Chương 49: Bản Tôn không cho phép
Sau khi rời khỏi Thượng Thanh phái, Văn Nhân Ách nghênh ngang dạo chơi khắp nơi, hắn muốn cho đám nhân sĩ Chính đạo biết hắn đang ở đâu, tiện cho chúng dụ dỗ hắn dẫm vào bẫy.
Quả nhiên không quá mấy ngày, hắn đang uống rượu trong tửu lâu dưới chân núi Huyền Uyên tông thì nghe thấy có người dùng giọng nói e dè sợ hắn nghe được nói:
"Thấy đồn bảo kẻ ám sát mười bảy cao thủ gần đây là Huyền Uyên tông Văn Nhân Ách, hắn còn bắt Bách Lí Khinh Miểu của Thượng Thanh Phái đến U Minh Huyết Hải sao đấy."
"Bách Lí Khinh Miểu? Tu vi của cô ta ghê gớm lắm à? Sao phải bắt?" Một người khác phối hợp hỏi.
"Thế thì chú không biết rồi, Bách Lí Khinh Miểu chưa đầy trăm tuổi đã là Hợp thể kì, Văn Nhân Ách chuyên giết các tu giả từ Hợp thể kì trở lên. Tư chất của cô ta tốt như vậy, sao Văn Nhân Ách có thể bỏ qua cho được!"
Kẻ đó nói như kiểu nằm dưới gầm giường Văn Nhân Ách.
"Ngươi bảo ai bắt Bách Lí Khinh Miểu đi?" Văn Nhân Ách hợp thời xen mồm.
"Đương nhiên là Huyết Ma Văn Nhân..." Gã "vô tình" quay đầu, gào lên như bị cắt tiết, "Văn Nhân Ách!"
Bạn của gã vội tụt vào trong góc nói: "Đừng đừng đừng giết tôi, tôi chỉ là Kim đan kì, ngài hấp thu tôi cũng không đủ nhét kẽ răng, vô dụng lắm."
Văn Nhân Ách phất tay áo một cách tượng trưng, đánh trọng thương hai kẻ đó rồi đứng dậy đi U Minh Huyết Hải.
Lúc này Bách Lí Khinh Miểu vừa tỉnh lại, nàng và Túc Hoè hôn mê hai tháng ở sau núi, mở mắt ra thấy mình đã bị treo ở một nơi xa lạ đáng sợ. Bách Lí Khinh Miểu vội bảo vệ Túc Hoè trước nguy cơ bị đánh lén bất kì lúc nào, chịu đựng đan điền đau đớn cắn răng giật giọng gọi Túc Hoè:
"Đồ nhi, con tỉnh lại mau, chúng ta phải chạy trốn ngay!"
Túc Hoè mơ màng mở mắt, ngẩng đầu nhìn thấy không trung tối tăm và biển máu đỏ ngầu dưới chân khiếp sợ nói:
"Đây là đâu vậy?"
"Ta cũng không rõ lắm," Bách Lí Khinh Miểu nói, "Nhưng phải leo lên trên thôi."
Bọn họ bị dây thừng buộc vào hông, treo trên vách núi, bên dưới là U Minh Huyết Hải. Nơi này rất quái lạ, mấy lần nàng đề khí định bay lên nhưng không được, không phải công lực bị phong bế mà là bay không lên, phía dưới giống như có lực hút vô tận, hấp thu tất cả linh khí xung quanh. Họ mà muốn đi lên chỉ có thể dùng hai tay hai chân leo.
Bách Lí Khinh Miểu vốn nên sợ hãi nhưng lúc này trong lòng nàng lại vô cùng bình tĩnh, có lẽ là nhờ được Chung Ly Khiêm ổn định cảm xúc.
Không sao. Bách Lí Khinh Miểu tự nhủ, nàng nhìn mỏm đá phía trên bên trái, định bám vào nó để leo, nàng thân là sư phụ, nên đi trước mở đường cho đồ đệ.
Ai ngờ bàn tay vừa chạm vào mỏm đá thì đau rát như bị ăn mòn, Bách Lí Khinh Miểu vội rụt tay lại, thấy lòng bàn tay trái vốn trắng nõn đã cháy thui, giữa đám da thịt bỏng đen lẫn lộn những bọt máu không ngừng vỡ ra.
