Chương 59: Cùng tiến cùng lùi

May sao Văn Nhân Ách còn chưa cầm Thần huyết biến mình thành thực thể, mới dùng trạng thái năng lượng Hỗn độn nằm lên pháp bào, nếu không chỉ sợ phát kéo này phải khiến hai bên ngậm tăm nhìn nhau mất thôi.


Kỳ thực muốn Ân Hàn Giang nhận ra Văn Nhân Ách là hàng thật rất đơn giản. Chỉ cần gọi đám Chung Ly Khiêm, Thư Diễm Diễm, Cừu Tùng Tuyết tới, bất kì ai cũng có thể giúp chân tướng sáng tỏ. Nhưng làm như vậy được sao?


Ân Hàn Giang là người nội liễm. Ở trạng thái bình thường y đã luôn che giấu bản tính của mình, thỉnh thoảng thực sự không nhịn được nữa mới đeo mặt nạ lên giải phóng bản thân một chút. Đọc từ "Ngược luyến phong hoa" bản sửa chữa mới nhất, Ân Hàn Giang trước mặt Chung Ly Khiêm và Bách Lí Khinh Miểu không hề để lộ bất kì dấu hiệu nào cho thấy trong mắt y hiện giờ đâu đâu cũng là ảo ảnh tâm ma. Ngoài sát ý với Bách Lí Khinh Miểu thì không có gì bất thường cả.


Cho dù bản thân mê muội cuồng trí lại vẫn có thể duy trì bình tĩnh trước mặt người khác, tuyệt không lộ ra nửa điểm sơ sẩy. Ân Hàn Giang như vậy, nếu tất cả mọi người đều nói với y, không phải ngươi đang nhìn thấy tâm ma đâu, y sẽ như thế nào? Vui vẻ chấp nhận, hay sụp đổ hoàn toàn?


Văn Nhân Ách không dám cược, hậu quả này hắn không gánh nổi.


Nếu ngay từ đầu sau khi quay lại núi, hắn đi thẳng đến Chính điện, tuyên cáo với mọi người Văn Nhân Ách đã quay về, cả nhà cùng biết chuyện, Ân Hàn Giang cũng sẽ vui vẻ chấp nhận thôi. Nhưng nếu làm vậy, Ân Hàn Giang sẽ lựa chọn tiếp tục che giấu tâm ý của mình. Hơn nữa tác động của tâm ma lên thần trí tuyệt đối sẽ không vì Văn Nhân Ách vẫn còn sống mà biến mất. Bản tính mãi bị áp chế sớm muộn cũng có ngày huỷ diệt Ân Hàn Giang.


available on google playdownload on app store


Như bây giờ cũng tốt, ít nhất hắn có thể ở bên cạnh âm thầm quan sát Ân Hàn Giang, tìm hiểu về người hắn tin tưởng nhất, thuộc hạ thân cận nhất này, dần dần giúp y tiêu trừ tâm ma.


Văn Nhân Ách xưa nay đi ngay đứng thẳng, gặp chuyện thì dùng bạo lực trấn áp, lần đầu tiên cảm thấy bó tay không biết làm gì. Dường như đang phải dùng sức mạnh có thể nhấc ngọn núi lên để cầm một cây châm, thêu đoá hoa nhỏ.


Hắn đầy đầu mồ hôi, khẽ nâng khẽ đặt, sợ thêu hỏng rồi đoá hoa này sẽ đi ăn thịt hoa nhà người khác.


Ân Hàn Giang đứng dậy chẳng thèm nhìn Văn Nhân Ách nữa. Trong mắt y có biết bao nhiêu là "Văn Nhân Ách", cái nào cũng nói chuyện với y suốt, y đã học được cách lờ đi. Khi ở một mình, y muốn đáp lại cái nào sẽ trò chuyện một chút. Trước mặt người ngoài, y nhất định phải là Ân Tông chủ mạnh đến đủ để đè đầu cao thủ Chính đạo kia.


