Chương 14: Đại chiến hạ màn
Tuyệt Linh Trận dùng sức mạnh nghịch thiên mạnh mẽ thay đổi linh mạch thiên địa, là một trận pháp vô cùng khó bố trí. 108 lá cờ, 108 đệ tử tu chân Nguyên Anh kì trở lên. Tu giả Nguyên Anh kì đã bước đến ngưỡng cửa cao thủ, cho dù là môn phái nào có thể phái ra hơn 50 môn nhân Nguyên Anh kì trở lên đều sẽ xứng danh đệ nhất môn phái trong Tu chân giới.
Chính đạo ngàn lựa vạn chọn người thủ Tuyệt Linh Trận. Sợ chọn phải người có liên quan đến Ma đạo hoặc là người tâm chí không kiên định, dễ dàng chịu ảnh hưởng của tâm ma. 108 tu giả Nguyên Anh mà bọn họ gom được đều là trụ cột tương lai của Chính đạo, tin tưởng rằng trận tuyệt đối không phá được mới an tâm tiến công Ma tông.
Ai ngờ Thư Diễm Diễm đã sớm đóng xuống một cây đinh khó nhổ vào Chính đạo từ mười một năm trước. Mười một năm sau lay động Tuyệt Linh Trận và toàn bộ kế hoạch của Chính đạo.
Giữa không trung, nữ tử áo hồng cầm trong tay Nguyên Anh của một tu sĩ chính đạo, tuỳ tay nhét Nguyên Anh vào pháp khí của mình, một nụ hoa nở ra ngàn bông bỉ ngạn.
Pháp khí của Thư Diễm Diễm là một chuẩn ma khí tham dục nặng y như nàng vậy. Mỗi lần thi triển phải cho ăn một Nguyên Anh mới chịu làm việc.
Bỉ ngạn hoa nuốt Nguyên Anh của Hạ Văn Triều xong chậm rãi nở ra, giữa đám lệ quỷ Cừu Tùng Tuyết triệu hồi mở ra một lối đi đỏ như máu, giống như giúp đối phương dẫn đường đến bên kia địa phủ.
Còn lại 107 tên đệ tử tuyệt vọng nhìn hai người con gái xinh đẹp mỹ lệ lại tràn ngập độc tính này. Giữa hương hoa mạn châu sa dần dần mê man.
"Thư Diễm Diễm!" Cừu Tùng Tuyết giận dữ quát: "Hoa của ngươi nuốt mấy lệ quỷ của ta rồi!"
Thư Diễm Diễm lười biếng nói:
"Bỉ ngạn hoa của ta ngươi cũng biết rồi ấy, bản thân ta cũng có khống chế được đâu, ngươi thì khống chế được lệ quỷ của mình chắc? Mỗi lần ta tới gần ngươi là có thể nghe thấy âm thanh quỷ đói gặm xương, đau không vậy? Khó trách ngươi đến Đại thừa kì rồi cũng không đánh thắng được Tôn chủ, vũ khí của bản thân cũng không khống chế được, quá kém!"
Hai cô kẻ tám lạng người nửa cân vừa trào phúng lẫn nhau vừa gặt hái sinh mạng của kẻ địch, Cừu Tùng Tuyết còn bất mãn nói:
"Tôn chủ không cho ta nuốt hồn phách của chúng, thật khó chịu."
Nói xong còn nghiến răng ken két.
"Tôn chủ nói, tu giả đã ch.ết còn có thể chuyển thế thành người thường, không có thâm thù đại hận thì đừng huỷ diệt hồn phách của ai. Chúng ta giết ch.ết tu giả, thuộc về kẻ nghịch thiên này xử lý kẻ nghịch thiên khác, Thiên đạo sẽ không tính tội nghiệt lên người chúng ta. Huỷ diệt thần hồn sẽ phá vỡ quy củ lục đạo luân hồi, Thiên đạo sẽ phán trọng tội, thiên kiếp của chúng ta sẽ khó khăn đấy." Thư Diễm Diễm nói.
