có gì đáng ngại. Ý muốn nói, trong quân đội của ông ta, những cái khác thì có thể thiếu nhưng người thì không.


Tôi cứ như đang bị ba người họ đánh đố vậy, không hiểu mấy người tập trung ở chỗ này để làm cái trò khỉ gì. May mà Bốn mắt đã tinh ý đến một trình độ nhất định, anh ta rút hai quyển trong đống sách ra, bảo tôi xem qua.


Tôi mở sách ra xem, viết toàn bằng chữ tiểu triện. Tôi nói, anh đang cố tình bắt bí tôi đấy hả, chữ viết cứ như gà bới thế này thì đố ai đọc nổi. Thượng tá Smith dường như nhận ra tôi đang rất khó chịu, bèn dùng tay làm động tác mời với chú Tiết. Ông lão rót cho tôi một chén trà: "Quản lý đừng vội bực mình, lần này thượng tá đến đây là để mượn vài quyển sách, nhân tiện gặp mặt cậu một thể."


Tôi nói, chú hai đừng có thừa nước đục thả câu nữa, bên ngoài đang chờ mở tiệc kia kìa, nếu chú không nói cháu sẽ đi ngay. Chú Tiết nhấm một hớp trà, Bốn mắt đã mỉm cười, nói tranh: "Cháu đã nói trước rồi mà, nói chuyện với lão Hồ thì đừng nên quanh co lòng vòng. Chuyện là thế này, thượng tá đang nắm giữ một hạng mục quân sự, liên quan đến huấn luyện dưới đáy biển. Nghe nói quản lý có kinh nghiệm mò ngọc trai ở Nam Hải, cho nên ông ấy muốn hỏi xem anh có muốn tham gia hay không."


Bảo rằng mò ngọc trai đương nhiên chỉ là cách nói lịch thiệp. Lâm Phương quen biết chúng tôi lâu như vậy, chẳng lẽ lại không biết tôi bỏ vốn làm nghề gì hay sao? Đến lúc này, coi như tôi đã hiểu thấu toan tính của chú Tiết rồi. Một mặt, ông lão không muốn làm thuyết khách cho người nước ngoài, sợ rằng tôi sẽ nể mặt ông lão mà làm những việc mình không thích; Mặt khác, ông lão cũng không muốn vô duyên vô cớ làm mếch lòng quan viên quan trọng của quân đội. Nói trắng ra là ông lão chỉ muốn làm vừa lòng cả hai bên. Tuy nhiên, lần này ông lão đã quá cả nghĩ mất rồi. Con người tôi, xưa nay làm việc không bao giờ nể nang bất cứ ai, chỉ chú trọng lương tâm. Huống chi, đến giờ sự việc có liên quan đến lão già thần bí và Cây Sào vẫn chưa có manh mối nào, tôi làm gì có tâm trạng nào mà để ý tới kế hoạch đáy biển vớ vẩn gì đó của người Mỹ. Bốn mắt uyển chuyển truyền đạt lại quyết định của tôi cho Thượng tá Smith nghe. Thượng tá chẳng hề có biểu hiện gì là thất vọng cả, giống như đã dự đoán trước được là sẽ bị tôi từ chối vậy. Xem ra, Lâm Phương đã đánh tiếng cho ông ta biết từ trước rồi.


Thượng tá nhận lấy tài liệu rồi lập tức rời khỏi Nhất Nguyên Trai cùng với Lâm Phương. Thấy họ đã ra về, lúc này chú Tiết mới đứng dậy, chắp tay nói với tôi: "Quản lý, hôm nay chú Tiết này đã tự ý quyết định, mong cậu rộng lòng xá tội!" Tôi đáp, chú quá khách sáo rồi, Nhất Nguyên Trai là tâm huyết của chú và ông cụ Tang, còn người quản lý là cháu thì thực chất chỉ là cái bình hoa trưng cho người ngoài nhìn. Việc kinh doanh bên Mỹ vẫn phải dựa hết cả vào chú, chú có kinh nghiệm ứng xử với những người thế này hơn cháu rất nhiều.


Được tôi nịnh vài câu, chú Tiết rạng rỡ hết cả mặt mày. Tôi hỏi Bốn mắt, nước Mỹ đang tiến hành hạng mục gì mà lại phải chạy tới Nhất Nguyên Trai xin tài liệu, lại còn phải tìm cả Mô Kim Giáo Úy để trợ giúp thế.


"Chủ yếu là ông ấy muốn xin một ít tư liệu lịch sử về thời Tần, cộng thêm một số truyền thuyết hàng hải từ thời cổ đại ít người biết đến. Trong đó nói đến rất nhiều thứ mà chúng ta không biết, hơn nữa ông ta lại không chịu tiết lộ một chút gì về cái mà mình muốn tìm. Tôi thấy, ông ta chẳng có vẻ gì là gấp gáp cả, có lẽ đã nắm trong tay khá nhiều thông tin, đến nhờ chúng ta chỉ là cái cớ để làm quen mà thôi."