Y chờ tỉnh rượu, bấm linh quyết tẩy hết mùi rượu dính trên người, sảng khoái dễ chịu ngồi trước bàn, phát đi mấy tấm phù truyền tin.
Cái đầu tiên gửi cho Chung Ly Khiêm:


"Sau khi Chung Ly đàn chủ chữa thương giúp Cừu hộ pháp xong lập tức bày cho ta một kế hoạch diệt trừ tám cao thủ Chính đạo và Hạ Văn Triều. Trước khi ta hao hết kiên nhẫn hãy đáp lại một câu trả lời khiến ta ưng ý, nếu không ta sẽ làm những gì ta thích."
Cái thứ hai gửi đến Thư Diễm Diễm:


"Thư hộ pháp, ngươi từng tiếp xúc với Hạ Văn Triều, nhược điểm của gã là nữ nhân. Ngươi và Bách Lí Khinh Miểu mau chóng bàn bạc xem cách nào có thể dẫn Hạ Văn Triều mắc mưu, buộc gã bán đứng Huyết Ma."
Tấm phù đưa tin thứ ba cho Văn Nhân Ách, Ân Hàn Giang chỉ luyện chế chứ không gửi đi.


Y chỉ nói một câu rất ngắn gọn: "Đã mời Chung Ly tiên sinh làm Đàn chủ Tổng đàn. Mọi việc Huyền Uyên tông vẫn tốt, xin Tôn thượng an tâm tu luyện."


Tạo xong, Ân Hàn Giang cầm phù chú trong tay nhưng không châm dẫn. Muốn phát phù đưa tin, đầu tiên cần xác định địa điểm, dùng pháp lực đánh thức linh giác của đối phương, để người ấy chủ động nhận phù đưa tin thì mới có thể phát đến tay người nhận. Tấm phù này không thể nào truyền cho Văn Nhân Ách.


"Ta biết rồi, ngươi làm tốt lắm."
Văn Nhân Ách ngồi đối diện Ân Hàn Giang, nghiêm túc nói với y.
Ân Hàn Giang căn bản sẽ chẳng để ý đến cái ảo giác thậm chí còn không xưng "Bản tôn" này, vội vã làm xong mọi chuyện rồi đứng dậy ra ngoài.


Văn Nhân Ách ở trong phòng tạo ảo cảnh để những người khác không nhìn thấy mình sau đó cũng theo ra, thấy Ân Hàn Giang đi đến Tổng đàn, lấy tất cả danh sách Tín Kiêu. Tín Kiêu vốn là thế lực do Viên đàn chủ bồi dưỡng, một bộ phận rất lớn trong đó trực tiếp nghe lệnh Viên đàn chủ mà không phải Huyền Uyên Tông. Những cái tên được ghi trên danh sách cũng chưa chắc đã là tất cả nhân viên.


Ân Hàn Giang cầm danh sách, cả người lạnh lùng gửi tin cho Miêu đàn chủ, nhanh chóng rời khỏi Tổng đàn Huyền Uyên tông. Nghĩ thôi cũng biết là đi thanh lý môn hộ.
Văn Nhân Ách muốn đuổi theo lại lo bị ai phát hiện, mà bên này hắn cũng cần sắp xếp chút chút đành phải tạm thời tách ra hành động.


Hắn biết Ân Hàn Giang nhất định có thể tìm ra những phản đồ trong Tín Kiêu, làm mới lại hệ thống nhân sự của Huyền Uyên tông. Nhưng vẫn hơi lo lắng, chẳng liên quan gì đến việc tín nhiệm, đơn thuần là thấp thỏm mà thôi. Lúc này Văn Nhân Ách không khỏi cảm thán, nếu có một quyển sách mà Ân Hàn Giang là nhân vật chính thì tốt quá. Hắn có thể theo dõi hành tung của Ân Hàn Giang mọi lúc rồi.