"Thân là ma tu, giết người không chớp mắt, lại có chấp niệm kì quái như vậy." Cừu Tùng Tuyết không đồng ý nói, "Từ khi ta bước lên Tu la đạo thì không có ý định quay đầu nữa rồi."
Thư Diễm Diễm nhún vai: "Ngươi không đồng tình với Tôn chủ thì sao? Huyền Uyên Tông chúng ta luôn nghe lời kẻ mạnh."
Theo bỉ ngạn hoa nở rộ của Thư Diễm Diễm, sao Tham Lang trên không dần chuyển màu đỏ thẫm, ngôi sao loé ánh đỏ chói mắt giữa thiên không.
"Quả nhiên," Cửu Tinh Môn chủ nói, "Thất Sát, Phá Quân và Tham Lang, ba ngôi sao đó là chướng ngại lớn nhất ở Chính Ma đại chiến lần này."
Cốc chủ Bích Lạc Cốc nói:
"May sao chúng ta còn có hậu chiêu."
"A di đà Phật." Phương trượng Vô Tương Tự nhẹ nhàng lăn Phật châu trong tay, niệm Phật hiệu, sau đó ném tràng hạt trong tay lên không trung.
Cùng lúc đó, trên đầu Thư Diễm Diễm và Cừu Tùng Tuyết xuất hiện một con Khổng tước toả sáng ngũ sắc Phật quang, dưới hào quang của Phật, bỉ ngạn hoa thi nhau héo tàn, khoé miệng tươi cười của Thư Diễm Diễm cứng lại, khàn khàn nói:
"Không thể nào, lần này Phật tu còn mời cả Khổng tước Đại minh vương Pháp tướng tới ư?"
Trong Phật giáo, tương truyền Khổng tước sinh ra như Phượng hoàng, thích ăn thịt người, một ngày còn nuốt cả Phật tổ, Phật tổ phá bụng mà ra, định giết ch.ết nó. Chư Phật khuyên can, cho rằng giữa Khổng tước và Phật tổ có duyên tái sinh, nên đưa Khổng tước đến giam ở Linh sơn, phong làm "Phật Mẫu Khổng Tước Đại minh vương Bồ tát."
Khổng tước Minh vương Kinh có sức mạnh trừ tai, chữa bệnh, cho dù là hoa bỉ ngạn của Thư Diễm Diễm hay lệ quỷ của Cừu Tùng Tuyết đều bị áp chế mạnh mẽ. Dưới phật quang, bỉ ngạn hoa tàn, oan hồn lập tức nhập lục đạo luân hồi.
Thư Diễm Diễm còn ổn một chút, chỉ bị thanh tâm quả dục, sức mạnh của thuật mị hoặc giảm đi, nhưng không tổn hại căn nguyên. Cừu Tùng Tuyết thì không, nàng vốn là quỷ tu, lần này coi như chuẩn bị siêu độ nàng nhập luân hồi, thật là cái mạng già cũng phải giao ra.
Lúc này, còn lại mười mấy tên tu giả Nguyên Anh kì, bỗng có mười tám tên gỡ khăn trùm đầu xuống, lộ ra mười tám cái đầu trọc bóng loáng, khoanh chân ngồi xuống tụng kinh niệm phật.
"Chơi kiểu gì vậy?" Thư Diễm Diễm cả kinh kêu lên, "Ta làm gì nghe nói giữa trận pháp còn có một đống đầu trọc, ta không đối phó được đàn đầu trọc này đâu!"
Cừu Tùng Tuyết đứng giữa Phật quang cười cười nói:
"Chúng ta mới xung phong liều ch.ết một trận xong, đệ tử chính đạo này đó coi như tử thương hơn nửa rồi, còn lại cũng đại thương nguyên khí, không có khả năng tái chiến nữa, nhiệm vụ của ngươi ta coi như hoàn thành rồi. Trong lúc ta phá Đại minh vương Pháp tướng này ngươi mau chạy đi."
"Ngươi điên rồi à? Muốn bị siêu độ sao?" Thư Diễm Diễm hét, "Cừu Tùng Tuyết ngươi là người quên mình vì người khác như vậy bao giờ?"
