Chương 42: Đừng nói là ngài... Không có nơi nào để đi?
Mới cách đây không lâu, vì tìm kiếm Đường Lam mà Lăng Yên đã chạy khắp mọi ngõ ngách trong An Nhạc trấn.
không một ai ngờ được, thế sự vô thường, người đi tìm hôm nay lại biến thành Trầm Ngọc.
Nhưng Hạ Dung Tinh giống như đã tan biến khỏi nơi này, mặc dù Trầm Ngọc làm đủ mọi cách mà vẫn không tài nào thăm dò được tung tích của nàng.
Cả một ngày chạy ngược chạy xuôi, Trầm Ngọc mang theo tâm trạng đã rơi xuống tận đáy lê thân về nhà.
Xích Diễn vừa thoáng thấy bóng dáng hắn, lập tức chạy vội lên đón. Vừa nãy khi Trầm Ngọc bôn ba đitìm khắp nơi, Xích Diễn cũng thử dùng tiên thuật dò tìm Hạ Dung Tinh, nhưng không biết vì sao mà ngay cả tiên thuật cũng không có tác dụng, không thấy hơi thở của đối phương đâu, dường như trênthế gian này chưa từng xuất hiện người nào tên là Hạ Dung Tinh.
Hạ Dung Tinh quả thực đã biến mất.
“Thần tôn......” Xích Diễn sầu khổ mặt nhăn mày nhíu, giọng nói khẽ khàng, không biết phải làm gì để dỗ dành Thần tôn nhà mình.
Trầm Ngọc lắc đầu nói: “không tìm thấy, A Tinh nàng... có lẽ đã rời khỏi đây rồi.”
“Việc này...” Xích Diễn thật sự không biết nên nói gì cho phải, đứng một bên liên tục lắc đầu thở dài: “Sao lại biến thành tình trạng thế này chứ? không phải vừa rồi hai người rất bình thường, rất tốt đẹp à? Sao tự nhiên người vừa đi sang nhà hàng xóm một chuyến là đã trở mặt rồi? Rốt cuộc nha đầu A Tinh kia đã làm gì thế? Hai người nói gì với nhau mà nàng bỏ đi một mạch luôn vậy?”
“Ta không có......” Trầm Ngọc dõi mắt nhìn vào một nơi vô định, cố gắng vắt óc nhớ lại buổi nói chuyện cuối cùng giữa mình với Lăng Yên, nhưng im lặng suy nghĩ một hồi vẫn không biết được mình đã làm ra hành động gì khiến Lăng Yên bỏ mình đi.
Trầm Ngọc vô lực lắc đầu, nhớ đến vẻ mặt của A Tinh ngay trước khi mình rời đi, nhớ đến những cảm xúc phức tạp khó phân biệt rõ trong đôi mắt nàng, hắn nhíu mày nói: “Ta nhất định phải tìm được nàng.”
Đây là lần đầu tiên Xích Diễn nhìn thấy một Thần tôn như vậy, thở dài một tiếng, lắc đầu nói: “Được rồi, chúng ta cùng tìm, chắc nàng ấy đi không xa đâu.”
Mặt trời lặn sau núi, màn đêm dần buông xuống, Trầm Ngọc nhẹ nhàng lên tiếng, nhìn sắc trời bên ngoài, trong lòng càng thêm lo lắng.
Khi Trầm Ngọc cùng Xích Diễn đang đau khổ tìm kiếm khắp nơi, thì có một nhân vật khác đang ung dung ngự kiếm từ phía nam bay đến. Thanh kiếm bất chợt tỏa ra một luồng sáng, chỉ trong nháy mắt người nọ đã vững vàng đáp xuống đất, thu trường kiếm vào trong vỏ.
Người này chính là hàng xóm của Trầm Ngọc và Lăng Yên, Bộ Duyên Khê.
Trước đó, Bộ Duyên Khê vất vả trèo non lội suối về được đến Vãn Đình sơn, lại bất ngờ gặp phải bao nhiêu là chuyện. Khi ấy Lăng Yên từng đáp ứng sẽ trợ giúp Bộ Duyên Khê giành được thắng lợi trong cuộc tỷ thí giữa mấy đại môn phái, mà trước khi đi nàng còn bỏ lại một câu nói mập mờ, bảo Bộ Duyên Khê trở lại nơi ban đầu. Hoa Nhạn đoán Lăng Yênmuốn Bộ Duyên Khê quay về An Nhạc trấn, nên mới thúc giục Bộ Duyên Khê chạy về đây.
thật đáng thương cho kẻ bị hắt hủi là Bộ Duyên Khê, vừa đến sư môn còn chưa kịp ngồi ấm mông đã bị sư phụ đá đít đi, ngự kiếm về lại An Nhạc trấn.
