Quyển 3 - Chương 69
Dưới Tru tiên đài lệ khí cuồn cuộn, chúng tiên thân mình còn chưa lo xong nên không còn ai còn hơi sức quan tâm tới Đông Phương Thanh Thương nữa, chỉ trong thời thoáng chốc, lúc thiên binh thiên tướng và Thiên đế cùng Chiến thần thoát khỏi lệ khí, khí tức của Ma tôn đã biến mất trong phạm vi của Thiên giới từ lúc nào rôi.
Hắn trốn rồi, Tam giới rộng lớn, giữa trời đất có rất nhiều khe hở kỳ lạ, không biết Ma tôn sẽ đi đâu, đến khi Ma tôn hồi phục, e là sau này sẽ khó tìm được cơ hộ giết hắn hơn…
Thiên đế nhìn lệ khí vẫn đang đâm vào chúng tiên, mày nhíu chặt.
Hoa Lan nhỏ không biết mình ngủ bao lâu, nàng chỉ biết mình nằm mơ, trong mơ Ty Mệnh nói với nàng: “Ta không cần ngươi nữa, ngươi và tên xấu xa Đông Phương Thanh Thương tự sinh tự diệt cùng nhau đi.”
Khác với thường ngày, nhìn thấy chủ nhân lạnh lùng như vậy nhưng Hoa Lan nhỏ không khóc, nàng chỉ ngơ ngác đứng yên tại chỗ ngây người nhìn Ty Mệnh, sau khi nghe Ty Mệnh nói xong, nàng đưa mắt nhìn bóng Ty Mệnh càng đi càng xa trong bóng tối.
Nàng cúi đầu nhìn chân mình.
Nàng không đưa tay ra, vì nàng biết, mình đưa tay ra cũng không giữ được chủ nhân. Nàng không lên tiếng, vì nàng biết lên tiếng chỉ khiến mình biến thành một vật cưng bị chủ nhân chơi chán.
Tuy chỉ là một hoa lan tiên linh nhỏ nhoi nhưng nàng cũng có tự tôn và nhân cách.
Hoa Lan nhỏ đứng một mình trong bóng tối rất lâu, sau đó cảm giác được hàn khí thấu xương, nàng bị cóng đến toàn thân run rẩy, nhưng vẫn cứ đứng đó run, run mãi, run đến khi tỉnh lại.
Mở mắt ra, Hoa Lan nhỏ nhìn thấy dải ngân hà dài dằng dặc trên trời, mỗi một ngôi sao đều đang cố gắng nhấp nháy. Nàng ngây người nhìn hồi lâu, sau đó ngũ quan dần dần hồi phục. Hoa Lan nhỏ nhận ra mình đang nằm trên một tảng đá cứng đờ thô ráp dưới đất, nàng cảm thấy lạnh, sau đó nghe thấy một hơi thở nặng nề không thuộc về mình.
Hoa Lan nhỏ nhìn sang bên cạnh, Đông Phương Thanh Thương đang nằm bên cạnh nàng, một bàn tay vắt lên bụng nàng, đầu ngón tay hắn có màu xanh đen bất thường. Theo cánh tay hắn nhìn lên, ngực Đông Phương Thanh Thương kết lớp băng màu lam, đẹp đẽ tựa như hoa tuyết, nhưng nhiệt độ lại lạnh cóng hơn hoa tuyết, lúc này môi hắn đã không còn huyết sắc mà hoàn toàn tái nhợt, trên mặt thậm chí bắt đầu kết băng trắng, lông mi và lông mày đã bị sương tuyết phủ lấp, không thể nhìn rõ mặt mũi như thế nào.
Hoa Lan nhỏ đờ người hồi lâu, sau đó ký ức trong đầu mới chầm chậm hiển hiện.
