Chương 71: “Ngươi thử nhắc đến hai từ ấy lần nữa xem?!”

*Editor: Diệp Nhược Giai*​


“Chuyện của Phong Hoa chắc chắn là đã có hiểu lầm gì đó, nay ta đã đến đây theo đúng như mong muốn của Ma tôn, chẳng hay Ma tôn có thể cho ta gặp hắn một lần được không, có khi lại tra rõ được chân tướng. Mặt khác, những chuyện mà Phong Hoa đã gây ra, Thần giới đương nhiên sẽ trả lại công bằng cho Ma giới các ngươi.” không phát hiện ra được sự khác thường của Lăng Yên, Trầm Ngọc hướng về phía nàng, cất lời nói.


Ngay từ khi Trầm Ngọc tiến vào, ánh mắt của Lăng Yên chưa từng rời khỏi hắn nửa phân, trong đầu nàng dường như vừa đón lấy một trận sấm rền chớp giật kinh thiên động địa, đánh đến mức biến mọi phong cảnh trước mắt nàng thành một màu đen tuyền, khiến nàng gần như thở không thông, cũng không thể nào mở miệng nói, lồng ngực không kiềm được mà đau nhức. Nàng âm thầm khắc họa lại hình ảnh của người nọ ở trong lòng một lần, mãi cho đến khi Thanh Minh đứng bên cạnh nàng ho khẽ một tiếng, nàng mới rốt cuộc thu hồi tầm mắt, khi mở miệng thì giọng đã khản đặc: “Ánh mắt của ngươi... sao vậy?”


Nghe thấy câu hỏi này của Lăng Yên, Trầm Ngọc chỉ nhẹ nhàng lắc đầu, không trả lời mà chỉ hỏi tiếp: “Ma tôn có thể để ta gặp Phong Hoa không?”


Lăng Yên không ngu ngốc, nàng biết Trầm Ngọc không muốn giải đáp vấn đề của mình, bèn nhẹ nhàng cắn môi, tận lực khống chế vẻ mặt của mình, thật lâu sau mới có thể cưỡng chế bản thân mình phải dời mắt đi, đè nén âm giọng, nói: “đi theo ta.”


Trầm Ngọc khẽ gật đầu, Lăng Yên đi lướt qua bên cạnh hắn, hắn liền men theo tiếng động đi theo phía sau Lăng Yên, Xích Diễn thấy vậy thì vội vàng tiến lên đỡ lấy Trầm Ngọc. Đoàn người băng qua đoạn hành lang dài trong Ma cung, không bao lâu sau đã đến địa lao.


available on google playdownload on app store


Địa lao vẫn giữ trạng thái y nguyên như trước khi Lăng Yên rời đi, mấy người vừa mới đi đến cửa nhà lao nơi giam giữ Phong Hoa, Xích Diễn đã thấy rõ được tình hình bên trong. hắn không khỏi nhíu chặt hàng lông mày, sắc mặt đại biến nói: “Các ngươi nhốt hắn lại còn chưa đủ hay sao mà còn...”


Bộ dạng hiện giờ của Phong Hoa quả thực không thể nói là đẹp đẽ, cả người dính đầy máu, lại còn bị gô cổ, hai tay trói chéo sau lưng, nhìn thế nào cũng giống như là đã phải nhận hết mọi ngược đãi tại Ma giới này. Lăng Yên cũng lười giải thích, lúc này mọi tâm trí của nàng đều đã dồn hết trên người Trầm Ngọc, nghe được những lời trách móc của Xích Diễn, nàng cũng chỉ hơi nhướng mắt lên, nói: “Vết thương trên người hắn không phải do bọn ta gây ra.”


Trầm Ngọc nghe được lời này thì lập tức tiến lên vài bước, muốn biết rõ ràng tình trạng của người bị nhốt trong lao: “Phong Hoabị thương?”


Với hành động này của hắn, cơ thể hắn cũng tiến đền gần địa lao hơn một chút. Lăng Yên biến sắc, thân hình thoáng động, vươn tay kéo Trầm Ngọc lại: “Cẩn thận!”


