Chương 16: Một vốc ánh trăng
Núi Cửu Đỉnh có phong ấn, Cừu Tùng Tuyết bị áp chế tu vi, thực lực không hơn kém Bách Lí Khinh Miểu là bao.
Bách Lí Khinh Miểu thoát khỏi tay Cừu Tùng Tuyết, luồn qua người nàng lăn sang bên, tránh khỏi sự tấn công của đối phương.
Sau khi Bách Lí Khinh Miểu tránh thoát, vừa
muốn nói gì đó, đột nhiên mặt đỏ lên, chạy như bay đến chỗ xa, lát sau lại cầm một bộ quần áo đen tím chạy lại, phủ lên người Cừu Tùng Tuyết, nghiêng mặt nói:
"Tiền bối, người... mặc vào đi."
"Hả?" Cừu Tùng Tuyết cúi đầu nhìn thân hình mọc ra đầy thịt, phập phồng quyến rũ hệt như Thư Diễm Diễm của mình, có gì không ổn sao?
Cừu đàn chủ quen với việc làm bộ xương đi tới đi lui, đã sớm quên mất cảm giác có cơ thể là như thế nào.
Tức giận trong lòng nàng còn chưa tiêu hết, nhưng lúc Bách Lí Khinh Miểu tránh thoát là lúc Cừu Tùng Tuyết bình tĩnh lại, biết pháp lực của bản thân bị áp chế không thi triển được chân nguyên, thì không tiếp tục lấy oán trả ơn nữa, chỉ lạnh mắt nhìn Bách Lí Khinh Miểu bỗng dưng đỏ mặt, bỗng dưng lấy quần áo ra, vân vân các loại hành động.
Cừu Tùng Tuyết bình tĩnh khoác áo lên, nheo mắt nhìn Bách Lí Khinh Miểu, đột nhiên hỏi:
"Ngươi tên là Bách Lí Khinh Miểu à?"
"A, vâng ạ." Bách Lí Khinh Miểu thấy Cừu Tùng Tuyết đã áo quần nghiêm chỉnh mới dám quay đầu nhìn nàng, "Trong lúc tiền bối hôn mê nghe thấy ta nói nhảm sao?"
Không phải nghe thấy nàng nói nhảm, mà là có một đoạn văn nhưng lại như có người tụng bên tai nói với Cừu Tùng Tuyết, cô gái trước mặt này tên là Bách Lí Khinh Miểu.
Lại nói, cái tên Bách Lí Khinh Miểu hình như hơi quen tai.
Cừu Tùng Tuyết không giống Thư Diễm Diễm, Thư hộ pháp bình thường tàng trữ một bụng mưu ma chước quỷ, luôn chuẩn bị sau lưng hại người. Cừu Đàn chủ lại là có thể động chân tay thì không dùng miệng, à không, cũng có tài hùng biện, nhưng là quỷ đói thuộc hạ giúp nàng hùng biện.
Hai kẻ có thể ám sát Văn Nhân Ách bất kì lúc nào, Thư Diễm Diễm chọn làm một hộ pháp tri kỉ, giúp đỡ Tôn chủ xử lý sự vụ Huyền Uyên tông, quản lý các môn phái nhỏ dựa vào Huyền Uyên tông đến nghe lời, còn không quên chọn ra vài người đẹp mắt để tự nuôi. Nàng ta thận trọng từng bước, gặt hái tín nhiệm của Văn Nhân Ách, chỉ mong được một đêm hoan ái, hút cạn chân nguyên bản mạng của vị tu giả Đại thừa kì này.
Tiếc quá Văn Nhân Ách lại là một kẻ có mắt như mù, chân chân chính chính coi người đẹp như rác rưởi, Thư Diễm Diễm chỉ cần lộ ra ý tưởng dụ dỗ sẽ bị ăn một đòn thu thập, mấy chục năm sau đều trở nên an phận không ít.
Cừu Tùng Tuyết thì ngược lại, nàng cũng không phục Văn Nhân Ách, nhưng nàng lại không che giấu chiến ý của bản thân, đã ước định với Văn Nhân Ách là cứ mười năm khiêu chiến một lần, tính đến kì hạn gần đây nhất đã bị Văn Nhân Ách đánh nát toàn thân trên dưới xương cốt năm lần.