"Ngươi câm miệng đi." Cừu Tùng Tuyết đạp Thư Diễm Diễm, một mình bay lên trời, trước mặt nàng xuất hiện vô số bạch cốt, ngăn trở Phật quang cho Cừu Tùng Tuyết.
Trong luồng Phật quang mờ ảo có một chuỗi tràng hạt, Cừu Tùng Tuyết ngửi thấy mùi khét của xương cốt bị đốt trên người mình, xương trắng che chắn Phật quang dần tiêu tán.
Đến lúc rồi!
Nàng vươn ngón tay xương xẩu, bắt lấy chuỗi phật châu kia, dùng sức ném Phật châu ra hướng xa. Thư Diễm Diễm nghe thấy Cừu Tùng Tuyết thét lên một tiếng thảm thiết, thân thể biến mất trong Phật quang. Mười tám tên Phật tu phun máu tươi, cho thấy trong hồi chiến không thuốc súng vừa rồi bọn họ và Cừu Tùng Tuyết lưỡng bại câu thương.
Phật Quang biến mất, Thư Diễm Diễm nhìn những tu sĩ Chính đạo mình đầy thương tích và những Phật tu không thể đánh tiếp nữa, thu lại tươi cười trên mặt, nhàn nhạt nói:
"Các ngươi đi đi."
Mọi người vốn tưởng nàng định đại khai sát giới khó hiểu nhìn Thư Diễm Diễm, chỉ nghe ma nữ Huyền Uyên Tông nói:
"Đại chiến mười năm, thương vong vô số, Chính đạo hay Ma đạo cũng thế, đều cần thời gian trăm năm nghỉ ngơi dưỡng sức. Người ch.ết nhiều rồi, ta giết cũng đủ rồi."
Trong tay nàng cầm một mảnh vải áo màu đen, xoay người rời đi, lưu lại những tu sĩ chính đạo còn sống hai mặt nhìn nhau.
Bên ngoài núi Huyền Uyên Tông, Bách Lí Khinh Miểu không ngừng đón được những tu sĩ rơi xuống, vì cứu những đồng môn còn hơi thở, nàng càng đi càng xa, dần dần tách khỏi đội. Nàng thấy bên bờ sông có một thân người màu đen, vội dùng Ánh Nguyệt Huyền Sương Lăng kéo lên.
"Cảm tạ trời đất, ngươi vẫn còn sống!"
"Ối trời ơi! Máu thịt trên người ngươi sao mất hết thế này?"
"Mặt của ngươi cũng đen xì rồi, không rõ ngươi là đệ tử môn phái nào vậy!"
"Ngươi là nam hay nữ?"
"Đừng từ bỏ, ngươi nhất định phải tiếp tục kiên trì!"
Mí mắt Cừu Tùng Tuyết giật giật, bị âm thanh ồn ào bên tai làm cho không hôn mê nổi. Nàng hơi mở mắt ra, thấy một cô gái mặc váy màu vàng nhạt, nước mắt lấm lem đang chữa thương cho mình.
"Ồn ào ch.ết mất." Cừu Tùng Tuyết mở miệng, phát hiện thanh quản đã hỏng, chỉ có thể cất lên giọng nói khàn khàn không ra nam không ra nữ.
"Ngươi còn sống sao, hu hu hu!" Bách Lí Khinh Miểu khổ sở khóc, "Ngươi đừng ch.ết mà, nhiều người ch.ết quá rồi, nhiều trưởng bối sư môn mất rồi, ngươi đừng ch.ết, ta không bao giờ muốn có người ch.ết trước mặt ta."
Cừu Tùng Tuyết:...
Nàng mở mắt ra, không biết vì sao, trong đầu hiện lên một lời nói: "Chỉ thấy một tia nắng chiếu lên người Bách Lí Khinh Miểu, vẻ mặt nàng dịu dàng mà kiên định, dáng vẻ một lòng cứu người lại mỹ lệ đến thế."
Linh tinh vớ vẩn gì vậy? Cừu Tùng Tuyết nhíu chặt mày, vì sao trong đầu nàng lại đột nhiên phát ra những lời nói ngu người đó?
