Chương 12: Xác chết cổ trong rừng thẳm (1)
Dịch giả: gaygioxuong
Tôi nghe mà trợn tròn cả hai mắt, chưa bao giờ nghe nói xác ch.ết đã chôn dưới đất rồi mà khi đào lên còn thở được. Chẳng lẽ sau khi chôn xuống đất người đó đã sống lại hay sao? Kể cả người đã thu thập dược liệu ở đây nhiều năm là A Tùng cũng chưa từng nghe nói tới chuyện quái lạ như thế bao giờ. Chúng tôi thúc giục Răng Vàng mau chóng kể lại cho rõ ngọn ngành. Anh ta hồi tưởng lại: "Lúc ban đầu, tôi cũng không biết có một sinh vật như vậy tồn tại. Nhưng sau đó, một bé gái trong xóm tới tìm tôi, bảo rằng cha mình giấu một con chuột lớn ở trong nhà, nó đã ăn sạch cả lương thực rồi. Tôi đương nhiên không tin, chuột to bằng chừng nào thì mới có thể ăn sạch lương thực của cả một gia đình? Nhưng bé gái đó khẳng định, con chuột lớn đó do cha nó lôi từ dưới đất lên rồi mang về nhà, đen như hòn than, không những ăn cơm mà còn có thể nhả ra đá phát sáng, cha nó đã cầm viên đá đó đi vào thành bán lấy tiền rồi. Nó nói đến đây, tôi mới chợt nhớ ra cha nó là Đỗ Nhị Cẩu, đã hai ngày nay hình như chưa thấy mặt lần nào. Tôi bèn cho nó cái bánh, dụ nó dẫn mình về nhà xem con chuột lớn kia. Nhưng con bé nhất quyết không chịu, bảo rằng a cha không cho phép. Tôi đành phải lừa nó, bảo rằng đó là một con chuột tinh, ăn hết gạo sẽ ăn thịt trẻ con. Con bé sợ quá khóc òa, bảo với tôi con chuột tinh trốn dưới hầm nhà mình. Tôi lập tức rủ mấy người to khỏe trong bãi đá đi theo mình tới nhà Đỗ Nhị Cẩu..."
Răng Vàng nói, Đỗ Nhị Cẩu là cư dân thường trú trong xóm duy nhất biết chữ. Khi ông cụ Lữ kể về Đỗ Nhị Cẩu, đã bảo rằng ông ta là người ở bên ngoài đến, chỉ biết là họ Đỗ, không biết rõ tuổi tác. Bởi vì lúc đầu, khi ông ta đến đây có dắt theo hai con chó núi, do đó bị gọi là Nhị Cẩu, Nhị Cẩu riết thành tên luôn. Về phần cô con gái Nữu Nữu của ông ta, thực ra là cháu gái của một bà lão trong xóm. Sau khi bà lão đó ch.ết, Đỗ Nhị Cẩu đã nhận nuôi con bé. Còn cái hầm ngầm ở nhà ông ta, trước kia thuộc về tài sản công cộng của xóm, về sau người trong xóm di cư dần, cuối cùng biến thành tài sản tư nhân của ông ta. Răng Vàng hối hận nói: "Lúc đầu quả thật tôi chẳng hề chú ý tới sự hiện diện của ông ta, giờ ngẫm lại mới đáng khả nghi biết bao. Ngày hôm đó, khi mới đến gần chỗ căn hầm của ông ta, còn chưa mở nắp lên đã ngửi thấy mùi thối nồng nặc. Lắng tai nghe, dưới hầm không biết có con vật nào đó liên tục phát ra tiếng động lục cục. Tôi rút then cửa ra, bên dưới không có một chút ánh sáng mặt trời nào lọt vào, tối mò mò, còn sinh vật đó trốn ở tận cuối hầm. Bên dưới hầm không hiểu được thắp sáng bằng loại đèn gì, chỉ phát ra ánh sáng nhờ nhờ."