Nàng bị đẩy xuống Tru tiên đài, là đại ma đầu tới cứu nàng, nhưng trước đó, nàng lại dùng Sóc Phong kiếm đâm hắn một nhát…
Ánh mắt Hoa Lan nhỏ dừng trên vùng ngực kết đầy băng của Đông Phương Thanh Thương.
Vết thương của hắn vẫn chưa khỏi…
Hắn mang vết thương này đi cứu nàng sao… Sau đó bị thương nặng đến mức không hề đề phòng nằm ngủ bên cạnh nàng…
Hoa Lan nhỏ nhìn thương thế của Đông Phương Thanh Thương, nàng bỗng nhớ lại, thời Thượng cổ Ma Tôn từng bị chư thần giết ch.ết, hắn cũng đã phiêu bạt trong hư vô tăm tối không biết bao lâu, hắn cũng… nảy sinh chấp niệm, cũng sợ cô đơn, hắn cũng sẽ “ch.ết”.
Vì thường ngày hắn quá mạnh mẽ, khiến người ta dường như phớt lờ việc hắn cũng yếu đuối bị thương…
Trong lòng Hoa Lan nhỏ bỗng dâng lên một cảm xúc ngay cả nàng cũng không rõ.
Nàng ngây người nhìn Đông Phương Thanh Thương rất lâu. Trong Tam giới này, ngoài hắn ra chắc không ai hi vọng nàng tiếp tục sống nữa.
Tính theo thời gian, Đông Phương Thanh Thương chắc là người hi vọng nàng sống lâu nhất. Vì hắn chờ nàng hoàn toàn dung hòa vào cơ thể này, hóa thành sinh cơ trong cơ thể này, ít ra cũng chờ đến khi hồn phách nàng… nhắm mắt xuôi tay trong cơ thể này?
Nghĩ tới điều này, Hoa Lan nhỏ cảm thấy thật mỉa mai.
Vì nàng sống với tác dụng làm thuốc cho người khác, bởi vậy đại ma đầu mà nàng muốn trốn thoát lúc ban đầu, đến cuối cùng lại là người có thể bảo vệ nàng sống lâu nhất.
Hoa Lan nhỏ ngửa đầu nhìn bầu trời sao, lòng bỗng nghĩ tới một câu, “Thời vận trong đời thật sự không thể lường trước được.” Nghĩ xong, nàng bỗng phát hiện lúc trước la Ty Mệnh đã từng nói với mình câu này. Hoa Lan nhỏ im lặng cúi đầu, một lúc lâu sau, nàng cảm thấy bàn tay của Đông Phương Thanh Thương trên eo thật sự lạnh không chịu nổi, bèn ngồi dậy, muốn kéo tay hắn ra để đi xung quanh tìm củi nhóm lửa.
Nàng cảm thấy cho dù không thể khiến Đông Phương Thanh Thương khỏe lại, nhưng chút lửa này cũng khiến hắn dễ chịu hơn một chút.
Nhưng nào ngờ nàng vừa cử động, bàn tay đặt trên eo bỗng siết chặt lại.
Đông Phương Thanh Thương không mở mắt, nhưng giọng nói khản đặc của hắn chui vào tai nàng: “Lại muốn trốn à?”
Hơi thở mang theo khí lạnh của hắn phả lên mặt Hoa Lan nhỏ, khiến toàn thân nàng run cầm cập, sau đó sởn gai ốc. Nàng quay đầu nhìn Đông Phương Thanh Thương, hắn không mở mắt, nhưng lực đạo trong tay khiến Hoa Lan nhỏ cảm nhận được hắn đang khống chế nàng.
“Ta muốn nhóm lửa.” Hoa Lan nhỏ nói, giọng cũng khản đặc bất ngờ. Ngay cả nàng nghe cũng đờ người. Một lúc sau, nàng hắng giọng, “Ta muốn đi tìm nước uống.”
