Quyển 2 - Chương 49
“Oán linh?” Nam nhân kia sờ cằm một lúc rồi bật cười: “Nếu ngươi nói vậy thì người cứ coi như ta là Oán linh của hắn đi.”
Hoa Lan nhỏ nhìn răng của hắn, không khỏi run rẩy.
Nghe những lời của Oán linh này ban nãy, hắn sinh ra từ oán khí trong cơ thể Đông Phương Thanh Thương, dần dần phát triển theo ngàn vạn năm phiêu lãng trong hư vô của Đông Phương Thanh Thương. Nhìn dáng vẻ của Oán linh hiện giờ là biết, lúc thần thức của Ma Tôn phiêu lãng, hắn không cam và căm hận chuyện mình bại dưới tay Xích Địa nữa tử đến dường nào.
Sinh từ oán khí, lớn lên nhờ căm hận. Bởi vậy: “Đông Phương Thanh Thương” này càng khó đoán mừng giận, thích chém giết đấu đá và... biểu lội cảm xúc hơn Đông Phương Thanh Thương mà Hoa Lan nhỏ biết.
“Ngươi... ngươi bắt ta lại làm gì?” Hoa Lan nhỏ run rẩy nhẹ giọng hỏi, chỉ sợ mình lớn tiếng một chút sẽ chọc giận Oán linh: “Ta chỉ là một Lan hoa tiên linh, còn tiên linh được trợ sinh nữa, hiện giờ... ngay cả cơ thể ta dùng cũng là cơ thể nặn từ đất sét, ngươi ăn thịt ta... không tiêu đâu.”
Cánh tay Oán linh dùng sức, cho dù hai tay Hoa Lan nhỏ đã dùng hết sức mạnh đẩy hắn ra, nhưng tất cả cố gắng của nàng trước mặt Oán linh hiển nhiên vô cùng nhỏ bé, chỉ thoáng chốc hắn đã giữ Hoan Lan nhỏ trước ngực, sau đó hai tay vòng qua eo siết chặt nàng: “Hoa Lan nhỏ, lời ngươi thật khiến người ta đau lòng, tại sao ngươi lại cảm thấy ta sẽ ăn thịt ngươi chứ.”
Hoa Lan nhỏ gian nan chui đầu ra khỏi vòng tay Oán linh, đặt đầu lên vai hắn hít thở: “Nếu... nếu không thì ngươi muốn siết... siết chết ta sao...”
Oán linh bật cười: “Ngươi vì cứu “ta”, không tiếc đẩy mình vào nguy hiểm, ngươi có biết đời này của Ma Tôn, chưa có ai từng làm chuyện này vì hắn không.” Bàn tay hắn ôm lưng Hoa Lan nhỏ, yêu thương vuốt ve tóc nàng: “Ta chỉ muốn thương yêu ngươi thôi.”
Hoa Lan nhỏ vừa nghe liền đờ người.
Tên... tên từ oán khí sinh ra này đang nói gì vậy?
Thương yêu?
Cảm thấy cơ thể Hoa Lan nhỏ cứng đờ, động tác của Oán linh càng nhẹ nhàng hơn, hắn còn khẽ cong lưng, kề miệng bên tai Hoa Lan nhỏ: “Nhìn ngươi sợ chưa kìa, thời gian rồi đi cùng Đông Phương Thanh Thương nhất định bị hắn hành hạ không ít nhỉ, nhưng mà không sao, sau này ra sẽ thay thế Đông Phương Thanh Thương, ta sẽ thương yêu ngươi, bảo vệ ngươi.”
Ngón tay hắn mọc ra móng tay bén nhọn, nhưng hắn chỉ dùng mu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve má Hoa Lan nhỏ: “Ngươi nói có được không?”
Hoa Lan nhỉ ngây người lâu thật lâu, cuối cùng cũng nắm bắt được trọng điểm: “Ngươi muốn... thay thế Đông Phương Thanh Thương?”
Oán linh bật cười, kéo Hoa Lan nhỏ ra một khoảng, sau đó quẹt quẹt mũi nàng: “Ngươi đúng là nhanh trí. Thật khiến người ta yêu thích.”
Nhìn gương mặt này, nghe những lời này, Hoa Lan nhỏ vẫn không thích ứng được. Đông Phương Thanh Thương xưa nay chỉ mắng nàng ngốc nghếch, nào khen nàng nhanh trí bao giờ. Hoa Lan nhỏ nói: “Nhưng ngươi... nhưng ngươi... ngươi vốn không phải là Đông Phương Thanh Thương, ngươi chỉ phân ra từ hắn thôi...”
Oán linh nghe vậy, mắt khẽ lóe ánh sáng đỏ thẫm, Cốt lan vẫn luôn yên lặng trên tay Hoa Lan nhỏ bỗng nhiên cử động!
Nó lập tức phân ra mười mấy nhánh chọn, cắm vào tim Oán linh như một mũi tên, nhưng mỗi mũi nhọn đến gần Oán linh chừng một tấc đều bị một sức mạnh chặn lại, không thể xuyên qua.