Những kẻ vô gia cư tá túc trong xóm đó đã sống quá nửa đời người, nhưng chưa một kẻ nào nhìn thấy cảnh tượng ma quái đến nhường này, thành ra không có một ai chịu xuống dưới. Răng Vàng cầm đuốc, quanh đi quẩn lại ở chỗ cửa hầm rất lâu mà vẫn không dám đi xuống. Cuối cùng, vẫn là ông cụ Lữ đưa ra sáng kiến, thả một con chó vàng xuống dưới. Con chó đó chẳng biết sợ là gì. Vừa xuống đến đáy hầm, nó sủa một tiếng rồi biến mất không còn thấy tăm hơi. Sau khi chui sâu vào bên trong hầm không được bao lâu, nó đã cắn một vật gì đó kéo ra bên ngoài.
Thấy không có gì nguy hiểm, mọi người đua nhau nhảy xuống giúp con chó vàng. Đến khi cả một đám người thở hồng hộc lôi được vật nặng trịch đó ra bên ngoài ánh sáng, tròng mắt thiếu chút nữa đã rơi cả xuống đất.
"Là một cái xác, một cái xác đang hít thở!" Răng Vàng đột ngột túm chặt lấy tay tôi, móng tay anh ta bấm sâu vào gần như muốn chọc thủng cả da thịt tôi."Sinh vật đó nằm dài trên mặt đá, giống như một đống thịt đã bị thui quá lửa, đen xì như hòn than, chẳng biết được quấn bằng loại vải liệm nào nữa, tỏa ra mùi thối không thể ngửi nổi, mặt mày đã biến dạng, chỉ có cái miệng là liên tục há ra ngậm lại."
Bước chân mấy người chúng tôi vô thức chậm lại. Đừng nói là Răng Vàng, ngay cả một kẻ đã từng khám phá vô số ngôi mộ lớn nhỏ là tôi mà còn chưa từng nghe nói trên đời này lại có quái vật như vậy. Bốn mắt hiển nhiên không tin, hỏi Răng Vàng làm sao dám đảm bảo đó là xác người, Răng Vàng đáp: "Anh đúng là hỏi thừa, nó có tay có cả chân, nếu sinh vật đó đứng thẳng dậy, có lẽ chiều cao không dưới hai mét. Dù chưa một lần đụng độ với cương thi, nhưng tôi có xa lạ gì nó đâu."
Bốn mắt nhìn tôi để trưng cầu ý kiến. Bởi chưa bao giờ gặp phải chuyện quái dị thế này, tôi nhún vai nói: "Không phải người trong cuộc không có quyền lên tiếng! Ít ra cũng phải để cho tôi nhìn sinh vật kia một lần rồi mới dám phát biểu."
"Không được, đã đốt mất rồi!"
"Đốt rồi? Chẳng phải anh đã nói sinh vật đó vẫn còn hít thở hay sao?"
"Vừa ra ngoài sáng, sinh vật đó đã bắt đầu phân hủy. Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, da thịt nó đã hoàn toàn biến thành một chất dịch sền sệt như mủ, chẳng hiểu là có độc hay không nữa. Tôi cho rằng nên thiêu hủy càng sớm càng tốt, cho nên đã kêu gọi mọi người cùng nhau thu gom rơm rạ lại để thiêu hủy sạch sẽ. Có ngờ đâu, ngay khi bị thiêu, sinh vật đó lập tức nổ tung xác, bắn tàn lửa gây cháy khắp xóm. Lúc anh tới đây, mọi người đang hoảng loạn chạy tháo thân, sợ ác quỷ hiện ra báo thù..."
Tôi nói, không hiểu sao đang yên đang lành một thôn xóm lại bị cháy rụi, hóa ra là do ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo, quả thật không biết nên hận trời hay là oán người nữa. Răng Vàng than thở: "Kẻ đã không may, uống nước cũng bị ch.ết nghẹn. Mà thôi mà thôi, xem ra mệnh tôi không hợp với cái đất Nam Kinh này, sau này tốt nhất là quay trở về Phan Gia Viên, giàu có không dám chắc, nhưng ít ra có thể an tâm mà ngủ. Anh không hiểu được đâu, từ khi cửa hiệu bị niêm phong, bản thân trốn đến chỗ này trở đi, chưa bao giờ tôi có một giấc ngủ ngon, đêm nào cũng nằm mơ thấy mình bị xử bắn."