"Sư phụ!" Túc Hoè thấy Bách Lí Khinh Miểu bị thương, vội lấy đan dược ra trị liệu cho nàng, người treo họ ở đây thật quái dị, không phong bế công lực cũng không lấy pháp khí trữ vật của họ đi, chỉ treo một cách thuần tuý mà thôi.
Bôi thuốc xong Bách Lí Khinh Miểu cảm thấy tốt hơn nhiều, nàng nhìn lên trên nhưng không thấy ai cả.
"Rốt cuộc thì đây là đâu, rõ ràng chúng ta đang ở sau núi Thượng Thanh phái, sao lại xuất hiện ở đây?" Bách Lí Khinh Miểu ôm đầu nói, "Chẳng lẽ Thượng Thanh phái đã gặp chuyện gì bất trắc?"
Túc Hoè rất muốn đập bể đầu người sư phụ cho dù gặp chuyện gì cũng nghĩ theo chiều hướng tích cực này của mình, nó giận dữ nói:
"Chung Ly tiên sinh làm khách ở Thượng Thanh phái, nếu Thượng Thanh phái gặp nạn sao y có thể mặc kệ để ngươi bị bắt đi? Thực tế rất rõ ràng cho thấy y không sao cả, thậm chí không biết gì về hoàn cảnh của ngươi hoặc là không thể xoay xở được nữa rồi. Lấy thực lực của y, của trận pháp hộ sơn Thượng Thanh phái, ngươi cảm thấy có thể do Thượng Thanh phái bị tấn công sao?"
"Vậy... là vì sao?" Thật ra Bách Lí Khinh Miểu đã nghĩ tới nhưng không dám tin.
"Còn vì sao nữa? Người cuối cùng ngươi nhìn thấy trước khi hôn mê là ai hả?!" Túc Hoè gần như quát lên.
Là sư huynh... Bách Lí Khinh Miểu đã sớm nghĩ ra, sư huynh đến sau núi thăm nàng, rồi nàng ngất xỉu, sau khi tỉnh lại thì bị treo ở đây.
"Bây giờ quá rõ Thượng Thanh phái treo ngươi chỗ này là muốn làm gì rồi," Túc Hoè nói, "Ngươi xem chúng ta có giống hai viên mồi câu cá không?"
Lúc nó làm Quỷ tu, thủ đoạn lấy thính nhử người dùng đến quen tay rồi, vừa mở mắt nhìn thấy hoàn cảnh như vậy, thật sự là không thể thân thương hơn.
"Sư môn muốn dùng ta làm gì?" Bách Lí Khinh Miểu không thể tin nổi hỏi.
"Còn làm gì? Trước khi ngươi hôn mê chúng muốn ngươi đi làm gì mà ngươi không đồng ý thì khẳng định là làm cái đấy!" Túc Hoè giận tím người, sao sư phụ lại ngu như vậy chứ.
"Ta..." Bách Lí Khinh Miểu lắc đầu, không phải nàng không nghĩ ra mà là không dám tin.
Trước khi hôn mê, Thượng Thanh phái muốn nàng dụ Thanh Tuyết sư phụ ra, nàng không đồng ý, vì thế mới bị nhốt sau núi. Sư huynh tới khuyên nàng lần thứ nhất, nàng vẫn không đồng ý. Sư huynh tới thăm nàng lần thứ hai, đập nàng ngất xỉu.
Túc Hoè phẫn nộ nói:
"Dùng đệ tử của mình để nhử người Ma đạo, Thượng Thanh phái mà là danh môn chính phái cái ngữ gì! Cũng chỉ là đám lưu manh thôi!"
Nó nói rất to, còn dùng chân nguyên truyền thật xa, chính là muốn cho đám người đang mai phục trên miệng vực nghe thấy.
Trên vách núi rất nhiều người đang thiết lập thiên la địa võng chờ tiêu diệt Huyết Ma, nghe thấy tiếng hét của một đệ tử trẻ tuổi như Túc Hoè, có mấy người hơi đỏ mặt nhưng không dám lên tiếng.
Thế mà trưởng lão của Nam Quách thế gia ghi thù nhóm Bách Lí Khinh Miểu đứng ra, đi đến bên vực sâu nói với hai người:
"Tất cả vì sự nghiệp trừ Ma, hy sinh có hai đệ tử thì đã làm sao?"