Thư Diễm Diễm nói não của Cừu Tùng Tuyết bị lệ quỷ trong Ngạ Quỷ đạo ăn sạch rồi, đối với chuyện này, Cừu Tùng Tuyết nghĩ, đúng là ăn sạch rồi, lệ quỷ ngàn năm ở trông đầu nàng là đòn công kích sát thủ của nàng, không phải cần kíp sẽ không dùng.
Bách Lí Khinh Miểu... Cừu Tùng Tuyết trầm tư lúc lâu, cuối cùng cũng nhớ ra mười một năm trước Thư Diễm Diễm từng nói qua một lần, nàng ta là đệ tử mà Văn Nhân Ách nhìn trúng, muốn đào thiên tài ấy từ Thượng Thanh phái về đây cho tu Vô tình đạo.
"Ngươi là đệ tử Thượng Thanh phái, Kim Đan kì?" Cừu Tùng Tuyết hỏi.
"Vâng ạ, trước kia tiền bối từng biết vãn bối sao?" Bách Lí Khinh Miểu nói.
Mười tám tuổi Kim Đan kì đúng là cổ nhân chưa từng có. Nhưng hiện tại Bách Lí Khinh Miểu đã 29 tuổi mà vẫn Kim đan kì thì bớt thú vị đi rồi.
"Đưa tay ra." Cừu Tùng Tuyết ra lệnh, bình thường nàng thống lĩnh quỷ chúng, ngữ khí mệnh lệnh đã quen, cũng may Bách Lí Khinh Miểu ngoan ngoãn, lại kính trọng nàng là tiền bối Đại thừa kì, không nghi ngờ nàng chút nào, nghe lời chìa tay ra.
Cừu Tùng Tuyết thăm dò mệnh môn của Bách Lí Khinh Miểu, đồng tử khẽ động, hỏi:
"Kim đan kì đại viên mãn sao?"
Kim đan kì cấp một và Kim đan kì đại viên mãn là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau, Kim đan kì đại viên mãn cho thấy Bách Lí Khinh Miểu đã nửa chân bước vào ngưỡng cửa Nguyên anh, chỉ còn thiếu một tâm pháp Nguyên Anh và tâm ma kiếp nữa thôi.
Nguyên anh kì khi chưa đến ba mươi tuổi, thật sự là Thiên phú dị bẩm, cho dù là máu lạnh như Cừu Tùng Tuyết cũng không khỏi dâng lên tâm tư tích tài.
Khó trách Ma tôn Văn Nhân Ách muốn thu nàng làm đồ đệ, Bách Lí Khinh Miểu tu luyện thêm trăm năm, chưa chắc đã không thắng được Văn Nhân Ách.
"Đánh không lại Văn Nhân Ách, ta còn không thể đoạt đồ đệ của hắn sao?" Cừu Tùng Tuyết đánh giá trên dưới Bách Lí Khinh Miểu, nhìn đến mức làm người ta sởn tóc gáy.
Bách Lí Khinh Miểu sợ hãi, lo lắng vị tiền bối này tẩu hoả nhập ma, sao sau khi tỉnh dậy lại điên điên khùng khùng thế này cơ chứ? Nàng cẩn thận bám áo Cừu Tùng Tuyết nói:
"Tiền bối, vãn bối rời khỏi sư môn đã lâu. Tiền bối khoẻ lại rồi, không bằng chúng ta đừng tiếp tục ở đây nữa, được không ạ?"
Mấy chữ nàng nói không đề cập tí gì đến ơn cứu mạng, đối với Bách Lí Khinh Miểu mà nói, có thể cứu sống người trước mặt là đủ rồi.
"Đợi đã!" Cừu Tùng Tuyết túm cổ áo Bách Lí Khinh Miểu nói, "Xuống núi cùng nhau."
Cừu Tùng Tuyết tuy đã ngàn tuổi, dáng vẻ bên ngoài lại vẫn là thiếu nữ, băng cơ ngọc cốt, tóc đen rối trên vai, hàng mi như lá non tháng hai, cong cong mảnh mảnh, đôi mắt phượng như dịu dàng như vô tình, xinh đẹp thanh cao lại hồn nhiên mười phần.