Ngay khi Lăng Yên vừa cử động, Phong Hoa vốn đang im lặng vùi mình trong góc lao cũng đột nhiên vọt ra, giãy giụa vươn tay chộp ra bên ngoài lao, mắt thấy sẽ chạm tới mặt Trầm Ngọc, mà Trầm Ngọc chưa kịp có động tác gì thì đã cảm thấy cổ tay đau xót, thoáng chốc đã bị kéo đến một hướng khác, cơ thể bị mất trọng tâm, ngay sau đó đã chạm vào một cơ thể mềm mại, hơi thở vô cùng quen thuộc lập tức bao bọc xung quanh hắn.


Trầm Ngọc có chút thất thần, đưa tay chống lên vai người nọ, một lát sau mới đứng vững lại được, kéo giãn khoảng cách giữa hai người ra, nói: “Xin lỗi.”


Đôi mắt Lăng Yên ảm đạm xuống, nàng không truy cứu xem câu xin lỗi này của Trầm Ngọc rốt cuộc là có ý gì, mà chỉ quay sang nhìn kẻ đang phát điên trong lao kia, nói với những người còn lại: “Các ngươi thấy rồi đó, thần trí của Phong Hoa đã không còn được tỉnh táo.”


Xích Diễn nhíu chặt hai hàng lông mày, sắc mặt khó coi đến cực điểm, khó hiểu nói: “Rốt cuộc là sao vậy?”


Lăng Yên nhướng mày nói: “Mặc kệ các ngươi tin hay không, nhưng từ khi đến Ma cung của bọn ta thìngười này đã bị như thế rồi, hắn còn đả thương hơn mười ma binh của bọn ta, nên hiển nhiên ta phải truy cứu cho rõ. Có điều, hắn lại bởi vì phát điên nên mới đánh người, vậy thì đó lại là chuyện khác.”


Xích Diễn không nói gì, chỉ đưa ánh mắt nhìn về phía Trầm Ngọc, Trầm Ngọc cất tiếng dò hỏi: “Ý của Ma tôn là......”


Tiếng gọi “Ma tôn” này thật sự là quá chói tai, Lăng Yên nghe mà mất cả kiên nhẫn, lập tức cắt ngang lời hắn, nói: “Rất có thể là Phong Hoa đã bị kẻ khác khống chế thần trí, cho dù ta có cố gắng nói rõ lý lẽ với hắn thì cũng chỉ vô ích, chi bằng chúng ta tốn chút sức lực tìm ra kẻ đứng sau thao túng hắn.”


Đối với quyết định của Lăng Yên, Xích Diễn hơi kinh hãi, hắn nhìn sang Lăng Yên, nàng chỉ hời hợt nói: “Ta không phải là kẻ không phân rõ tốt xấu như Thần giới các ngươi.” Ý nàng là đang muốn ám chỉ chuyện đám người ở Đông Thiên các bị bắt mới xảy ra cách đây không lâu trên Thần giới.


Nghe được lời này, Trầm Ngọc khẽ nở nụ cười vẻ như cũng nhớ đến những chuyện xảy ra khi đó. thậtr.a cũng chỉ mới trôi qua vài tháng, nhưng tình hình hiện giờ căng thẳng vô cùng, thành ra thời gian lại có vẻ đã lâu như đã trôi qua vạn năm vậy.


Lăng Yên ho nhẹ một tiếng, bất ngờ là nàng không tiếp tục châm chọc Thần giới nữa, mà chỉ nói: “Có điều chuyện này ta còn chưa được rõ lắm, nếu Thần giới các ngươi muốn giải quyết việc này nhanh chút thì phải góp chút sức vào mới được.”


“Đương nhiên.” Trầm Ngọc gật đầu, nói tiếp, “Ở Thần giới không thiếu sách cổ, có lẽ có thể tr.a ra được chút nguyên do gì đó.” nói đoạn, hắn lập tức phân phó Xích Diễn bên cạnh trở về điều tra. Dặn dò xong xuôi đâu đấy, hắn lại quay sang chỗ Phong Hoa đang bị giam, tuy hắn không có quá nhiều tình cảm, hai mắt cũng không nhìn thấy được, nhưng trên mặt cũng vẫn lộ ra chút lo lắng, “Bất luận như thế nào, Phong Hoa nhất định phải an toàn.”