Chú Tiết gọi người thu dọn bàn trà, sau đó dặn dò tôi và Bốn mắt: "Việc này đến đây là chấm dứt, không nên cho nhiều người biết. Tiệc Thủy Lưu vẫn đang tiếp diễn, chiêu đãi khách khứa quan trọng hơn, đặc biệt là quản lý cậu," ông lão bỗng nghẹn ngào, tật xấu mau nước mắt lại tái phát, "Ngày mai cậu đã phải trở về rồi, chú không nỡ mà, chàng trai tốt..."


Tôi vội vàng an ủi ông lão, sợ lại sa vào một cuộc chia ly quyến luyến nghẹn ngào. Ba người đi ra ngoài phòng sách, vừa tới cửa chính, ông Trương gác cổng đột nhiên xuất hiện. Tay cầm một phong thư đảm bảo đã nhăn nhúm, ông ta nói với tôi: "Đây là thư vừa mới tới buổi sáng hôm nay, gửi cho quản lý."


Nhìn trên phong bì có tới hơn mười cái dấu bưu điện, tôi đã biết ngay phong thư này đã đi qua một chặng đường dài mới đến được đây. Khi nhìn đến tên người gửi, hóa ra là Răng Vàng ở tận Nam Kinh xa xôi. Nghe tôi nhắc đến tên vị tiểu thương nơi cố đô đó, chú Tiết vội hỏi có phải bên phía Nam Kinh có chuyện quan trọng gì xảy ra hay không. Tôi tiện tay xé phong bì, một tờ giấy nhẹ nhàng rớt ra, trên mặt giấy viết hai chữ to ngoằn ngoèo như giun bò: Đừng về.


"Gì thế? Trụ sở xảy ra vấn đề?" Thấy tôi sững ra, chú Tiết sán lại nhìn.


Tôi đưa bức thư cho ông lão và Bốn mắt xem rồi nói: "Bình thường, mặc dù Răng Vàng hay phát ngôn bừa bữa, nhưng vui đùa cái kiểu này thì chưa bao giờ dám giở ra với cháu. Chỉ sợ bên phía trụ sở đã thực sự gặp phải vấn đề nghiêm trọng."


Mặc dù ngoài miệng tôi nói như vậy, nhưng trong lòng tôi lại chẳng biết đâu mà lần. Theo lý thuyết, Nhất Nguyên Trai là một cửa hiệu lớn, nhìn chung là một thương hiệu nổi tiếng ở thành Kim Lăng. Răng Vàng là người lọc lõi khéo đưa đẩy, chính xác là đã chọc phải tổ ong vò vẽ đáng sợ đến mức độ nào thì mới phải gấp rút như bị truy sát, gửi một bức thư xuyên quốc gia như thế này. Chỉ trong thoáng chốc, tôi đã có quyết định. Đầu tiên tháp tùng chú Tiết và Bốn mắt đi chào hỏi khách khứa, sau đó tìm ông Trương gác cổng, nhờ ông ta gọi cho tôi một cuộc điện thoại đường dài. Vào thời đó, điện thoại chưa phổ biến ở trong nước. Cuộc điện thoại này của tôi đương nhiên không phải gọi tới chỗ miếu Phu Tử, mà gọi cho thư ký Tôn đang lên như diều gặp gió ở Tần Hoài để nghe ngóng một chút tiếng gió. Vị thư ký Tôn này nằm trong đường dây đáng tin cậy mà ông lão Tang Ngọc Cát đã để lại, tổ tiên đã từng làm môi giới tiêu thụ hàng phạm pháp, còn mảnh đất hiện giờ của Nhất Nguyên Trai do chính tay ông ta phê duyệt. Bởi vậy, có thể nói người này có quan hệ khăng khít với Nhất Nguyên Trai. Tôi nhẩm tính chênh lệch múi giờ, có lẽ bên phía Nam Kinh vẫn đang trong giờ làm việc, nhân viên trực máy chỉ bấm vài nút cuối cùng đã nối máy được với văn phòng của thư ký Tôn.