Oán linh đảo mắt, nhìn Cốt lan đeo trên cổ tay Hoa Lan nhỏ.
“Bảo vật chuyển động theo sát khí.” Oán linh bật cười: “Là Đông Phương Thanh Thương tặng ngươi à?”
Hắn vừa cười, sát khí xung quanh đều rút hết, Cốt lan co lại.
Hoa Lan nhỏ không dám đáp. Oán linh coi như nàng ngầm thừa nhận. “Hiếm có quá nhỉ, Đông Phương Thanh Thương lại tặng đồ cho nữ nhân.” Hắn nheo mắt: “Không ngờ trong cơ thể hắn vẫn coòn sắc dục...”
“Là... là ý gì?”
“Đông Phương Thanh Thương thích đấu đá, phiêu bạt trong hư vô ngàn năm vạn năm, hắn đã có chấp niệm với chuyện chiến bại thời Thượng cổ. Lúc người của Ma giới hồi sinh Ma tôn, thần thức của hắn chỉ đưa chấp niệm này đi, sắc dục, quyền dục vốn không nhiều trong cơ thể hắn đều bị vứt lại trong hư vô đương nhiên cũng bao gồm cả ta, ta hấp thu tình dục, quyền dục vốn không nhiều trong cơ thể hắn đều bị vứt lại trong hư vô, đương nhiên cũng bao gồm cả ta, ta hấp thu tình dục, quyền dục của hắn, bởi vậy mới trở thành ta mà ngươi thấy hiện giờ. Ta phí hết pháp lực, nhân lúc Ma Tôn mới hồi sin trong khi hắn đang giao đấu với kẻ khác, ngưng tụ thành một mảnh vụn ở một góc trong hư vô, lúc Khổng Tước suy bại ra đã rơi vào áo hắn.”
Oán linh cười nói: “Bởi vậy, cho dù ta là một phần trong cơ thể Đông Phương Thanh Thương cắt ra. Nhưng hiện giờ ta hoàn chỉnh hơn hắn, hắn khoét rỗng cơ thể mình, hắn là Ma tôn, nhưng không có dục vọng lấp đầy nội tâm trống rỗng, chỉ dựa vào chấp niệm làm sao có thể chống đỡ cơ thể chí tôn vô thượng của hắn.”
Hoa Lan nhỏ sửng sốt nhìn Oán linh: “Là ngươi... thi chú với hắn sao?”
“Đúng vậy.” Oán linh cười nhẹ: “Hắn vứt bỏ quá nhiều, đã không còn là Đông Phương Thanh Thương thật sự nữa, ta thu nạp tất cả dục vọng, cảm xúc của hắn. Bởi vậy nếu bây giờ muốn nói ai mới là Đông Phương Thanh Thương thật sự, thì đó là ta. Ta thay thế hắn chẳng phải là chuyện hiển nhiên sao?”
“Ngươi muốn thay thể hắn... để làm gì?”
Oán linh nghe vậy cười híp mắt nhìn Hoa Lan nhỏ: “Nắm quyền sinh sát, hưởng thụ sùng bái tối cao, làm tất cả những chuyện vui vẻ trong thiên hạ...”
Nếu để hắn thay thế Đông Phương Thanh Thương, chỉ e lúc đó Tam giới mới thật sự xui xẻo...
“Hoa Lan nhỏ, ngươi yêu Đông Phương Thanh Thương đến vậy, nhưng hắn không có tình dục, không thể tác thành cho ngươi, đến lúc đó ta nhất định tác thành cho ngươi...”
Vừa dứt lời, bỗng có một luồng sát khí chém tới.
Oán linh lập tức lui ra thật xa.
Một thanh trường kiếm lửa đột nhiên xuất hiện, chắn trước mặt Hoa Lan nhỏ, nàng ngơ ngác ngẩng đầu nhìn lên, một bóng người màu đen, mái tóc dài màu bạc, sống lưng thẳng tắp đứng trước mặt nàng. Hắn không quay đầu, thậm chí không buồn cho Hoa Lan nhỏ một ánh mắt xác nhận, chắn trước mặt nàng, đối diện với Oán linh cười lạnh: “Thay thế bổn tọa, dựa vào ngươi à?”
Chỉ mấy chữ ngắn ngủi này, trong phút chốc đã khiến trái tim thấp thỏm bất an của Hoa Lan nhỏ vì những lời của Oán linh lắng xuống.
Oán linh bên kia cười: “Đông Phương Thanh Thương, ta muốn gặp ngươi lâu lắm rồi.” Ánh mắt hắn nhìn Đông Phương Thanh Thương vừa điên cuồng vừa si mê.
Hoa Lan nhỏ lẳng lặng áp sau lưng Đông Phương Thanh Thương, sau đó kéo áo hắn: “Lúc bị người ta dòm ngó cơ thể, người ta sẽ dùng ánh mắt này nhìn ngươi, ngươi có cảm nhận được sự điên cuồng này không...”
Lúc này Đông Phương Thanh Thương mới quay đầu, lạnh lùng liếc Hoa Lan nhỏ.