“Thế...” Lăng Yên nhướng mày, chậm rì rì nói: “Hợp tác?”
Trầm Ngọc không chút do dự gật đầu.


không một ai ngờ được, hai giới Thần Ma gây chiến với nhau suốt ba vạn năm qua, chỉ trong một quãng thời gian ngắn ngủi vì muốn đối phó với kẻ địch chung mà đã hợp tác với nhau hai lần liên tiếp.


Đôi bên đều đã thảo luận rõ ràng, bầu không khí cũng thoắt cái trở nên thoải mái hơn rất nhiều, Thanh Minh cùng Xích Diễn đều đứng yên sau lưng chủ nhân mình, hơi mờ mịt trước hoàn cảnh kỳ lạ trước mắt.


Sau đó, Lăng Yên bảo Thanh Minh mở cửa lao, đi cùng với Trầm Ngọc vào trong kiểm tr.a vết thương trên người Phong Hoa, đồng thời cũng khám xét cơ thể hắn. Mọi người phát hiện ra rằng trên người hắnkhông có bất kỳ dấu vết của chú thuật cổ quái nào cả, chỉ riêng nơi ngực có một vết sẹo không lớn cũng không nhỏ.


Vết sẹo này có hình thoi, tuy miệng vết thương đã kết vảy, nhưng vẫn có thể nhìn ra được vết thương này trước đó chắc chắn là rất sâu.
“Các ngươi có biết Phong Hoa bị thương khi nào không?” Lăng Yên ngẩng đầu lên, nhìn Trầm Ngọc cùng Xích Diễn.


Hai người đều lắc đầu, tỏ vẻ không biết.


Lăng Yên nhíu mày nhẹ nhàng đụng vào vết thương kia, Phong Hoa đang bị trói chặt lập tức kêu rên thống thiết. Thanh âm của hắn rất lớn, tựa như vô cùng đau đớn giận dữ, chỉ trong chớp mắt đã truyền khắp địa lao, Lăng Yên thấy vậy thì lập tức thu tay lại.


Trầm Ngọc không nhìn thấy được gì, nhưng cũng tiếng thét bất thình lình của Phong Hoa làm sợ run phút chốc, lập tức hỏi: “Sao vậy?”
không đợi Xích Diễn mở miệng, Lăng Yên đã cướp lời giải thích: “Vết thương này của hắn cực kỳ mẫn cảm, có lẽ vấn đề nằm ngay chỗ này.”


“Vết thương?” Trầm Ngọc thì thào một tiếng, bỗng nhiên như nhớ ra được điều gì quan trọng, lập tức hỏi: “Xung quanh vết thương của hắn có đường vân màu đen không?”


“Đường vân màu đen?” Lăng Yên lặp lại một lần rồi kiểm tr.a vết thương lần nữa, nhưng khôngbiết Phong Hoa đã bao lâu chưa tắm, làn da bẩn thỉu đầy đất khiến nàng không nhìn ra được điều gì bất thường, Lăng Yên bèn sai người bưng nước đến lau người cho hắn. Làm lơ tiếng gào thét điên cuồng của Phong Hoa, mọi người hao mất một phen khí lực mới có thể tẩy sạch làn da quanh vết thương của hắn, quả nhiên thấy một vài đường hoa văn kỳ quái.


Lăng Yên nói lại với Trầm Ngọc, Trầm Ngọc lo lắng thốt lên: “Quả nhiên.”
“Ngươi biết đây là gì à?” Lăng Yên mở miệng hỏi.


Trầm Ngọc gật đầu: “Đây không phải là thuật pháp của tam giới, mà là một loại độc thuật cổ xưa của nhân gian, tên là cổ độc, một khi sử dụng thì có thể khống chế tâm trí của một người, khiến hắn thay mình làm bất cứ chuyện gì. Nhưng điều khiến ta không thể ngờ được là thuật pháp này cũng có thể sử dụng trên người của thần tiên.”