"Thằng già ch.ết tiệt!" Túc Hoè mắng, "Đám Nam Quách thế gia các ngươi bị sư tổ ta vạch trần bộ mặt thật vẫn luôn thầm oán hận, lợi dụng cơ hội này muốn một lưới bắt hết những người tham gia yến hội ngày đó là chúng ta phải không? Thượng Thanh phái đã sa sút đến mức phải thông đồng với Nam Quách thế gia để làm bậy rồi sao? Ta nhổ vào nhé! ch.ết nhục vì phải làm đệ tử Thượng Thanh phái mất thôi!"
Nó là Quỷ tu, còn là Quỷ tu vẫn luôn lạng quạng đầu đường xó chợ trộm nuốt du hồn, lúc chửi mắng giống y như một tiểu lưu manh, cái gì cũng nói được.
Dù sao thì sắp ch.ết rồi, Túc Hoè chẳng thèm giấu giếm nữa bèn hết mình lăng mạ Thượng Thanh phái và Nam Quách thế gia, chọn lọc những từ ngữ thô tục nhất, danh ngôn mắng chửi người nhiều đến mức làm Bách Lí Khinh Miểu phải nghẹn họng trân trối nhìn.
Đồ đệ của nàng vẫn luôn ngoan ngoãn, thỉnh thoảng có chút phản nghịch cũng không mất đi sự phong nhã. Chưa kể đồ nhi thường theo thầy Chung Ly đọc sách viết chữ, chưa bao giờ thấy nó chửi bậy, hôm nay đúng là doạ Bách Lí Khinh Miểu hết hồn.
Nàng nhỏ giọng thủ thỉ: "Chung Ly tiên sinh mà nghe thấy con mắng chửi người khác như vậy..."
Người Túc Hoè cứng lại, lập tức nói chuyện thêm phần "chi, hồ, giả, dã" nhưng tổng thể thì vẫn là chửi bới, chỉ có điều không chèn vào các từ ngữ thô tục thôi, phạm vi từ vựng phong phú như trước, "cái hạng ấy", "tiểu nhân", "đê hèn", "giả chó đi ăn trộm" các thứ các thứ, mắng đến không có câu nào bị lặp lại. Bách Lí Khinh Miểu không biết tại sao nó thơ văn thì đọc mãi không thuộc, lại nằm lòng được nhiều câu chửi bậy như thế từ lúc nào.
Túc Hoè nói: "Mấy lão già ch.ết dẫm các ngươi hôm nay điệu bộ như vậy so ra còn không bằng Ma đạo!"
Các tu sĩ Chính đạo giả vờ như không nghe thấy, trưởng lão Nam Quách thế gia chửi không bằng nó, tức giận chỉ vào Túc Hoè nói mấy câu "miệng còn hôi sữa" rồi lùi lại. Túc Hoè gào đến khàn cả cổ cũng không ai đáp liền nói với Bách Lí Khinh Miểu:
"Sư môn của ngươi chẳng phải hạng tốt lành gì, sư huynh của ngươi thì càng chẳng phải hạng tốt lành gì, chớ có thích gã."
Bách Lí Khinh Miểu buồn rầu nói: "Sư huynh... chỉ là không thể làm trái lệnh sư môn."
Túc Hoè nghe luận điệu của nàng, suýt nữa thì khi sư diệt tổ:
"Khi Thượng Thanh phái muốn ngươi hãm hại Cừu Tùng Tuyết, ngươi thà bị giam sau núi cũng không làm, tại sao đến lúc Thượng Thanh phái bảo Hạ Văn Triều tóm ngươi đi làm con mồi gã lại không dám trái lệnh?"
Bách Lí Khinh Miểu lập tức cứng họng không đáp nổi.
"Đồ nhi nói chuẩn lắm!"
"Cái đầu load chậm này của nữ chính phải có người chửi cho thậm tệ mới được."
"Nam 5 Túc Hoè này được phết, trước khi sửa chữa chưa kịp thể hiện đã bị Hạ Văn Triều giết, vẫn luôn thấy bạn í như người tàng hình. Sau khi sửa mới phát hiện cục cưng này có cái miệng nhỏ lưu loát ghê!"
"Giây trước Bách Lí Khinh Miểu vẫn đang ở sau núi kiểm điểm, giây sau đã ngất xỉu xuất hiện ở đó. Tôi còn tưởng mình đọc thiếu một vạn chữ cơ. Bây giờ giải thích rõ ràng, hoá ra là Hạ Văn Triều không biết xấu hổ, vì cái mác bóng bẩy của mình mà ép nữ chính làm việc cô ấy không thích."