Tiếc rằng quá mức không câu nệ tiểu tiết, trên đường xuống núi nhiều lần vén váy áo lên, đùi lộ cả ra, làm như bản thân mình vẫn là Cừu Tùng Tuyết xương trắng trước kia, không e dè ai.
Bách Lí Khinh Miểu mấy lần muốn ôm mặt, lại sợ Cừu Tùng Tuyết không được tự nhiên, gian nan nhịn lại.
Vất vả mãi mới bò được xuống núi, nàng lập tức nói với Cừu Tùng Tuyết:
"Tiền bối, vãn bối có một tấm pháp bào, phẩm giai tuy hơi thấp chút, nhưng... dù sao cũng coi như có thể che thân."
Nàng lấy ra một chiếc váy màu xanh nhạt, đây vẫn là lúc trước Văn Nhân Ách cho Bách Lí Khinh Miểu. Từ đầu nàng đã khăng khăng không lấy, nhưng Văn Nhân Ách ép đưa cho nàng.
Cừu Tùng Tuyết mặc xong quần áo, dáng người nàng cao gầy, eo nhỏ một tay ôm trọn, mảnh như tế liễu, bộ váy này thật sự rất hợp với nàng. Bách Lí Khinh Miểu ngắm nghía, lại lấy ra một chiếc trâm ngọc bích bình thường mua dưới trấn nhỏ, búi tóc cho Cừu Tùng Tuyết, cài trâm lên.
"Tiền bối đẹp quá." Bách Lí Khinh Miểu khẽ thở ra.
"Có tác dụng gì đâu." Sau khi xuống núi công lực không bị hạn chế nữa, Cừu Tùng Tuyết mới dò xét tình huống của bản thân, tức giận đến trợn trắng mắt.
Cảnh giới của nàng quả thực khôi phục về ban đầu, pháp lực cũng thâm hậu như trước, nhưng quỷ khí khó khăn lắm mới tu luyện ra được lại không còn chút nào, thậm chí thân thể tràn ngập tiên khí, nàng biến thành một Tán tiên mất rồi!
Cừu Tùng Tuyết thử triệu hồi du hồn gần đó, một con quỷ cũng không thấy ra!
Nàng siết chặt nắm tay, loại thân thể này, bảo nàng phải lấy cái gì quay lại Huyền Uyên tông tranh giành chức vị Tông chủ với Văn Nhân Ách, lấy cái gì ra dạy dỗ Thư Diễm Diễm đây? Cũng may Cừu đàn chủ là một người tâm tính kiên định, năm đó nàng có thể dấn thân vào Ngạ quỷ đạo, chịu đựng đau đớn bước lên Tu la đạo, hôm nay tất có thể sửa tu Tán tiên!
Bách Lí Khinh Miểu sau khi chỉnh trang hoàn hảo cho Cừu Tùng Tuyết thì từ biệt nàng trở về sư môn, lại bị Cừu Tùng Tuyết túm tóc.
"Á á á!" Bách Lí Khinh Miểu che tóc, thở dài nói:
"Tiền bối còn gì phân phó?"
"Ta nhớ là Chính đạo các ngươi... khụ, Thượng Thanh phái có quy định là nhận Tán tiên làm Trưởng lão khách mời, chỉ cần trưởng lão khách mời nguyện ý toạ trấn Thượng Thanh phái, cống hiến vì Thượng Thanh phái, căn cứ vào điểm cống hiến có thể tu tập tâm pháp mà các Tán tiên khách mời khác lưu lại Tàng Thư Các đúng không?" Cừu Tùng Tuyết hỏi.
Tán tiên là sự tồn tại cựu kì đặc thù ở Tu chân giới, công lực cao thâm hơn Đại thừa kì, Tán tiên mạnh nhất thậm chí có thể đánh một trận với tiên nhân thượng giới, môn phái nào cũng rất hoan nghênh Tán tiên không bè phái. Tâm pháp trung tâm của môn phái đương nhiên không thể giao cho người ngoài, tuy nhiên một ít pháp quyết ngoại môn mà tổ tiên truyền xuống lại có thể cho Tán tiên tu tập. Đồng thời Tán tiên khách mời cũng cần lưu lại tâm đắc của bản thân, dần dà, Thượng Thanh phái bảo lưu lại được không ít tâm pháp của Tán tiên, đây đúng là yêu cầu của Cừu Tùng Tuyết.