Ân Hàn Giang vừa đi, Văn Nhân Ách lập tức đến Tụ Linh Trận ở Tổng đàn. Người duy nhất có thể giúp hắn bày mưu tính kế vào thời điểm này chỉ có Chung Ly Khiêm.


Chung Ly Khiêm bên đây vừa mới giúp Cừu Tùng Tuyết khôi phục thương thế thì nhận được phù đưa tin của Ân Hàn Giang. Y vội vàng lật tung đống ngọc giản ở Tổng đàn lên, nhặt những tin tức quan trọng đọc. Cho dù y kế trí phi phàm cũng cần biết người biết ta mới hành động được.


Quan trọng nhất là làm thế nào mới có thể vừa lòng Ân Hàn Giang, song cũng gạt đi cái ý niệm muốn huỷ diệt hơn nửa Tu chân giới của y.
Đang vùi đầu nghiên cứu, Chung Ly Khiêm chợt thấy một cơn gió thổi qua. Y phong bế thị giác hơn ba mươi năm, ngược lại khiến cho linh giác nhạy bén hơn xưa.


Chung Ly Khiêm buông ngọc giản, phóng thần thức ra không cảm giác được trong phòng có ai nhưng lại thấy linh khí nồng đậm hơn trước rất nhiều.


Không, không phải linh khí, thậm chí đến tiên khí cũng không phải. Chung Ly Khiêm thân là tu giả Đại thừa kì, còn tiếp xúc nhiều với Tán Tiên Cừu Tùng Tuyết, sớm đã hiểu biết về Tiên khí, hơi thở trong phòng còn cường đại hơn Tiên khí rất nhiều.
"Cao nhân từ đâu tới?" Chung Ly Khiêm hỏi.


"Hạc Phát Tán Nhân thật sự là danh bất hư truyền. Bản tôn giấu thân hình, cho dù là tu giả có thị lực linh thông cũng chưa chắc đã nhìn thấy, vậy mà ngươi lại phát hiện ra." Vừa nói, Văn Nhân Ách hiện chân thân. Thần thức của Chung Ly Khiêm lập tức cảm nhận được.
Y hít sâu một hơi, chắp tay nói:


"Văn Nhân tiên sinh phá rồi lại lập, Khiêm cũng không biết nên chúc mừng Tôn chủ tìm được đường sống trong cõi ch.ết hay công lực tăng tiến mới phải đây."
Y lại nói:


"Việc Tôn thượng trở về có từng báo cho Ân Tông chủ không? Ân Tông chủ vì Tôn thượng, suýt nữa thì lật cả Thượng Thanh phái lên. Y biết người bình yên vô sự chắc sẽ vui mừng lắm."


Đầu tiên khen tặng Văn Nhân Ách một lượt, ngay sau đó khéo léo nói cho Ma Tôn biết, ngươi mau chân mà đến xem Ân Hàn Giang nhà ngươi đi đi, thêm hai ngày nữa là y nhịn không nổi đi giết người hàng loạt đấy.


"Bản tôn biết." Văn Nhân Ách nói, "Bản tôn tới đây là có chuyện muốn bàn bạc với Chung Ly đàn chủ."
Nghe thấy Văn Nhân Ách gọi mình là đàn chủ, mặt Chung Ly Khiêm hơi sượng lại, khiêm tốn nói:
"Đàn chủ thật đang không đảm đương nổi..."


"Ân Hàn Giang nói ngươi làm thì ngươi cứ làm thôi." Văn Nhân Ách cắt ngang Chung Ly Khiêm, "Bản tôn cũng có việc cần ngươi cáng đáng đây. Việc thành rồi sẽ giúp ngươi giải đồng tâm cổ và chú truy tung."
Chung Ly Khiêm:...