Để khống chế cốt truyện mọi lúc, trên đường chạy đến U Minh Huyết Hải Văn Nhân Ách vẫn luôn lật sách. Sau khi Bách Lí Khinh Miểu tỉnh dậy "Ngược luyến phong hoa" liền thay đổi, "Diệt thế thần tôn" thì vẫn y nguyên, hẳn là lúc này Hạ Văn Triều vẫn đang bị Huyết Ma bám vào người.
Hắn cất sách đi, thẳng thắn hiện thân ở U Minh Huyết Hải, giả vờ như không biết có bẫy, bay đến trước mặt Bách Lí Khinh Miểu.
Bách Lí Khinh Miểu đang mất hồn mất vía vì bị đồ đệ mắng chợt thấy một người xuất hiện, tập trung nhìn hoá ra là Văn Nhân Ách, nàng kinh ngạc nói:
"Văn Nhân tiền bối, sao người lại đến đây?"
"Bản tôn từng nói, nợ ngươi một ân tình." Văn Nhân Ách đáp.
Hắn cũng không thể phi hành trên U Minh Huyết Hải. Hắn cảm nhận được biển máu phía dưới vô cùng hấp dẫn đối với mình. Hắn cắm một cây thương dài vào vách đá, lấy thân thương làm điểm tựa, đứng bên trên giữ chặt Bách Lí Khinh Miểu, nói với nàng:
"Thầy trò hai người bám chặt vào Bản tôn, ta đưa các ngươi đi lên."
"Ma Tôn, bên trên có mai phục!" Túc Hoè chỉ kịp nhắc nhở một câu, đỉnh đầu đã xuất hiện kim võng.
Chín cao thủ xuất hiện trên không, trong đó còn có chưởng môn Thượng Thanh phái vừa tỉnh lại không lâu.
Văn Nhân Ách cười lạnh một tiếng nói:
"Danh môn chính phái cũng dùng thủ đoạn đê tiện bỉ ổi như vậy sao? Có điều các ngươi muốn giết Bản tôn thì nên phái thêm nhiều cao thủ đến đi, chín người thì làm ăn gì được. À, Bản tôn nhớ ra rồi, trong Chính Ma đại chiến, cao thủ của các ngươi bị Bản tôn giết vợi còn đâu. Bây giờ đến mười kẻ cũng không lấy ra được, ha ha ha ha ha!"
Hắn ngửa mặt lên trời cười dài, nói với Bách Lí Khinh Miểu:
"Ngươi an tâm đi, mấy kẻ như vậy không làm gì được Bản tôn đâu."
"Văn Nhân tiền bối, ta chỉ là giúp người tìm một đoá Tuyết Trung Diễm và Phá Nhạc Vẫn Thiết thôi, người không cần phải vì cứu ta mà đặt mình vào hiểm cảnh." Bách Lí Khinh Miểu nhìn Văn Nhân Ách, trên mặt đẫm nước mắt.
"Bản tôn cũng không phải vì cứu ngươi." Văn Nhân Ách lạnh lùng nói, "Bản tôn chỉ là muốn cho ngươi sáng mắt ra."
Đối mặt với chín cao thủ, Văn Nhân Ách không chút sợ hãi. Pháp khí trên người hắn không chỉ có Thất Sát Kích, hắn tuỳ tay rút ra một đôi song kiếm, đầu tiên cắt dây thừng bên hông Bách Lí Khinh Miểu và Túc Hoè rồi cắm song kiếm vào vách đá, làm bàn đạp nhảy lên trên.
Vực núi bốn phía nhiều năm bị ảnh hưởng bởi hỗn độn khí và ma khí trong U Minh Huyết Hải, có khả năng ăn mòn cực cao, mạnh như Văn Nhân Ách cũng không dám tiếp xúc trực tiếp với huyền nhai, chỉ có thể dùng cách đó đi lên trên.
Cho dù pháp khí đỉnh cấp, sau nửa khắc cắm vào huyền nhai cũng biến thành máu, rơi xuống Huyết Hải. Bách Lí Khinh Miểu thấy song kiếm và trường thương lúc nãy đã biến mất tiêu, nhớ đến bàn tay mình không khỏi nghĩ mà sợ nuốt nước miếng.