Thượng Thanh phái tổn thất thảm trọng sau Chính Ma đại chiến, cần nhất là có cao thủ toạ trấn, Cừu Tùng Tuyết ăn Nhục Linh Chi xong cả người nồng nặc tiên khí, căn bản không thấy dáng vẻ ma tu nữa rồi, nàng tin rằng mình sẽ được Thượng Thanh phái đón nhận. Cừu Tùng Tuyết hạ quyết tâm trở thành trưởng lão của chính đạo, thành lập thế lực của mình ở Thượng Thanh phái, giết về Huyền Uyên tông, tiếp tục khiêu chiến Văn Nhân Ách.
"Ơ?" Bách Lí Khinh Miểu ngẩn người, vị tiền bối này còn muốn về sư môn cùng nàng sao?
"Đi thôi, ta đưa ngươi về Thượng Thanh phái."
Cừu Tùng Tuyết là một nữ tử quả quyết, nói xong làm ngay. Nàng ghét bỏ Bách Lí Khinh Miểu bay quá chậm, một tay xách Bách Lí Khinh Miểu lên, hoá độn quang, bay về phía Thượng Thanh phái.
Khi hai người về đến Thượng Thanh phái, ở sơn động, sát khí trong cơ thể Ân Hàn Giang đã bị bức ra hết, y chậm rãi mở mắt, chuyển mắt thì nhìn thấy Văn Nhân Ách.
"Tôn thượng!"
Ân Hàn Giang vội muốn hành lễ, bị Văn Nhân Ách đè vai, ngồi xuống lại. Văn Nhân Ách nhàn nhạt nói:
"Ngươi bị sát khí nhập thân, cơ thể chia năm xẻ bảy. Bản tôn đã bức sát khí ra, đan dược chữa thương đây, ngươi tự trị liệu đi."
"Đa tạ Tôn thượng!" Ân Hàn Giang nhận lấy đan dược, thần thức soi vào Đan điền, sát khí của Phần Thiên cổ đã bị bức ra hết, thương thế còn lại thì dễ thôi.
Sau khi chân nguyên trong cơ thể vận chuyển được 36 chu thiên, thương của Ân Hàn Giang đã khỏi hẳn, sau đó lại bình tĩnh tu luyện là được. Thương của y tốt hơn rồi liền đi tìm Văn Nhân Ách, thấy Tôn chủ đứng ở cửa động, nhìn thác nước bên ngoài.
"Tỉnh rồi?" Văn Nhân Ách nói.
"Thuộc hạ vô dụng."
Ân Hàn Giang quỳ xuống, y không chỉ không thể giúp Tôn thượng chữa thương, còn làm phiền Tôn chủ chữa thương ngược lại cho mình, thật sự không xứng chức.
Văn Nhân Ách không nói gì, hắn bay ra khỏi sơn động, Ân Hàn Giang theo sát sau đó, hai người rơi khỏi sơn động nhỏ ẩm ướt.
Mấy ngày nay Văn Nhân Ách vẫn luôn chữa thương cho Ân Hàn Giang và chính bản thân mình, chưa từng chú ý đây là đâu, tuy nhiên cũng cảm nhận được trận pháp chính tay mình bày, biết nơi này rất an toàn. Sau khi rời khỏi sơn động, hắn nhìn cảnh vật xung quanh, mới xác định đây là sơn môn của môn phái nhỏ hắn thu nạp lúc trước, Ân Hàn Giang lớn lên ở đây.
"Đây là nơi ngươi luyện kiếm sao?" Văn Nhân Ách nhìn về phía thác nước nói.
"Tôn thượng vẫn nhớ ạ?" Ân Hàn Giang không khỏi hỏi.