Đông Phương Thanh Thương im lặng một lúc, nhưng không hề buông tay: “Nơi này tuy là chỗ ẩn mật trong Tam giới, nhưng chưa chắc thiên binh thiên tướng không tìm tới được, nếu ngươi có tâm tư gì khác thì bổn tọa khuyên ngươi sớm từ bỏ đi.”
Trải qua chuyện lần này, Hoa Lan nhỏ nào còn có tâm tư gì nữa: “Ta không chạy đâu.” Nàng nói, “Ta sẽ ngoan ngoãn ở bên cạnh ngươi, không đi đâu nữa.”
Nàng cũng… không còn nơi nào để đi nữa.
Nàng vốn là “thuốc” được Xích Địa nữ tử chế tạo ra, hiện giờ nàng vì cứu Xích Địa nữ tử, tận hết chức trách của “thuốc”, cũng coi như sinh mạng luân hồi, có trước có sau.
Đông Phương Thanh Thương nghe vậy thoáng im lặng, hắn mở mắt, rũ bỏ sương trắng trên mi, đôi mắt màu máu của hắn lặng lẽ nhin Hoa Lan nhỏ, sau đó hắn lấy tay ra khỏi eo nàng: “Ngoài ba dặm phía Đông Nam có lẽ có nguồn nước.”
Nói xong hắn quay người đi, nằm thẳng dưới đất.
Hoa Lan nhỏ chống người đứng dậy, nhưng đi được mấy bước bỗng nhớ ra, trước đó nàng bị đẩy xuống Tru tiên đài, trên người toàn là vết thương mới đúng chứ, tại sao hiện giờ… vết thương trên người nàng trông không nhiều chút nào vậy…
Nàng quay đầu nhìn Đông Phương Thanh Thương.
Đông Phương Thanh Thương vẫn nhắm mắt, nhưng một lúc lâu không nghe thấy bước chân Hoa Lan nhỏ rơi đi, hắn liếc nàng: “Lại sao nữa?”
“Đại ma đầu.” Hoa Lan nhỏ hỏi, “Ngươi trị thương giúp ta rồi à?”
“Nếu không thì sao?” Giọng Đông Phương Thanh Thương thoáng mỉa mai, “Ngươi tưởng cơ thể ngươi đã mạnh ghê gớm tới mức đi một vòng dưới Tru tiên đài rồi quay về mà không hề thương tổn à?”
Bàn tay Hoa Lan nhỏ cử động, nàng cúi đầu nói: “Đại ma đầu, ta biết ngươi tốt với cơ thể này là vì ngươi rất tốt với bản thân ngươi, vì ngươi muốn hoàn thành nguyện vọng của mình, bởi vậy tất cả những gì phục vụ cho nguyện vọng của ngươi ngươi đều bảo vệ chúng kĩ càng.” Giọng nàng rất nhẹ, “Nhưng mỗi lần ngươi làm vậy… Mỗi lần ngươi tốt với cơ thể này đến vậy, ta đều có một ảo giác, ta tưởng rằng thật ra ngươi đang tốt với ta.”
Đông Phương Thanh Thương im lặng.
“Bởi vậy lần sau ngươi nhắc nhở ta một câu trước được không, để ta đừng có những mong chờ kỳ quái gì đó nữa.” Nàng thấp giọng nói, “Vì mỗi một mong chờ đều luôn là giả, đây thật sự là một chuyện khiến người ta vừa sợ hãi vừa tuyệt vọng.”
Hoa Lan nhỏ nói xong liền quay người đi.
Lúc quay về, trong tay nhặt được không ít củi, nàng nhìn Đông Phương Thanh Thương, phát hiện mặt đất chỗ hắn nằm đã kết một lớp sương.