Lăng Yên trầm mặc một lát rồi lập tức quay đầu nói với Thanh Minh: “Ngươi phái người đi thăm dò nhân giới cùng với những kẻ liên quan đến cổ thuật, xem xem ai từng tiếp xúc với tam giới.” nói xong, nàng lại quay sang hỏi Trầm Ngọc cùng Xích Diễn: “Thời gian qua Phong Hoa đã đi đến những đâu, gặp được những ai, có thể nói rõ hành tung của hắn cho ta biết không?”


Trầm Ngọc gật đầu, nói với Xích Diễn: “Ngươi ở lại đây báo cáo rõ mọi chuyện của Phong Hoa cho Ma tôn, ta sẽ quay về Thần giới suy nghĩ biện pháp giải cổ.”


Xích Diễn sững người, còn chưa kịp mở miệng nói gì thì Lăng Yên ở đối diện đã đột nhiên cất tiếng: “Đợi đã.”


Xích Diễn lại nhìn sang Lăng Yên, Lăng Yên nhìn hắn nói: “Làm phiền Xích Diễn thượng thần quay về Thần giới một chuyến vậy, về hành tung của Phong Hoa, ta đây hỏi Thần tôn là được.” nói xong lời này, không biết là vô tình hay cố ý mà ánh mắt của Lăng Yên lại lần nữa dán chặt trên người Trầm Ngọc.


không biết là do Lăng Yên đột nhiên mở miệng muốn người nọ lưu lại, hay là do cách xưng hô “Thần tôn” xa lạ kia, mà Trầm Ngọc chỉ yên lặng đứng im ở đấy, mí mắt buông xuống, như là còn có chút mờ mịt. một lát sau, hắn lắc đầu nói: “Vẫn nên để Xích Diễn ở lại thôi, ta còn......”


“Thần tôn.” Bắt đầu từ lúc gặp nhau trên điện, Lăng Yên vẫn luôn cố đè nén bản thân, nhịn đến tận lúc này, cuối cùng cũng không nhịn được nữa. Giọng nàng trầm xuống, cắt ngang lời Trầm Ngọc: “Ta còn có một chuyện khác vô cùng quan trọng muốn thương lượng với ngươi.”


“Nếu ngươi rời đi, ta sẽ đuổi theo tới Thần giới, dù sao cũng lâu rồi ta chưa ghé qua, ngẫu nhiên quay về tìm bọn họ đánh một trận cũng không tệ, ngươi nói có đúng không?” Lăng Yên ra vẻ bình tĩnh, nói.


Xích Diễn nghe vậy thì không nhịn được, tất nhiên hắn không yên tâm để lại Trầm Ngọc ở đây mộtmình, vội vàng muốn đỡ Trầm Ngọc rời đi, nhưng Trầm Ngọc lại bỗng nhiên phủi tay Xích Diễn đi, “Xích Diễn, ngươi về trước đi.”


“Thần tôn!” Xích Diễn kinh hãi, lại nhịn không được nhìn sang Lăng Yên, giống như đang nhìn một con thú dữ chỉ biết ăn thịt người, muốn ép khô nhai nuốt tiểu Thần tôn nhà mình từng miếng từng miếng một.
Lăng Yên khẽ nhướng mày, liếc mắt nhìn hắn một cái.


Nhưng Trầm Ngọc lại lắc lắc đầu: “Ta ở lại.” Tuy hắn có chút bất đắc dĩ, nhưng trong lòng lại hiểu rất rõ, Lăng Yên là người nói được làm được, nếu hắn thật sự quay về Thần giới, nàng nhất định sẽ thật sựđuổi theo, đến lúc đó tình hình trở nên hỗn loạn, một mình hắn khó lòng khống chế.


Nếu Trầm Ngọc đã mở miệng, Xích Diễn đương nhiên cũng không còn đường nào phản bác, hắn trừng đối phương một lúc lâu, cuối cùng thở dài một tiếng. Tuy lo lắng trùng trùng, nhưng rốt cuộc vẫn cắn răng nói lời cáo từ rồi chầm chầm cất bước rời đi.