Sư huynh... thời điểm đưa nàng đến đây, huynh ấy có biết nơi này nguy hiểm đến mức nào không? Bách Lí Khinh Miểu hoang mang nghĩ.
Cũng may Văn Nhân Ách không thiếu nhất là pháp khí, đao thương kiếm kích không ngừng đâm vào vách đá, thêm vài lần bật nữa đã đến gần kim võng (lưới vàng).
"Một Thiên La Địa Võng trận tầm thường mà thôi." Văn Nhân Ách nhìn kim võng, tay cầm Thất Sát Kích toàn lực vung lên, dưới sức mạnh của tinh tú, Thiên La Địa Võng trận bị rạch ra một vết rách.
Hắn xách Bách Lí Khinh Miểu nhảy lên trên, chuẩn bị chạm mép vực, mấy đại cao thủ liên thủ tấn công cũng không chạm được vào Văn Nhân Ách, thậm chí không thể làm bước chân hắn chậm lại dù chỉ một chút.
Nhưng đúng lúc này, Hạ Văn Triều xuất hiện. Ánh mắt gã vô cùng lạnh lẽo, nhìn Văn Nhân Ách vẫn luôn che chở Bách Lí Khinh Miểu, con ngươi gã xoay tròn, lấy một thanh kiếm, hung hăng đâm vào ngực Bách Lí Khinh Miểu.
Văn Nhân Ách nhận ra đó không phải Hạ Văn Triều mà là Huyết Ma lão tổ bám vào người gã.
Nhưng thế là đủ rồi, có một kiếm này, Bách Lí Khinh Miểu nên ch.ết tâm đi thôi.
Văn Nhân Ách xoay người bảo vệ Bách Lí Khinh Miểu, dùng lưng chắn kiếm. Bách Lí Khinh Miểu thấy sư huynh không chút lưu tình ra tay với mình, toàn thân đều choáng váng.
Huyết Ma lão tổ lui xuống, trả ý thức cho Hạ Văn Triều. Hạ Văn Triều nhìn tay mình, dường như nhớ lại lúc nãy đã xảy ra chuyện gì, hét lên với Bách Lí Khinh Miểu: "
"Sư muội, không phải ta làm, không phải ta!"
Kiếm này ẩn chứa sức mạnh của Huyết Ma lão tổ, có thể phá hỏng Huyết văn mà Văn Nhân Ách khắc lên thần hồn. Huyết tu hiểu Huyết tu nhất, chỉ có Huyết Ma lão tổ mới biết làm thế nào để huỷ diệt sức mạnh Huyết tu của Văn Nhân Ách.
Lối ra ở ngay trước mắt nhưng Văn Nhân Ách đã bị thương nặng, hắn túm Bách Lí Khinh Miểu và Túc Hoè, một tay cầm Thất Sát Kích ngăn sự tấn công của chín cao thủ Chính đạo, một tay đẩy Bách Lí Khinh Miểu và Túc Hoè lên trên không, hô lớn: "Đỡ lấy."
Một người đón được họ, đúng là Cừu Tùng Tuyết vừa kịp đến!
"Thanh Tuyết sư phụ..." Bách Lí Khinh Miểu trong một ngày ngắn ngủi gặp phải quá nhiều đả kích nắm áo choàng của Cừu Tùng Tuyết, khóc lóc nói, "Xin người cứu, cứu Văn Nhân tiền bối, xin người..."
"Muộn." Cừu Tùng Tuyết đứng trên mây, lặng lẽ nhìn xuống dưới.
Thấy bên trong kim võng, trên người Văn Nhân Ách cắm chín binh khí khác nhau, vạn tiễn xuyên tâm.
Mà lưỡi kiếm cắm trong người đang không ngừng phá huỷ Huyết văn của hắn, khiến cho Văn Nhân Ách muốn hoá những kẻ xung quanh thành máu hấp thu sức mạnh của chúng để chữa thương cũng không xong.
Cảm giác được lực lượng Huyết tu đang không ngừng xói mòn, Văn Nhân Ách không nhịn được cười vang. Hắn biết ngay là thể nào Huyết Ma lão tổ cũng biết cách giết ch.ết một Huyết tu mà. Lần này phá được Huyết văn, không uổng công hắn lao tâm khổ tứ liên thủ cùng Chung Ly Khiêm sắp đặt ra khổ nhục kế một mũi tên trúng ba con nhạn.