Tôi nói, tránh được một lần, không tránh được cả đời. Hiện giờ, dù anh có quay về Bắc Kinh cũng thể mua được sự trong sạch. Xét cho cùng, vẫn cứ phải giải quyết chuyện này trước đã. Bốn mắt hoàn toàn đồng ý với quan điểm của tôi. Anh ta nói, nếu đã có bản viết tay, coi như đã có vốn liếng để lật lại bản án. Cho dù không thể lôi được hung thủ đứng trong bóng tối ra, ít nhất vẫn có thể rửa sạch tội danh buôn lậu của Nhất Nguyên Trai. Răng Vàng nghe anh ta nói xong, gương mặt đang buồn như cha ch.ết chuyển thành tươi cười hớn hở.
Chẳng bao lâu sau, chúng tôi đã xuống tới khe núi, cả thôn xóm đã biến thành đống tro tàn sau vụ hỏa hoạn dữ dội vừa rồi. A Tùng than thở: "Mới chỉ có vài tiếng đồng hồ mà ngay cả một ngọn cỏ cũng không còn!"
"May mà là một xóm độc lập, lại nằm trong khe núi, cho nên lửa bốc cũng nhanh mà lụi cũng nhanh."
Tôi đã từng nhìn thấy những trận cháy rừng khủng khiếp kéo dài cả bốn năm ngày, nếu chỉ dựa vào nhân lực thì không thể nào dập tắt được, chỉ có thể dọn sạch những vật dễ bén lửa đi, khoanh vùng vụ cháy lại rồi để mặc nó tự tắt.
Thấy khắp mặt đất la liệt những đoạn gỗ cháy đen, một vài căn nhà đổ sập vẫn còn bốc khói nghi ngút, tôi hỏi Răng Vàng còn có thể xác định được vị trí căn nhà tranh của cụ Lữ hay không.
"Nhà cụ Lữ ở bên cạnh cái giếng, ở chỗ cuối xóm kia kìa."
"Còn chỗ các anh đã đốt cái xác sống ở đâu, tôi muốn qua đó xem xét."
Răng Vàng kinh ngạc liếc nhìn tôi, căn ngăn: "Cháy lớn thế này thì đến cọng tóc cũng chẳng còn! Chúng ta nên đi đào giấy tờ lên rồi chuồn cho mau."
Tôi nói, thằng cha nhà anh hót hay như khướu thế cơ mà. Không cần biết có còn lại sợi tóc nào không, tôi vẫn phải qua bên đó xem xét. Lỡ như là loại động vật quý hiếm trong sách đỏ của quốc gia, mang xương cốt nó về đưa cho viện bảo tàng cũng coi như đã lập công rồi.
Bốn mắt và A Tùng cũng hùa vào, bảo rằng muốn mở mang kiến thức. Thấy không can ngăn được chúng tôi, Răng Vàng than thở chưa từng thấy nhiều kẻ liều mạng, ch.ết vì tò mò như thế này. Anh ta đồng ý với chúng tôi, đầu tiên đào hóa đơn giấy tờ lên, sau đó mới qua chỗ đã đốt thi thể khám xét một chút, xem có tìm được một ít xương của quái vật đó không.
Chúng tôi nhanh chóng tìm thấy cái giếng đã cạn khô của nhà ông cụ Lữ. Răng Vàng săm soi lần mò quanh giếng một lượt, sau đó bước dài về phía phía tây mười bước rồi chỉ xuống mặt đất đã bị thiêu cháy nứt nẻ, nói: "Ở chỗ này!"
Chuyến đi này, chúng tôi không mang theo dụng cụ bằng sắt nào tiện cho đào bới cả. A Tùng lấy trong túi ra một thanh đao gỗ dài tầm mười phân, nói: "Đây là đao tôi thường dùng để cắt dược liệu, dùng nó đào đất chắc là được. Nhưng không biết cái bình chôn sâu từng nào, dù sao cũng chỉ là đồ gỗ, sợ rằng không đào xuống quá sâu được."