Trong suy nghĩ của Bộ Duyên Khê, tại An Nhạc trấn này chỉ có những người dân chân chất bình thường, có thể tìm được hai vị Thần Ma kia tại đây mới là lạ.
Chẳng qua cuộc đời lắm chuyện bất thường, ngay khi Bộ Duyên Khê nhấc chân định dấn bước trên con đường sự nghiệp tìm Thần tìm Ma cao cả của mình, thì một giọng nói chợt vang lên từ sau gốc cây ngay bên cạnh, theo gió thổi vào tai hắn: “Ngươi chậm quá.”
Bộ Duyên Khê bị tiếng nói bất thình lình này làm giật bắn người, hoảng sợ quay đầu lại nhìn về hướng vừa phát ra âm thanh, lập tức nhìn thấy Lăng Yên từ sau gốc cây thong dong bước ra.
Lúc này trời sập tối, một chút ánh sáng le lói từ xa xa rọi đến, bóng cây loang lổ lắc lư, Lăng Yên đãsớm biến về tướng mạo của Ma tôn, bộ váy dài chấm đất được màu sắc cuối thu tô điểm thêm lên, đuôi mắt nàng khẽ nhếch, bước chân nhẹ nhàng đi đến trước mặt Bộ Duyên Khê: “Ta chờ ngươi rất lâu rồi.”
Bộ Duyên Khê thật sự không ngờ việc này sẽ thuận lợi suôn sẻ đến thế, hắn vừa mới đặt chân xuống An Nhạc trấn thì đã gặp được vị cao nhân này.
“Ngài......” Bộ Duyên Khê chần chờ không biết phải mở miệng thế nào, Lăng Yên lại bất chợt quay ngoắt đầu đi, cất giọng từ tốn, “đi theo ta.”
“Ờ, ờ!” Bộ Duyên Khê ghi khắc lời nói của Hoa Nhạn trong lòng, đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội quý giá được cao nhân chỉ điểm tu hành thế này, lập tức bám theo sau mông Lăng Yên đi vào sâu trong rừng. đi được một lúc, chợt thấy cảnh sắc hai bên đột nhiên thay đổi, gió lạnh phơ phất thổi qua người, Bộ Duyên Khê vẫn đi phía sau Lăng Yên, rừng cây um tùm quanh hai người không biết tự lúc nào đãbiến thành một khu rừng trúc thanh nhã tĩnh mịch.
Ở đằng trước có một ngọn đèn nhỏ, tỏa ra vầng sáng mờ nhạt ấm áp, Bộ Duyên Khê nghi hoặc quan sát, phát hiện ở đó có một ngôi mộ lẻ loi.
Nấm mộ kia rất sạch sẽ, thậm chí bên cạnh còn đặt một bầu rượu, có vẻ như thường hay có người đến đây dọn dẹp. Chỉ lạ là tấm bia trước mộ lại là bia không tên, trên đó không viết bất cứ thứ gì.
“Đó là......” Bộ Duyên Khê khó hiểu nhưng lại không biết nên mở miệng thế nào.
Lăng Yên lướt mắt qua ngôi mộ kia, thấp giọng nói: “không liên quan đến ngươi.”
Bộ Duyên Khê rụt cổ, trước đó hắn từng gặp Lăng Yên rồi, cũng từng được chứng kiến sự lợi hại của nàng rồi, vì vậy không dám hó hé gì nữa, chỉ ngậm miệng trầm mặc.
Nơi này là một khoảng đất trống ngay giữa rừng trúc, xung quanh rộng rãi thoáng đãng, Lăng Yên điđến đây thì ngừng chân lại, quay đầu nói với Bộ Duyên Khê: “Trước đó ta có nghe con chim nhỏ kia nói, pháp quyết mà ngươi tu hành có vấn đề.”
Bộ Duyên Khê giật mình, lắc đầu nói: “Nhưng mấy năm nay ta đều dựa theo pháp quyết đó để tu luyện, cuốn sách ấy cũng là do sư phụ ta chép lại, sư môn chúng ta từ xưa đến nay cũng đều tu luyện như thế, sao lại có vấn đế được...”
“Cho nên sư môn các ngươi mới tu hành nhiều năm như vậy mà không có tiến bộ gì.” Lăng Yên khôngnể nang gì đốp cho một câu, đi đến trước mặt Bộ Duyên Khê, chì tay ra: “Lấy ra xem.”
Bộ Duyên Khê cẩn thận “ừ” một tiếng rồi lấy túi vải đeo trên vai xuống, rút ra một quyển sách mỏng, rụt rè đặt vào tay Lăng Yên.