Uy lực của Sóc Phong kiếm mạnh mẽ đến vậy sao…
Hoa Lan nhỏ sờ cổ mình, ở đó vẫn còn vết thương nàng dùng Sóc Phong kiếm tự cứa mình, nhưng cơ thể nàng không còn cảm thấy lạnh bao nhiêu nữa. Chắc lại là đại ma đầu rồi… Lúc nàng đâm hắn, lúc nàng trốn khỏi hắn, hắn đã bóp cổ nàng, lúc đó nàng tưởng Đông Phương Thanh Thương nổi giận muốn giết nàng, nhưng hiện giờ mới hiểu ra, thì ra lúc đó… hắn đang cứu nàng.
Nếu Sóc Phong kiếm khiến Đông Phương Thanh Thương ra nông nỗi này, thì một kiếm nàng tự cứa mình lúc đó e là đã lấy mạng nàng trên đường về Thiên giới rồi.
Còn gì để nói nữa đây. Mạng của nàng đương nhiên phải thuộc về Đông Phương Thanh Thương.
Hoa Lan nhỏ đặt củi bên cạnh hắn, nàng trở tới trở lui mấy thanh củi một lúc lâu mà vẫn chưa bắt lửa được.
Tiếng xoẹt xoẹt khiến Đông Phương Thanh Thương bên cạnh nhíu mày, mũi hắn hừ nhẹ, bỗng nhiên trên đống củi Hoa Lan nhỏ dựng lên lập tức bùng lên một ngọn lửa, độ ấm của ngọn lửa thật sự có chút tác dụng… Ít ra đối với Hoa Lan nhỏ là vậy.
Nàng ngồi bên đống lửa, ngọn lửa xua đi hàn khí trên người Đông Phương Thanh Thương bay tới, khiến Hoa Lan nhỏ ấm áp hơn nhiều. Hoa Lan nhỏ ôm gối ngây ngời nhìn ngọn lửa nhảy nhót, mấy ngày nay đã xảy ra qua nhiều chuyện, khiến đầu óc nàng không xoay xở kịp, nàng phải từ từ tiêu hóa, từ từ sắp xếp lại.
Lúc nàng tưởng suốt đêm nay mình sẽ im lặng, không ngờ Đông Phương Thanh Thương bên cạnh lại khơi chuyện, vẫn là giọng chê bai, lại hơi có ý mỉa mai: “Chủ nhân ngươi đâu? Lúc ngươi bị đẩy xuống Tru tiên đài, chủ nhân thần thông quảng đại của ngươi cũng ở trong đá tiên nhân kia sao?”
Hoa Lan nhỏ im lặng.
Sự im lặng của nàng khiến Đông Phương Thanh Thương mất kiên nhẫn, lúc mở mắt nhìn Hoa Lan nhỏ, hắn thoáng ngây người vì vẻ mặt nàng.
Nàng nhìn đống lửa, ngọn lửa nhảy nhót trong đôi mắt đen của nàng, nhưng dường như không hề chạm tới đáy mắt nàng, đôi mắt nàng trống rỗng, tê dại, hoang mang và bơ vơ.
Đông Phương Thanh Thương nhìn vẻ mặt nàng, giống nơi mềm mại trong tim hắn bị người ta đạp một cước, đau đến mức khiến hắn cũng không rõ nguồn cơn. Tuy đau đớn trong lòng kỳ quặc, nhưng lý trí hắn vẫn rất tỉnh táo, giọng hắn từ mỉa mai chuyển sang giận dữ: “Hắn thật sự ở trong đám tiên nhân đó? Không giúp ngươi sao?”
Hoa Lan nhỏ ôm gối chặt hơn: “Chủ nhân đi rồi.” Giọng nàng hờ hững, “Chủ nhân không cần ta nữa.”
Mấy chữ đơn giản này lại liên tiếp đạp vào tim hắn thêm mấy cước.
Đông Phương Thanh Thương luôn cảm thấy mình là một người đáng ghét, nhưng lúc này, Ty Mệnh tinh quân chưa từng gặp mặt kia trong lòng hắn càng đáng ghét hơn bản thân hắn bội phần.