Tối nay đúng là đêm trăng tròn, ánh trăng chiếu lên thân hai người, nhàn nhạt mềm mại, khuôn mặt Ân Hàn Giang như bao phủ một lớp ánh sáng bạc.
Văn Nhân Ách tránh đi ánh mắt y nói:
"Bản tôn nhớ rõ, sau khi chúng ta đến Huyền Uyên Tông, nơi này đã thuộc về ngươi, ngươi có từng đặt tên cho nó không?"
"Có đặt," Ân Hàn Giang đi đến bên thác nước, ngồi xuống, vớt lên một vốc nước, "Thuộc hạ gọi nơi này là Đầm Liệu Nguyệt."
(Liệu Nguyệt: vớt trăng)
"Liệu Nguyệt?"
Gương mặt Ân Hàn Giang nhu hoà hơn, giống như nhớ tới điều gì đó rất vui vẻ, y cười nhẹ nói:
"Khi còn nhỏ thuộc hạ vẫn luôn luyện kiếm, luyện đến khi mệt không động đậy được nữa, liền nằm bên cạnh thác nước này nhìn trời cao, ánh trăng có lúc khuyết, có lúc tròn, chiếu vào trong nước. Khi đó thuộc hạ cho rằng ánh trắng có thể vớt được, một lần lại một lần vớt trăng trong nước."
Thanh âm của y lộ ra ý cười nhàn nhạt, trong lúc nói chuyện đem vốc nước ấy đưa tới trước mặt Văn Nhân Ách nói:
"Sau đó chụm tay lại, liền có thể vớt được ánh trăng lên rồi."
Văn Nhân Ách cúi đầu nhìn, thấy Ân Hàn Giang dùng chân nguyên nâng vốc nước, trong nước chiếu ra mảnh trăng tròn trên bầu trời, dâng lên cho Văn Nhân Ách một mặt trăng trong nước nho nhỏ.
Đây là trò chơi vui sướng nhất lưu lại trong tuổi thơ ngắn ngủi lại cô đơn của Ân Hàn Giang.
Văn Nhân Ách nhìn về phía Đầm Liệu Nguyệt, dường như có thể thấy một thiếu niên, ngồi dưới ánh trăng một lần lại một lần vớt nước, muốn nắm giữ ánh trăng không ngừng trốn tránh.
Hắn đưa tay ra, dùng chân nguyên bảo vệ vốc nước kia, lấy từ trong tay áo càn khôn một cái chén lưu li, thả nước vào đó.
"Mảnh trăng tròn này Bản tôn sẽ nhận."
Ân Hàn Giang sửng sốt, mở to mắt nhìn Văn Nhân Ách dùng pháp khí được xưng là có thể chứa nước cả một con sông đựng một đám nước nho nhỏ mình vớt lên, rồi cất lại vào tay áo. Gió đêm thổi qua gương mặt Ân Hàn Giang, thoảng một chút lành lạnh, lúc này Ân Hàn Giang mới nhận ra mặt mình đã nóng đến bỏng, cả vành tai cũng hồng rực.
"Tôn thượng, nó có là gì đâu." Ân Hàn Giang cúi đầu, lúng ta lúng túng nói.
Văn Nhân Ách khoanh tay:
"Chuyện quá khứ Bản tôn có chút không nhớ được. Chỉ mơ hồ biết khi còn nhỏ lớn lên ở biên cương, cha anh hằng năm đóng quân ở doanh trại, để lại ta và mẹ, bà ấy cầm tay ta dạy ta dùng chiến kích, ta cảm thấy chiến kích không tiêu sái phiêu dật như trường kiếm, nhìn không đẹp mắt."
"Mẹ lại nói với ta, dài một tấc mạnh một tấc, ngắn một tấc hiểm một tấc. Đao kiếm chiến trường không có mắt, bà ấy chỉ mong ta có thêm nhiều phần cơ hội sống sót, liền dạy ta dùng trường kích."
"Trước mười sáu tuổi, mỗi ngày vừa nghe gà kêu phải dậy, tập võ tu văn, phải trở thành một tướng quân văn võ song toàn như cha anh mình, bảo vệ dân chúng biên cương. Lại không biết làm một đứa trẻ là như thế nào, được đi chơi là như thế nào. Mang ngươi về cũng chỉ để ngươi tu luyện, không dạy ngươi chơi."