Lăng Yên nhận lấy lật lật, một lúc lâu cũng không thấy phát biểu gì, Bộ Duyên Khê nhìn nàng chằm chằm, nhịn không được nhỏ giọng nói: “Có vấn đề thật à? Nhưng mà...”
“Sao?” Lăng Yên chợt dừng động tác, ngước mắt nhìn Bộ Duyên Khê dè dặt muốn nói lại thôi.
Bộ Duyên Khê như có lời gì muốn nói lại không dám nói, Lăng Yên không kiên nhẫn giục hắn lần nữa, hắn mới ngập ngừng: “Cái đó... Hồi trước ngài từng nói ngài là Ma, mà bọn ta lại là danh môn chính phái, nếu như ta dựa theo biện pháp của ngài để tu hành, có thể nào... sẽ tu thành ma công gì đó không?”
Lăng Yên nhướng mày cười nhạt: “Cũng đâu có gì không tốt, nhập ma rồi, việc tu hành của ngươi sẽcao hơn một tầng.”
“Nhưng mà...... Nhưng mà đó dù gì cũng vẫn là......”
Lăng Yên biết nguyên do vì sao hắn do dự rằng thì mà là như thế, dứt khoát khép lại cuốn sách trong tay, thản nhiên nói: “Dù gì cũng vẫn là tà môn ma đạo, phải không?”
“Nếu ngươi tu luyện ma công, là vì cứu người thì sao?” Đôi mắt của Lăng Yên dán chặt vào người Bộ Duyên Khê.
Bộ Duyên Khê ngẩn ra, lẩm bẩm nói: “Nhập ma có thể cứu người à?”
Lăng Yên không định dây dưa với hắn về đề tài này, nàng trả lại cuốn sách kia cho Bộ Duyên Khê, nói: “Công pháp này của các ngươi quả thật không thể dùng, những gì viết trong này, những môn phái khác đã bỏ đi lâu rồi, chỉ có các ngươi mới xem như bảo bối ôm ấp nâng niu.” Nàng lại nói tiếp, “Trong khoảng thời gian sắp tới đây, mỗi ngày ngươi phải đến đây tìm ta, ta sẽ sửa lại công pháp này, trong lúc ngươi luyện công có thể đồng thời theo ta học một ít kiếm pháp.”
“Kiếm pháp?” Bộ Duyên Khê hiển nhiên không đoán được Lăng Yên sẽ đề cập đến chuyện này, hắn vẫn đầy bụng nghi hoặc, lại hỏi: “Ngài... không phải là ma à? Việc tu hành của đạo tông chúng ta, mà ngài cũng có thể......”
“Rốt cuộc ngươi có học hay không?” Lăng Yên không muốn trả lời, trực tiếp cắt ngang lời của Bộ Duyên Khê.
Đương nhiên Bộ Duyên Khê không dám lắm mồm hỏi nhiều nữa, vội vàng gật đầu như giã tỏi.
Sau đó, Lăng Yên quả nhiên bắt đầu chỉ dẫn Bộ Duyên Khê, đầu tiên nàng nêu ra những sai lầm trong bộ công pháp của sư môn của Bộ Duyên Khê, lại tùy ý múa may một ít kiếm pháp với hắn. Ngước mắt nhìn lại, đêm càng lúc càng sâu, bầu trời đã điểm đầy sao sáng, đến khi Bộ Duyên Khê đã mệt đến mức sắp không đứng vững được nữa, Lăng Yên mới thu lại cây kiếm gỗ mượn của Bộ Duyên Khê, trả lại cho hắn, nói: “Được rồi, ngươi đi về nghỉ ngơi trước đi.”
Bộ Duyên Khê thở dốc gật đầu, thu dọn đồ đạc, đang định đi về thì thấy Lăng Yên vẫn cứ đứng trơ ra đó, dường như không định rời đi.
Đêm đã khuya, gió lạnh thổi xào xạc, thân hình mỏng manh nhỏ bé kia có vẻ như càng thêm cô quạnh.
hắn khựng chân, thấp giọng hỏi: “Ngài... không về à?”
“Về?” Lăng Yên hỏi lại một câu, dường như lần đầu tiên lo lắng về vấn đề này. một lúc sau, nàng mím môi nói: “Ta không về.” Lời này thấm đượm vẻ kiên quyết, giống như đã hạ quyết tâm.
Bộ Duyên Khê quan sát sắc mặt của nàng, thoáng chốc ánh mắt đã toát ra vẻ đồng tình: “Đừng nói là ngài... không có nơi nào để đi đấy chứ?”
Lăng Yên trầm mặt, trong lòng như chứa đựng tâm sự nặng nề nào đó, Bộ Duyên Khê nghĩ nghĩ một hồi lại nói tiếp: “Nếu thật sự không được thì ngài có thể vào trấn ở, chỗ của ta vẫn còn phòng trống, dọn dẹp một chút vẫn có thể ở được.”