Răng Vàng bảo, cái bình đó chôn không sâu lắm, chắc chắn là không có vấn đề gì. Nói xong, anh ta cầm lấy thanh đao gỗ vừa hì hục đào vừa thở hổn hển. Tôi hỏi A Tùng, tại sao lại phải dùng thanh đao gỗ này để cắt dược liệu. Anh ta giải thích: "Trong ngành chúng tôi, thịt cương thi được gọi là "Nhục thảo", nếu cắt bằng vật dụng kim loại sẽ làm hỏng dược tính. Kể cả vàng, bạc, đồng, thiết cũng không được. Cho nên, mỗi người hái thuốc sẽ phải mang theo bên mình một thanh đao thế này. Loại đao này thường được làm bằng trúc, cũng có loại cao cấp hơn, ví dụ như bằng gỗ trắc, gỗ lim chẳng hạn."
Chúng tôi đang trò chuyện, bỗng nghe thấy Răng Vàng hét lên "Đào được rồi, đào được rồi!". Ngay sau đó, anh ta moi từ dưới đất lên một cái bình gốm rẻ tiền, đập vỡ nó, quả nhiên có hai tờ giấy ở bên trong. Một tờ là biên lai mua bán ngọc, một tờ ghi thông tin liên lạc của người bán hàng. Tôi xem tờ biên lai, rõ ràng là một loại chứng từ hợp lệ. Bốn mắt cầm lấy hai tờ chứng từ, xem xét kỹ lưỡng một lượt rồi nói cả hai được phát hành theo đúng luật lệ, đều có giá trị làm chứng cớ. Nghe anh ta nói vậy, tôi lập tức thở phào một hơi. Răng Vàng thì nhảy nhót tung tăng, gánh nặng trong lòng vơi đi quá nửa, mặt đỏ bừng lên vì phấn khích, nói giờ sẽ dẫn chúng tôi đi xem xác ch.ết kỳ dị kia.
Xóm nghĩa trang chỉ lớn bằng cái bàn tay, đi từ đầu thôn đến cuối thôn không mất quá mười phút đồng hồ. Đám người Răng Vàng đã đốt cái xác kia ở ngay cạnh cửa hầm nhà Đỗ Nhị Cẩu. Nguyên nhân họ chọn chỗ đó là vì lúc ban đầu sinh vật kia vẫn còn thở, nhưng ngay sau khi bị phơi ra ngoài ánh nắng mặt trời, da thịt nó đã bắt đầu phân hủy thành chất lỏng sền sệt, thối không tài nào ngửi nổi. Rất nhiều dân trong xóm đã bắt đầu xì xào bàn tán, bảo rằng đây là yêu tinh trên núi. Răng Vàng có lẽ không dám chắc bọ hung có thể tu luyện thành tinh hay không, nhưng lại thừa biết xác ch.ết cổ có thể biến dị rồi tấn công con người, cho nên anh ta lập tức kêu gọi mọi người thu gom rơm củi, định thiêu hủy cái xác quái dị này ngay tại chỗ.
"Vừa châm lửa đốt thì nó nổ," Răng Vàng sờ vào chỗ lông mày bị cháy xém, phàn nàn, "Mọi người nói thử xem, Đỗ Nhị Cẩu cất giữ cái gì không cất, lại đi cất giữ một cái xác cổ, may mà nó không biến thành cương thi tấn công con người."
Tôi nói, anh thì cũng tốt đẹp hơn gì đâu, đốt mà chẳng nghĩ ngợi gì đến hậu quả gì cả, nhà cửa cháy rụi cả rồi, sau này anh bảo người ta lấy chỗ nào mà chui ra chui vào. Anh ta vặc lại, làm vậy còn hơn là bị con quái vật đó làm hại. Nhìn chất lỏng đen xì lênh láng trên mặt đất, ai mà biết được quái vật đó có độc hay không.
Căn hầm của Đỗ Nhị Cẩu chỉ cách cái giếng chưa đầy trăm bước chân. Răng Vàng biện bạch cho bản thân xong, chỉ tay về phía đằng xa bảo rằng căn hầm ở bên đó rồi dẫn mấy người chúng tôi đi qua.