Vốn tưởng rằng sau khi Văn Nhân Ách quay lại sẽ làm chủ đại cục, Ân Hàn Giang không cố chấp với việc báo thù nữa, Tu Chân giới lại sóng yên biển lặng, từ đây cả nhà hân hoan. Đợi diệt trừ Huyết Ma, giúp Bách Lí Khinh Miểu thoát khỏi tình nghiệt xong, Chung Ly Khiêm sẽ có thể đi truyền đạo thiên hạ, làm một người thầy tự do. Thế mà bây giờ...


Haizz, đời người mười chuyện thì đến tám chín chẳng được như ý, tu chân tu chân, tu nên người thông minh rộng lượng. Chung Ly Khiêm điều chỉnh cảm xúc một lát, tính tình vẫn tốt như trước hỏi:
"Không biết Tôn chủ có chuyện gì phân phó?"


"Hai việc. Đầu tiên, sưu tập tất cả bí tịch về tâm ma, tìm những Y tu có thể chữa được tâm ma. Thứ hai, cố gắng hết sức phối hợp với Ân Hàn Giang, giúp y thu phục Huyền Uyên tông. Y muốn làm gì thì cứ để y làm cho thoả thích, không cần phải để ý đến kế hoạch trước kia của Bản tôn." Văn Nhân Ách nói.


Văn Nhân Ách hiểu, tình trạng của Ân Hàn Giang không gạt được Chung Ly Khiêm, có lẽ y đã nhận thấy rồi chỉ là không nói ra mà thôi. So với việc giấu giếm Chung Ly Khiêm, chi bằng kéo y giúp đỡ. Được Chung Ly Khiêm yểm hộ, Văn Nhân Ách sẽ có thể âm thầm hành động, từ từ dẫn dắt Ân Hàn Giang khôi phục.


"Tôn chủ, người biết kế hoạch của Ân Tông chủ như thế nào không?" Chung Ly Khiêm rất cẩn thận nói, "Y đang định dùng thủ đoạn đàn áp để thống nhất Tu Chân giới, giết sạch toàn bộ người không phục tùng quyền lực của Huyền Uyên tông, diệt trừ những môn phái tham gia bao vây sát hại người."


Chuyện này Văn Nhân Ách không biết thật. Trong sách hắn chỉ thấy viết Ân Hàn Giang muốn giết Hạ Văn Triều mà thôi. Hắn nghĩ nghĩ, khẽ cười nói:
"Y có chí khí đấy chứ."
Trong lời nói không có chút ý tứ trách cứ nào, thậm chí còn hơi hướng tán thưởng.
Chung Ly Khiêm:...


Y lớn mật phóng một tia thần thức lượn quanh Văn Nhân Ách, cẩn thận theo dõi trạng thái của hắn, trong lòng dâng lên suy đoán:
"Có phải trước khi đến đây Tôn thượng đã đi tìm Ân Tông chủ? Y... nói với người điều gì sao?"


Văn Nhân Ách hơi ngưng lại, nhìn về phía Chung Ly Khiêm, thấy vẻ mặt y khẳng định, dường như đã nhìn thấu mọi chuyện, không khỏi nói:


"Chung Ly đàn chủ đúng là mắt manh tâm không mù. Nhưng Bản tôn khuyên ngươi không nên đoán tiếp, đoán được rồi cũng đừng nhiều lời. Trong lòng Bản tôn đều hiểu. Ngươi chỉ cần phối hợp hành động với Bản tôn là được, đừng cho bất kì ai biết Bản tôn đã quay về."


"Nhưng nếu Ân Tông chủ khăng khăng muốn đồ thán sinh linh, Khiêm nhất định sẽ ngăn cản."
Chung Ly Khiêm nhìn ra Văn Nhân Ách muốn dùng hết sức bảo kê mọi quyết định của Ân Hàn Giang bèn tỏ rõ lập trường.