“không đi.” Lăng Yên không chút đắn đo suy nghĩ, lập tức cự tuyệt đề nghị này.
Lòng tốt của Bộ Duyên Khê bị người ta hắt hủi, hắn cũng không thể nói gì nữa, chỉ đành lắc đầu: “Vậy ta về trước đây.”
Lăng Yên gật đầu, đứng nguyên tại chỗ dõi theo Bộ Duyên Khê, đến khi bóng dáng của hắn khuất hẳn ở ngoài bìa rừng, nàng mới khẽ động đậy, đi một mình trong đêm đen tĩnh mịch, đến trước ngôi mộ kia.
Cúi người chạm nhẹ lên tấm bia đá, ánh mắt Lăng Yên nhu hòa hơn thường ngày, dường như vừa gặp được người mình mong nhớ hồi lâu.
một đêm rét lạnh cứ thế trôi qua.
Trời vừa hửng sáng, Bộ Duyên Khê đã chạy tới mảnh rừng đêm qua, Lăng Yên vẫn đứng đó, giống như cả một đêm vẫn thế không hề động đậy.
Bộ Duyên Khê thật cẩn thận tới gần, đến khi thấy đối phương quay sang nhìn mình, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như hôm qua, hắn mới thở phào nhẹ nhõm, mở miệng nói: “À... Lăng Yên cô nương.”
Hôm qua Lăng Yên đã nói cho Bộ Duyên Khê biết tên của mình, vốn tưởng rằng Bộ Duyên Khê sẽ kinh ngạc hoảng sợ không thốt nên lời, ai ngờ kiến thức của hắn lại hạn hẹp đến mức căn bản không biết hai chữ “Lăng Yên” đại biểu cho thân phận gì, Lăng Yên cũng mặc hắn, không ngờ Bộ Duyên Khê lại vì thấy nàng còn trẻ mà bắt đầu gọi “cô nương” “cô nương”.
“Ngươi mang đồ đến chưa?” Lăng Yên đi đến trước mặt Bộ Duyên Khê, nói.
Bộ Duyên Khê gật gật đầu, cởi một bao vải từ sau lưng xuống, mở bao vải lấy ra hai thanh kiếm gỗ rồi đưa một thanh cho Lăng Yên.
Lăng Yên cầm kiếm trong tay, tùy tiện vung vẩy vài cái, nói: “Vậy đến thử chút đi, dùng công pháp ngự kiếm mà hôm qua ta vừa sửa cho ngươi, đánh với ta.”
Bộ Duyên Khê khẩn trương nắm chặt kiếm, khẽ gật đầu, lập tức bày ra tư thế sẵn sàng.
Nhưng hai người mới so được có một chiêu, Bộ Duyên Khê đã lùi về sau một bước, trường kiếmtuột tay rơi lạch cạch.
Lăng Yên nhíu mày, thực lực của Bộ Duyên Khê thực sự yếu hơn cả tưởng tượng.
“Lần nữa.” Lăng Yên phất ống tay áo, thanh kiếm nằm ngả nghiêng trên đất như có linh tính bay vọt lên, cố định trên tay Bộ Duyên Khê.
Cánh tay cầm kiếm của Bộ Duyên Khê vẫn còn run nhè nhẹ, hắn bất đắc dĩ lên tiếng, lập tức xuất chiêu.
Nhưng không biết đã xảy ra chuyện gì, Lăng Yên vốn phải xông lên nghênh chiến với hắn lại cột nhiên cứng người, quay đầu sang một hướng khác của rừng trúc nhìn chằm chằm.
“Sao vậy?” Bộ Duyên Khê thì thào hỏi.
Từ lúc gặp đến giờ, nữ tử trước mắt luôn mang đến cho hắn cảm giác trầm tĩnh ổn trọng, nay trên mặt nàng lại hiện ra chút bối rối. Bộ Duyên Khê còn chưa kịp hiểu rõ nguyên nhân, đã thấy Lăng Yên đột nhiên nhét thanh kiếm gỗ vào lại tay hắn, giọng nói đè nặng: “Nhớ phải nói là ngươi chưa gặp ai hết.”
“Hả?” Bộ Duyên Khê mờ mịt nhìn nàng, đang muốn hỏi lại cho rõ thì Lăng Yên đã đột ngột biến mất, chỉ còn sót lại vài chiếc lá trúc xanh biêng biếc nhè nhẹ cuộn lên ngay nơi nàng vừa đứng.
Trong lúc Bộ Duyên Khêcòn đang ngây ra như phỗng, đờ đẫn nhìn vào khoảng không trước mắt, chợt có một người vội vàng chạy vào trong rừng trúc.
Là Trầm Ngọc.