Lúc này đã chạng vạng tối, mặt trời đã lặn, không khí trong rừng đột ngột lạnh hẳn đi. A Tùng nói, âm khí trong núi non ở khu vực này rất nặng, ngọn núi bên cạnh chính là nơi "Hái thuốc" của Thảo Đường nhà anh ta. Tìm kiếm phần xương cốt còn lại của con quái vật xong là chúng ta phải mau chóng xuống núi luôn. Qua đêm trên Dương Sơn hoang vắng không một bóng người, là hành động cực kỳ nguy hiểm. Đã từng có người nhà họ Lâm bị lạc trên đường đi hái thuốc, cho đến nay ngay cả một mẩu xương cốt vẫn còn chưa tìm thấy.
Răng Vàng hùa theo, bảo rằng nơi này đích xác đã từng xảy ra việc như vậy. Những kẻ vô gia cư thường lang thang tới nơi này, tuyệt đối không bao giờ đi lại vào ban đêm. Có đôi khi nhà tranh đã bị thuê hết, họ vẫn chấp nhận bỏ thêm một ít tiền, ở ghép nhà cùng với người khác, chứ không đời nào mạo hiểm qua đêm một mình ở bên ngoài xóm. Anh ta vừa nói chuyện vừa ngó nghiêng tìm kiếm. Chẳng bao lâu sau, chúng tôi đã tìm được nơi đã đốt cái xác, một cái giá gỗ cao ngang thắt lưng, đứng trơ trọi trên mặt đất cháy đen. Sau trận hỏa hoạn, những thanh gỗ đã nứt nẻ cháy đen, bên dưới giá gỗ là một đống đen thui, giống như một nấm mồ nhỏ; Lại gần mới nhận ra là những đoạn gỗ đã cháy thành than.
Tôi bước lại gần, dùng chân gạt đám tro than đó ra. Không ngờ, nấm mồ nhỏ đó lập tức rã ra thành bụi, đồng thời không biết một cơn gió từ đâu thổi tới, cuốn đám tro bụi đó tung bay đầy trời, tro bụi xộc vào khí quản theo hơi thở. Nghĩ đến đám tro bụi đó có thể tro cốt của thi thể lâu đời kia, mọi người chỉ muốn nôn thốc ra. Ngay lập tức, bốn người chúng tôi đồng loạt dùng tay bịt kín miệng mũi. Răng Vàng liên tục khạc nhổ ầm ĩ, có lẽ vừa rồi đã hít phải khá nhiều tro bụi.
Đúng lúc này, sau lưng chúng tôi bỗng nhiên vang lên tiếng khóc lóc om sòm, ong hết cả màng nhĩ. Ngoái đầu lại nhìn, một người đàn ông trung niên mặc mặc quần áo rách rưới, lao vọt tới chỗ chúng tôi như đã hóa điên.
Tôi vội vàng lùi lại. Người kia mất đà, ngã bổ nhào xuống đất, lăn lộn gào khóc trong đám tro bụi. Còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, tôi chợt thấy Răng Vàng ngớ ra rồi nói nhỏ với tôi: "Ông ta chính là Đỗ Nhị Cẩu!"
Nào ngờ, vừa nghe thấy tiếng Răng Vàng, Đỗ Nhị Cẩu như nhặng ngửi thấy mùi máu, không nói một lời, vung đấm lên định đánh người. Tôi đương nhiên không thể để mặc ông ta làm bừa, sải bước lại gần, khóa chặt hai tay ông ta ra sau lưng, giận dữ nói: "Ông chú này bị làm sao vậy, ở đâu chạy tới đòi đánh người thế này!" Ông ta đau đến mức nói không thành lời, nghe mãi mới hiểu nổi, ông ta căm hận Răng Vàng vì đã đốt cái xác cổ của mình.
Tôi tiếp tục ghì chặt ông ta lại, nói: "Đầu tiên, xác đào từ dưới đất lên, là tài sản thuộc về nhà nước. Cái xác đó, một không phải ông bà cha mẹ của ông, hai không phải vợ ông, tóm lại là chẳng có quan hệ gì với ông cả, ông khóc thì cũng chỉ là những giọt nước mắt cá sấu, đừng có tiếp tục đóng kịch nữa. Thứ hai, ông có biết nó là gì không mà dám chuyển vào nhà mình, nhỡ đâu làm hại tới những người khác thì sao?"