Ân Hàn Giang hơi há miệng, không biết nên nói gì, chỉ có thể mở lớn hai mắt, ghi tạc trong lòng một Tôn thượng hoàn toàn khác biệt ở thời khắc này.
"Cẩn thận ngẫm lại, Bản tôn chưa từng có gì để tính là trẻ con. Vốc ánh trăng này là thời thơ ấu mà Ân hộ pháp tặng cho Bản tôn." Văn Nhân Ách đạm cười nói, "Ngươi tặng cho ta vật trân quý như vậy, Bản tôn muốn ban lại cho ngươi chút bảo vật, Ân Hộ pháp mong muốn thứ gì nào?"
"Không..."
Ân Hàn Giang vừa muốn nói không cần thì nhìn lên biểu cảm hơi mang tươi cười của Văn Nhân Ách, mơ hồ cảm thấy nếu bây giờ mình cự tuyệt sẽ làm hổng tâm tình tốt khó có được của Tôn thượng mất.
"Thuộc hạ có một tâm nguyện." Y nhẹ giọng nói, "Trấn nhỏ biên thuỳ nơi thuộc hạ sinh ra năm đó, ta vẫn luôn muốn quay lại nhìn một lần."
"Này có gì khó đâu." Văn Nhân Ách nói, "Nếu Ân hộ pháp muốn đi thì ngự kiếm đưa Bản tôn đi, miễn cho ngươi tốc độ chậm, Bản tôn lại phải chờ ngươi."
Ân Hàn Giang gọi Xích Minh kiếm ra, thấy trên thân kiếm có rất nhiều huyết văn, trong lòng nghi ngờ, muốn đặt câu hỏi lại bị Văn Nhân Ách thúc giục, vội ngự kiếm bay lên, mang theo Văn Nhân Ách, hướng đến trấn nhỏ trước kia
Khi đến nơi đã là hừng đông, hai người ẩn giấu thân hình đáp xuống giữa trấn nhỏ, Ân Hàn Giang kinh ngạc nói: "Sao lại thế này?"
Trấn nhỏ dân cư thưa thớt năm đó lúc này đã trở thành thành trì biên cương, tường thành như vách sắt, chợ chung biên tái khai thông, mỗi một người dân trên trấn đều lộ biểu hiện giàu có hạnh phúc, quán bán buôn ven đường mời chào nhộn nhịp.
"Chính Ma đại chiến, đổi lấy cho nhân gian mười năm nghỉ ngơi lấy sức." Văn Nhân Ách nói, "Linh khí sung túc, ít gặp thiên tai, thảo nguyên không phải chịu gió tuyết, cuộc sống của người dân chăn nuôi sẽ dễ dàng hơn, không cần cứ cuối thu đầu đông lại phải đi đến khu vực dân cư gần đó cướp đoạt lương thực nữa. Linh mạch phụng dưỡng long mạch, kinh thành bồi dưỡng ra năng thần hiền chủ, khai thông chợ chung, biên cương mậu dịch qua lại, nhân dân mỗi phương giàu có." Văn Nhân Ách giải thích, "Mười năm trôi qua cũng đủ để trấn nhỏ biên cương trở thành một thành trì."
Ân Hàn Giang đi đến Trung Liệt Từ, tìm miếu thờ của một vị Tướng quân, mua nắm hương, dâng hương cho vị Tướng quân kia, cúi sâu lễ bái.
Văn Nhân Ách cười khổ không xong, đợi Ân Hàn Giang đi ra rồi hỏi:
"Đây là nguyện vọng của ngươi sao? Bản tôn ở ngay đây này, ngươi bái thân phận thế tục lúc trước của ta làm gì hả?"
"Không giống nhau." Ân Hàn Giang nhìn pho tượng Văn Nhân Ách do hậu nhân điêu khắc, nghiêm túc nói.
***
"Thiếu niên ngồi dưới ánh trăng một lần lại một lần vớt nước, muốn nắm giữ ánh trăng không ngừng trốn tránh."
*Fanart Ân Hàn Giang.*