Theo ánh mặt trời dần nhô lên, chiến trận bên kia cũng đã dần đến hồi kết. Phía bắc núi Huyền Uyên Tông hai bên Chính Ma thực lực không cách biệt mấy, trong mười năm tử thương phân nửa, linh dược mà Dược đường nhiều năm tích góp cũng đã dùng hết, cho dù có xuất hiện thêm người bị thương bọn họ cũng không cứu nổi.
Viên đàn chủ là người duy nhất còn có thể đứng trong Tứ đại đàn chủ, Chính đạo cũng chỉ còn lại một hai người có thể cử động. Viên đàn chủ hỏi:
"Vẫn muốn đánh sao? Linh khí đã trở về, còn đánh tiếp đương nhiên là hai bên lưỡng bại câu thương."
Chính đạo tu sĩ trầm mặc nhìn về phía Văn Nhân Ách, 21 vị cao thủ trên chiến trường yên lặng lắc đầu. Mười năm, kết quả này thật sự quá thảm khốc. Cũng may bọn họ đã đổi cho Tu chân giới một tia sinh cơ, thành công tránh được hạo kiếp vạn năm.
Viên đàn chủ cũng chắp tay nói:
"Nếu đã thế, mời các vị rời khỏi Huyền Uyên Tông, chúng ta sẽ không âm thầm đánh lén."
Chính đạo tu sĩ thương lượng một hồi, gật đầu, nâng đạo hữu khác dậy, gọi ra pháp khí phi hành cỡ lớn, rời khỏi Huyền Uyên Tông.
Chính Ma đại chiến cũng chỉ còn lại 22 người đứng đầu chiến trường.
Ân Hàn Giang trải qua hơn một năm nghỉ ngơi lấy sức, thương thế đã dần khỏi hẳn, không thèm để ý đến tu sĩ chính đạo đã rút đi, mà là ngóng nhìn chiến trường bên kia. Một ngày trôi qua, màn đêm buông xuống, sao trời lập loè trên không, chỉ có sao Thất Sát ảm đạm không ánh sáng.
"Tôn thượng!" Ân Hàn Giang chống kiếm đứng lên, lo lắng nói.
"Đừng nhìn nữa, Văn Nhân Ách không sống được đâu!" Nguyễn đàn chủ ở bên cạnh "an ủi" y, "Trong 21 cao thủ vây đánh có một tên Phật tu. Ngươi có biết "Phổ độ chúng sinh" và "Buông xuống đồ đao" trong Phật tông lợi hại thế nào không? Nhất niệm Kinh Phật, tức khắc chiến ý tiêu tan. Văn Nhân Ách dựa vào chiến ý trào dâng nhiều lần lấy yếu thắng mạnh, Phật tu là khắc tinh lớn nhất của hắn. Nếu không có chiến ý, Văn Nhân Ách cũng chỉ là một tu giả Đại thừa kì thôi."
Nguyễn đàn chủ đúng là tiêu biểu quán triệt tính cách hai mặt của Ma tu, một khắc trước còn gân cổ gọi "Tôn thượng", một khắc sau đã biến thành "Văn Nhân Ách" rồi, đúng là lật mặt như lật bánh tráng.
"An ủi" xong, hắn phun ra một con sâu ch.ết, dùng chân nghiền nát, miệng chửi nhỏ:
"Hạ Phệ tâm cổ cho ta cơ à, ông đây giết ch.ết ngươi! Mười năm trước Văn Nhân Ách còn chưa ch.ết ngươi đã tính toán xong làm thế nào để khống chế các đàn chủ và hộ pháp để tranh chức vị Tông chủ rồi. Tâm cơ sâu sắc nhỉ, sao trong Chính ma đại chiến ta lại chưa đánh ch.ết ngươi cơ chứ!"
"Cũng không kém ch.ết là mấy." Viên đàn chủ thở dài nói, "Mẫu cổ bị người ta đánh ch.ết rồi, nếu không ngươi có thể dễ dàng nhổ ra Phệ tâm cổ vậy sao?"
Nguyễn đàn chủ tuy là tàn nhẫn độc ác nhưng nhìn Huyền Uyên Tông trắng xương, cũng không nhịn được nói: "ch.ết nhiều người quá."