Đầu tiên, để Bách Lí Khinh Miểu tận mắt nhìn thấy Hạ Văn Triều tấn công mình, từ đó hết hy vọng với Hạ Văn Triều.
Thứ hai, lợi dụng Huyết Ma lão tổ liên thủ với Sầm Chính Kỳ nhằm bắt phản đồ, lấy được quyển sách thứ hai. Đồng thời phá Huyết văn trên người mình, khống chế dục vọng hấp thu huyết hồn.
Thứ ba, trước kia Huyết Ma lão tổ bị Hạ Văn Triều áp chế, không dám hấp thu pháp lực của các nhân sĩ Chính đạo để khôi phục sức mạnh, Chính đạo không phát hiện ra lão ta. Lúc này lão chủ động bại lộ, cho dù Chính đạo nhất thời bị ngu ngơ, sau này nhất định sẽ phát hiện ra. Trước đó lão có thể giết mười bảy cao thủ kia rồi đổ vấy cho Văn Nhân Ách nhưng đợi đến khi Văn Nhân Ách "ch.ết" rồi, Huyết Ma có thể nhịn không hấp thu tiếp những người khác sao? Lão không nhịn được, Huyết tu một khi khai sát giới sẽ không biết điểm dừng. Nguyên văn Huyết Ma lão tổ mãi đến Thần giới vẫn chưa chiếm đoạt cơ thể Hạ Văn Triều, chưa làm ác, bây giờ thì khác, lão không có khả năng bò lên Thần giới nữa.
Toàn bộ kế hoạch vô cùng hoàn hảo, phần còn lại chính là xem xem hắn có thể lợi dụng năng lượng hỗn độn trong U Minh Huyết Hải để khôi phục hay không.
Cả người Văn Nhân Ách cắm đầy pháp khí, dưới vô số phù chú của chín tên cao thủ nặng nề ngã xuống Huyết Hải.
Đối với việc hấp thu năng lượng hỗn độn hắn vẫn có một chút nắm chắc, bởi hắn đã phát hiện một chuyện từ quyển thứ ba. Chỉ cần cho hắn thời gian, hắn sẽ khôi phục được sức mạnh của mình.
Không có bất kì một sơ hở nào... Văn Nhân Ách thầm nghĩ.
Nhưng đúng lúc này, hắn bỗng nhiên nghe thấy một tiếng gào đến rát cổ nổ họng: "Tôn thượng!!!"
Văn Nhân Ách đột ngột mở mắt, trong giây lát sắp rơi xuống Huyết Hải nhìn thấy một người mặt quỷ không chút do dự xông vào Thiên La Địa Võng trận, theo hắn nhảy xuống U Minh Huyết Hải.
Dưới mặt nạ quỷ, đôi mắt của Ân Hàn Giang đã hoá thành đỏ ngầu.
"Nếu Bản tôn đi, ngươi hãy theo ta nhé." Văn Nhân Ách bỗng nhớ ra hắn đã từng nói với Ân Hàn Giang một câu như vậy.
Ân Hàn Giang là người cố chấp, những gì y nhận lời với Văn Nhân Ách y sẽ làm đúng từng li.
"Không được! Bản tôn không cho phép!"
Văn Nhân Ách ra lệnh cho Ân Hàn Giang đang không ngừng cố đến gần mình.
Suy nghĩ của Văn Nhân Ách vừa chuyển, pháp bào phòng ngự trên người tự động cởi ra, trùm lên Ân Hàn Giang. Nháy mắt rơi xuống Huyết Hải, Văn Nhân Ách phất tay, dùng hết sức còn lại đánh một chưởng vào pháp bào, đẩy Ân Hàn Giang ra khỏi vực.
Ân Hàn Giang được Văn Nhân Ách che chở thoát khỏi U Minh Huyết Hải, chỉ có thể trợn mắt nhìn Tôn thượng của y, mình đầy thương tích rơi vào địa ngục Vô Gian kinh khủng nhất trên đời này.
"A a a a a!!!" Tiếng thét đau đớn vang vọng khắp U Minh Huyết Hải.
Thất Sát vẫn, Phá Quân cuồng.
***
"Tôn thượng sẽ gặp nguy hiểm sao?"
"Ta không biết."
"Tôn thượng sẽ không ch.ết."
"Thuộc hạ sẽ không để cho Tôn thượng phải ch.ết."