Bởi vì không biết chính xác Răng Vàng đã dại dột gây ra tai họa gì, cho nên trong điện thoại tôi nói mình họ Tang, là một người họ hàng xa ở nước Mỹ. Giọng điệu thư ký Tôn đột nhiên thay đổi, ông ta hắng giọng vài lần rồi mới nói: "Anh bạn trẻ, chúng tôi đang tìm kiếm khắp nơi, anh lại tự mình chạy tới tận cửa. Những năm vừa qua, tổ quốc đã thay đổi rất nhiều. Nghe nói, nhà họ Tang đang làm ăn phát đạt bên nước Mỹ, chắc hẳn anh không có thời gian rảnh rỗi để mà về nước nữa rồi. Tuy nhiên, ở lại bên đó phát triển cũng chưa hẳn là xấu, anh không cần phải nhớ nhung đám người chúng tôi ở bên này để làm gì, cứ an tâm ở lại nước Mỹ mà sống cho vui vẻ. Sau này có cơ hội sẽ lại..."


Sau đó, chúng tôi nói chuyện trên trời dưới bể rồi mới chấm dứt cú điện thoại đường dài này. Trong điện thoại, thư ký Tôn đã nói rất rõ ràng, bảo tôi tạm thời không nên về nước, không khác gì với nội dung trong thư Răng Vàng đã gửi. Tôi đang tính đường đi nước bước thì Tuyền béo và Shirley Dương đã bỏ tiệc quay về sớm.


Vừa vào trong phòng, Tuyền béo đã lấy một gói thịt viên bọc trong giấy dầu ở trong túi ra đưa cho tôi.


Shirley Dương hỏi tôi bên phía Nam Kinh có manh mối gì không. Tôi nói, dường như rất khó giải quyết, tạm thời không có manh mối gì. Hai người cầm lấy thư của Răng Vàng xem đi xem lại vài lần. Tuyền béo nói: "Hay là trước tiên tớ chạy tới Nam Kinh một chuyến, tìm hiểu rõ mọi việc rồi tính sau?"


Tôi hỏi ý kiến Shirley Dương. Cô nắm chặt bức thư, suy nghĩ một lát rồi mới lên tiếng trả lời: "Em không đồng ý đi Nam Kinh! Nếu vị thư ký Tôn kia đã bóng gió khuyên can, điều đó đã chứng tỏ tình hình đã vượt quá xa so với dự tính của chúng ta, cứ nhắm mắt quay bừa về đó thì không khôn ngoan chút nào."


"Đàn bà phụ nữ các cô sao lại cả nghĩ nhiều như vậy!" Tuyền béo vỗ bàn, tranh luận với cô, "Ngay cả phải trốn tránh cái gì chúng ta còn không biết, thế thì cần mẹ gì phải trốn! Lão Hồ, cậu nói đi, anh em chúng ta đã từng liều lĩnh làm việc nhưng có bao giờ phải thấy hối hận hay chưa. Trốn, trốn cái đếch ấy!"


"Hành động liều lĩnh như thế này, thật ra bọn anh đã làm khá nhiều lần rồi." Sợ hai người tiếp tục tranh cãi, tôi đành phải đóng vai người hòa giải, "Có điều Răng Vàng xảy ra chuyện quá mức đột ngột, đang yên đang lành lại rối tung lên thế này, cho dù là bất cứ ai cũng sẽ cảm thấy lòng dạ rối như tơ vò. Tôi hiểu băn khoăn của Dương tham mưu, nhưng bên phía Nam Kinh không thể nào bắt một mình lão Răng Vàng gánh vác được. Nam Kinh thì nhất định phải về, nhưng chúng ta sẽ im hơi lặng tiếng lén lút lẻn về. Đợi đến khi tìm hiểu được chính xác chuyện gì đã xảy ra, chúng ta mới quyết định sách lược tiếp theo. Hiện giờ, căn cứ vào nguyên tắc bỏ phiếu dân chủ công bằng chính trực, chúng ta sẽ giơ tay biểu quyết."


"Hồ Bát Nhất, anh đang làm cái trò mèo gì thế, " Shirley Dương trợn mắt lườm tôi, "Chúng ta chỉ có ba người, biểu quyết thì có tác dụng gì đây!"


Tuyền béo giơ tay cao lên hết cỡ: "Nếu không biểu quyết thì coi như em đã chủ động bỏ quyền, sau này đừng có mà nói hai công dân trong nước bọn anh coi thường nguyên tắc dân chủ."


Thấy không lay chuyển được hai đứa tôi, cô đành phải nhượng bộ đồng ý đích đến đầu tiên sau khi về nước sẽ là Nam Kinh. Tuy nhiên, cô vẫn đặt ra điều kiện trước với chúng tôi, bắt hai thằng thề với Mao Chủ Tịch là sẽ nhất nhất nghe theo sự chỉ huy của cô, tuyệt đối sẽ không làm ẩu. Ngoài miệng thì tôi đồng ý, nhưng lại trong lòng lại thầm nhủ, Nam Kinh tốt xấu gì cũng có thể coi là nửa địa bàn của anh đây, về đến đó cướp lại quyền chỉ huy vẫn chưa muộn.






Truyện liên quan