"Chính đạo cũng là vì hạo kiếp vạn năm." Viên đàn chủ nói, "Thật ra Ma đạo dưới sự quản thúc của Tông chủ nhiều năm đã rất ngoan ngoãn, chúng ta cũng chỉ đánh giết người tu chân, không xuống tay với người thường. Chính đạo cường thế chủ động công kích, phát động Chính ma đại chiến, lại còn dùng thủ đoạn tệ hại Tuyệt Linh Trận chính là để gạt Thiên đạo, không để cho nó dùng tai kiếp gột sạch Nhân gian. Dùng mạng của nhiều người như vậy đổi lấy vạn năm sự sống cũng coi như đáng giá."
"Chúng ta đều là người ứng kiếp, là mệnh số sao." Nguyễn đàn chủ hiếm khi nói được câu văn vở, quay đầu nhìn không thấy Ân Hàn Giang, tức khắc mắng to, "Bà nội nó, Ân Hàn Giang đâu rồi?!"
Người còn có thể cử động khó khăn xoay cổ, thấy chỗ vốn có Ân Hàn Giang ngồi đã không một bóng người mà sâu trong núi, trên cấm địa Huyền Uyên Tông, thoáng vọng lên tiếng trống, một tiếng lại một tiếng lớn hơn.
Ân Hàn Giang nghe Nguyễn đàn chủ nói xong, hiểu ra lúc này Tôn thượng đang lâm vào thế công kích chính diện như thế nào.
Chiến ý, chỉ cần có chiến ý, Tôn thượng nhất định sẽ không thua!"
Nhưng bây giờ chiến trường ba bên đã có hai bên lặng lẽ rút quân rồi, Tôn thượng còn đối mặt với Phật tu Vô Tương tự mạnh nhất, chiến ý ở đâu ra?
Tuyệt cảnh cùng cực, Ân Hàn Giang nhớ tới Phần Thiên Cổ, nhớ ra mặt trống chôn vùi kí ức của trận chiến Tiên Ma kia.
Y quyết đoán dung hợp Ma kiếm, hoá thành vạn huyết kiếm phi đến trước Phần Thiên Cổ, lấy pháp lực Cảnh Hư kì, thân làm dùi, mạnh mẽ gõ vang Phần Thiên cổ.
"Tùng", nhẹ nhàng một tiếng, như va vào lòng Văn Nhân Ách.
Hắn chầm chậm trợn mắt, trước mặt là một lão hoà thượng hiền từ nói với Văn Nhân Ách:
"Văn Nhân Thiếu tướng quân, đừng hận nữa, buông xuống đồ đao, lập địa thành Phật."
Thiếu tướng quân? Xưng hô từ lâu lắm rồi, đã 300 năm không có ai gọi hắn như vậy.
300 năm trước, hắn vẫn là một người thường, một họ Văn Nhân tinh trung báo quốc, lại đổi lấy cả nhà bị chém đầu, hắn oán, hắn hận, hắn muốn giết hết hôn quân trong thiên hạ, sau đó... Sau đó thì sao nhỉ?
"Tùng!" Tiếng trống thứ hai lại gõ thật mạnh vào lòng Văn Nhân Ách, mí mắt hắn giật mạnh, trong trí nhớ lại xuất hiện một bé trai, rất nhỏ, vươn tay, túm lấy góc áo hắn, cực kì giống bản thân mình lúc trước chỉ còn một hơi thở, được dân chúng gần đó cứu lại, sau đó nghe tin cả họ Văn Nhân đã bị tru sát.
"Thiếu tướng quân, biển khổ vô biên, quay đầu là bờ."
Lão hoà thượng kia điên cuồng niệm kinh Phật, sát ý Văn Nhân Ách vừa mới dâng lên lần thứ hai lại tiêu tan.
"Tùng tùng tùng!" Dồn dập ba tiếng trống trận, như thúc giục bên tai Văn Nhân Ách.
Hắn lại thấy hình ảnh một nam tử đeo mặt nạ quỷ, ôm quần áo của hắn, an tĩnh nhắm mắt trước đèn trường minh.