Tiễn bước Xích Diễn rồi, Lăng Yên lập tức nói: “Chúng ta rời khỏi đây trước đã.”


Trầm Ngọc không đi theo ngay, chỉ đưa mắt nhìn về hướng Phong Hoa, giống như đang do dự điều gì đó. Lăng Yên hiểu được hắn đang nghĩ gì, nhanh chóng lệnh cho ma binh đưa Phong Hoa đến một căn phòng khác, mặc dù vẫn cần trói lại để trông chừng, nhưng rốt cuộc không cần phải tiếp tục ở lại trong địa lao lạnh lẽo này nữa.


Nghe được những lời căn dặn của Lăng Yên, Trầm Ngọc rốt cuộc yên lòng, nâng bước muốn theo Lăng Yên đi ra khỏi địa lao, nhưng chỉ mới bước được một bước, đã thấy người đằng trước dừng chân lại.
Sau đó, đầu ngón tay mềm mại mang theo hơi ấm chạm vào tim hắn.


Giống như tuyết tan đầu xuân, mặt trời mới ló, giọng nói của Lăng Yên cực kỳ êm dịu, nói với hắn: “đitheo ta.”
không cho phép phân bua, không cho phép kháng cự, nàng nắm chặt tay hắn.


Trầm Ngọc một mạch đi theo phía sau Lăng Yên, hắn không nhìn thấy gì, cũng không biết rốt cuộc mình đã đi được bao xa, bọn họ đã đi đến đâu, hắn chỉ cảm thấy xung quanh dường như ngoại trừ bọn họ thìkhông còn ai khác, tất cả mọi tiếng động ồn ào đều theo bước chân của bọn họ mà dần dần tản mạn đi, cuối cùng không gian xung quanh tĩnh lặng chỉ còn lại tiếng gió, mùi hoa nhẹ nhàng phiêu tán trong không khí.


Lúc này lòng của Lăng Yên rối bời bối rối, lại trống trải hệt như áng mây bị gió thổi tan trên bầu trời kia. Vừa rồi, vì phải giải quyết chuyện giữa hai giới Thần Ma, phải suy nghĩ về vấn đề an nguy của Phong Hoa, nên nàng đã cố gắng dùng hết toàn lực để bình phục lại tâm trạng, bắt buộc bản thân phải tỉnh táo. Nhưng sau khi đám người Xích Diễn Thanh Minh đã rời đi, khi trước mặt nàng chỉ còn lại duy nhất một mình Trầm Ngọc, lòng nàng lập tức mất đi khống chế. Nàng một mạch kéo Trầm Ngọc đi về phía trước, đường đi dưới chân càng lúc càng dài, suy nghĩ trong lòng nàng cũng càng lúc càng nhiều. Nàng nghĩ đến ánh mắt của Trầm Ngọc, nghĩ xem rốt cuộc người này đã phải trải qua chuyện gì, đã làm những gì. Nhưng càng nghĩ, nàng lại càng không thể bình tĩnh.


Đến cuối cùng, nàng chỉ phải đột nhiên buông tay người nọ ra, quay đầu hướng đôi mắt u ám nhìn về phía hắn.
Vẻ mặt của Trầm Ngọc vẫn an nhiên như vậy, hiển nhiên là không thấy được bộ dáng hiện tại của nàng.
hắn thật sự không nhìn thấy.


Lăng Yên âm thầm lặp đi lặp lại lời này trong lòng, rốt cuộc giống như đột nhiên hiểu ra được chân tướng, khí lực toàn thân như bị trút hết.
“Ma tôn?” Sau một thoáng lặng yên, Trầm Ngọc không khỏi mở miệng hỏi.


Lăng Yên vốn đã nguôi giận, nhưng một câu này lại khơi gợi mọi phẫn nộ trong nàng. Nàng cảm thấy cơn giận càng lúc càng tràn đầy trong lòng, giống như không bao giờ phát tiết hết ra được, cơn giận này cũng làm cho lá gan của nàng lớn thêm, khí thế cũng nhiều thêm. Nàng cắn răng lớn tiếng nói: “Ngươi thử nhắc lại hai từ ấy lần nữa xem?!”






Truyện liên quan