"Y sẽ không," Văn Nhân Ách chắc như bắp, Ân Hàn Giang là đứa bé do hắn nuôi dạy, cho dù có hơi tự ti ít nói thì vẫn là nhóc ngoan mà.
"Nhỡ may thì sao?" Chung Ly Khiêm nhất nhất muốn một câu trả lời.
Nhỡ may ư? Văn Nhân Ách suy nghĩ rồi nói:


"Vậy thì Chung Ly đàn chủ cứ liên hợp cả Tu Chân giới chống lại Ân Hàn Giang đi. Bản tôn và y cùng tiến cùng lùi."
Thế đấy... Chung Ly Khiêm không khỏi lắc đầu cười cười nói:
"Đúng là nên để Bách Lí Khinh Miểu mở cho to mắt ra nhìn xem Tôn thượng đối đãi với Ân Tông chủ như thế nào."


"Chung Ly đàn chủ có ý gì?" Văn Nhân Ách khó hiểu nhìn Chung Ly Khiêm.
"Không có ý gì, đợi đến khi Tôn thượng muốn biết tự nhiên sẽ hiểu được." Chung Ly Khiêm nói.


Chịu thôi, chẳng biết đầu cua tai nheo ra làm sao. Văn Nhân Ách đốc thúc Chung Ly Khiêm làm việc. Đàn chủ Tổng đàn bận đến sứt đầu mẻ trán đành phải chia sẻ bớt áp lực đi. Gửi tin cho Hữu hộ pháp, xạo rằng Bách Lí Khinh Miểu sốt ruột muốn đi ch.ết lắm rồi, cứ tiếp tục như thế sợ là sẽ sinh tâm ma, nhờ Thư hộ pháp tìm Y tu y thuật cao siêu. Lại gọi Sư đàn chủ tu bảy khổ đi sưu tập bí tịch về hai khổ "oán tăng hội" và "cầu bất đắc", đồng thời uỷ thác Nguyễn đàn chủ tìm hiểu những thuật pháp có liên quan đến chữa trị tâm ma.


Trong lúc đó y tiếp tục ghi nhớ nội dung trên ngọc giản với tốc độ cực nhanh. Đợi đến khi Ân Hàn Giang cả người nồng nặc máu tanh quay lại, Chung Ly Khiêm đã rõ Huyền Uyên tông như lòng bàn tay.


Ân Hàn Giang ném những nhân viên đáng tín nhiệm còn lại của Tín Kiêu cho Chung Ly Khiêm, để y quản lý những người này, bản thân mình thì đến Linh tuyền rửa sạch mùi máu trên người.
Văn Nhân Ách thấy y ngâm trong suối nước không kiêng dè gì mình bèn ngồi bên Linh tuyền nói:


"Trong một ngày ngắn ngủi có thể khiến Tín Kiêu thần phục, Ân Tông chủ đúng là làm ta phải rửa mắt nhìn."
Văn Nhân Ách vốn nghĩ y sẽ không thèm để ý đến mình như trước đó, ai ngờ Ân Hàn Giang bỗng nhiên nhìn hắn, lạnh lùng ra lệnh:
"Đến đây."
"Ta sao?"


Văn Nhân Ách không chắc Ân Hàn Giang đang chỉ tâm ma nào, dù sao hắn cũng không thấy thế giới trong mắt Ân Hàn Giang.
"Đúng là ngươi đấy, kẻ không giống Tôn thượng nhất." Ân Hàn Giang nói.
***
Tác giả nói:


Chung Ly Khiêm chứng kiến hiện trường quá mức tiêu chuẩn kép: Gần đây luôn bị eo đau lưng đau, đầu óc quay cuồng. Ta cảm thấy ta có chút mệt, cần nghỉ ngơi.
Văn Nhân Ách + Ân Hàn Giang: Ngươi không cần.
Chung Ly Khiêm:... Là loại cùng tiến cùng lùi này sao?






Truyện liên quan