"Tùng tùng tùng tùng tùng!" Phần Thiên Cổ từng tiếng điếc tai, rất giống một người ở bên Văn Nhân Ách gọi: "Tôn thượng! Tôn thượng! Tôn thượng!"
Văn Nhân Ách mở bừng mắt, nói với lão hoà thượng đối diện:
"Đại sư, buông xuống đồ đao, có phải trước đó nên hỏi xem đồ đao của ta đồng ý hay không?"
Phương trượng Vô Tương Tự run run lắc đầu:
"Cuối cùng vẫn là thất bại trong gang tấc."
Theo lời hắn nói, ảo cảnh quanh người Văn Nhân Ách tiêu tan, 21 tên cao thủ vội giơ pháp khí bản mạng của mình lên nhắm vào Văn Nhân Ách, hắn chỉ cần tỉnh lại muộn một chớp mắt thôi, nhiều pháp khí như thế chắc phải đánh hắn đến hồn phi phách tán.
Trống trận từng tiếng như đòi mạng, Văn Nhân Ách giơ Thất Sát kích lên cất cao giọng:
"Các ngươi có thể bức Bản tôn đến mức này, cũng coi như đáng để cho Bản tôn dốc sức đánh một trận. Chúng ta cũng là nỏ mạnh hết đà rồi, ai có thể sống sót đều do thiên mệnh quyết vậy."
Dứt lời, sao Thất Sát trên không toả sáng rực rỡ, Thất Sát kích trong tay Văn Nhân Ách đỡ lấy 21 pháp khí, 22 tuyệt đỉnh thần binh va vào nhau, dưới sự xung đột của sức mạnh thiên địa kéo đến từng đợt sấm sét.
Ma đạo chúng đang nói chuyện phiếm nhìn lên trời, Nguyễn đàn chủ không tin nổi nói:
"Tôn chủ thế mà vẫn còn sống à? Hắn sống sót kiểu gì vậy! 21 tên cao thủ đấy!"
"Đừng có cố sửa miệng gọi Tôn chủ, nhanh chân bài bố hộ trận! Muốn ch.ết sao?" Viên đàn chủ đá mông Nguyễn Nguy Dịch.
Nguyễn Nguy Dịch vội mở đại trận hộ sơn của Huyền Uyên Tông. Trong nháy mắt kết giới chuẩn bị lập, một đạo huyết quang lao ra khỏi trận pháp, không chút sợ hãi nhập vào vòng chiến.
Ân Hàn Giang căn bản không quan tâm dư ba kích phát do cao thủ giao chiến có thể gây tổn hại đến thân thể mình thế nào, trong nháy mắt cả người y đỏ máu, tìm kiếm Văn Nhân Ách giữa đổ nát thê lương.
Người gãy chân này không phải, pháp khí kia không phải, ở đâu, rốt cuộc là ở đâu!
Một cây thiền trượng giáng xuống, đang sắp nện lên người Ân Hàn Giang, lúc này một cây trường kích sứt mẻ lung tung như có sinh mệnh, che trước người Ân Hàn Giang, ngăn công kích của thiền trượng cho y.
Ân Hàn Giang nhìn thấy trường kích kia, khôi phục hình người, cầm pháp khí bản mạng của Văn Nhân Ách, dựa vào âm thanh cộng minh của pháp khí, tìm được Văn Nhân Ách chỉ còn hơi thở đứt đoạn.
Y phi thân đến, ôm chặt Văn Nhân Ách, mất mà tìm được khiến Ân Hàn Giang vui sướng đến tê dại, nhưng lại không nói nên lời.
Hai người vững vàng đáp xuống đất, Ân Hàn Giang cả người run rẩy ôm lấy Văn Nhân Ách, mà Văn Nhân Ách chậm rãi vươn tay, cọ cọ mặt Ân Hàn Giang, suy yếu nói:
"Ân hộ pháp, cuối cùng là ngươi cứu Bản tôn."
***
Tác giả: Các vị tu giả trôi nổi trên trời như sủi cảo vậy đó.
Editor: Đúng là tình huynh đệ cảm động đất trời =))