Tiếp xúc với ánh mắt này, Hoa Lan nhỏ cảm thấy mình lập tức trở nên thoải mái giống như mắc bệnh gì đó...
Đúng rồi! Đây mới đúng là ánh mắt Đông Phương Thanh Thương nhìn nàng! Ánh mắt quái gở khiến nàng khó chịu không nói lên lời vừa rồi tích tắc bị ánh mắt lạnh lùng này đánh tan.
Hoa Lan nhỏ thật thà ngoan ngoãn lui ra phía sau Đông Phương Thanh Thương.
“Đông Phương Thanh Thương ngươi luôn vướng bận chuyện Thượng cổ, không dễ gì mới hồi sinh, nhưng vẫn muốn kéo Xích Địa nữ tử ra đánh một trận nữa, thích đấu đá, tầm nhìn hạn hẹp như vậy ta cũng nóng lòng thay ngươi. Nếu ngươi không biết dùng sức mạnh và cơ thể mình, chi bằng giao cho ta đi, ta tự sẽ giúp ngươi phát huy tác dụng nhiều hơn ngươi tưởng tượng.”
Đông Phương Thanh Thương quay đầu nhìn Oán linh, chẳng hề có vẻ nổi trận lôi đình, chỉ nhẹ bật cười mỉa mai: “Chẳng qua chỉ là phế vật bổn tọa vứt đi mà cũng dám kiêu căng vậy sao.”
Trường kiếm trong tay Đông Phương Thanh Thương bùng lên ánh lửa, chói mắt hơn cả tinh tú đầy trời.
“Trên thế gian này không cần Đông Phương Thanh Thương thứ hai.” Nói xong hắn nâng kiếm lên, chém thẳng về phía Oán linh.
Oán linh cũng không sợ hãi, nhếch mép lộ ra hàm răng sắc nhọn, giọng cười trở nên the thé: “Ngươi vứt bỏ tình dục quyền dục nhưng lại chẳng vứt bỏ được tính tự phụ! Lúc này ngươi cẫn còn dám đánh với ta sao?”
Nói xong Oán linh lắc người, tránh được trường kiếm Đông Phương Thanh Thương chém tới.
Hắn đứng cách Đông Phương Thanh Thương ba bước, chỉ cần Đông Phương Thanh Thương vung tay lên lần nữa là có thể chém được Oán linh, nhưng lúc này Đông Phương Thanh Thương lại dừng động tác.
Hoa Lan nhỏ ngoái đầu lại, nhìn thấy Đông Phương Thanh Thương dùng tay phải ôm ngực trái, ở đó là tim hắn. Hoa Lan nhỏ đảo mắt, kinh ngạc phát hiện không biết từ lúc nào, trong tay Oán linh cũng có một trái tim.
Nhưng nhìn kĩ lại, trái tim đó không trọn vẹn mà chỉ có một nửa...
“Tim làm chủ tình cảm, Đông Phương Thanh Thương, ngươi vứt bỏ dục vọng tức là vứt bỏ nửa trái tim. Nửa trái tim của ngươi đang ở trong tay ta, ngươi còn có thể làm được gì nữa? Ngoan ngoãn giao cơ thể cho ta đi.”
Hoa Lan nhỏ giật mình, chả trách Oán linh có thể thi chú với Đông Phương Thanh Thương, cũng chả trách Đông Phương Thanh Thương lại đau đến mức đó, thì ra...
Hoa Lan nhỉ thầm lo lắng, chăm chăm nhìn Đông Phương Thanh Thương, nhưng lại không biết mình có thể làm gì.
Nhưng lúc nàng và Oán linh đều tưởng rằng Đông Phương Thanh Thương không thể đứng thẳng, hắn bỗng bật cưới: “Nửa trái tim cỏn con...” Giọng hắn tựa như đè nén đau đớn cực độ: “... mà còn muốn khống chế bổn tọa?”
Nghe thấy lời này, Oán linh sửng sốt, Hoa Lan nhỏ giống như đoán được hắn muốn làm gì, nàng trợn mắt, còn chưa kịp nói “Đừng mà”, đã thấy hắn bóp khói thịt máu me đầm đìa trong tay.
Hoa Lan nhỏ kinh hãi.
Oán linh cũng kinh ngạc không nói nên lời.
Đông Phương Thanh Thương vứt trái tim đầy máu trong tay không hề để tâm, gương mặt tái nhợt không chút biểu cảm: “Nếu không phải không tìm được căn nguyên của chú thuật, bổn toạ há để ngươi thi chú trên người bổn tọa lâu đến vậy?”
Tay phải máu me đầm đìa của hắn cầm trường kiếm, tựa như không hề cảm giác được tim mình đang chảy máu, nhìn Oán linh cười xấu xa như ác quỷ Địa ngục: “Có bản lĩnh thì giờ ngươi tới lấy cơ thể bổn tọa đi.”
Hoa Lan nhỏ cảm thấy so với Oán linh, nghĩ suy trong đầu của Đông Phương Thanh Thương hình như mới là sự tồn tại hung hiểm độc ác nhất trên thế gian...
Nhưng mà... ông nội nó chứ đó là trái tim của ngươi mà!