Chương 16: Nhật nguyệt thần giáo

"Nương của con không phải bị lão già kia giết sao?" Cơ Quân Tà hai tay xiết chặt, căm hận mà nói, đôi mắt huyết sắc lạnh lẽo tàn nhẫn.


Biết "lão già" mà Cơ Quân Tà nói là Cơ Dương Hoa, Dã Hành Sơn thở dài, trầm thấp nói, "Quả nhiên vẫn là người trẻ nông nổi,..." thấy Cơ Quân Tà nhíu mày, y mới nói tiếp, "Không lẽ con nghĩ thiếu chủ của Đông Qua chịu không nổi một lượng độc nhỏ của một tên pháp sư bịa đặt,..."


Quân đội Đông Qua thành lập hơn hai trăm năm, chỉ chọn người tài làm thủ lĩnh, nam nữ bất phân, nương của hắn_Lưu Sa chính là nữ thiếu chủ đầu tiên, chỉ tiếc chưa kịp ngồi lên vị trí Tông chủ liền mất, người người tiếc thương, người người đau xót.


"Thiếu chủ là người được chọn từ lúc trẻ, trải qua luyện tập ma quỷ cùng cực mới có thể làm tông chủ, không lẽ chỉ vì một loại độc mới tạo liền ch.ết dễ dàng như vậy?..." Dã Hành Sơn cầm gậy mộc thở dài, tay vuốt chòm râu run run của y, kìm nén tâm đang đau lòng muốn ch.ết.


"Hoàn Bất Phá không có tài giỏi đến nỗi độc ch.ết thiếu chủ Đông Qua, nên nhớ, Đông Qua chúng ta chính là tông môn đứng đầu Tà phái, cho nên..."


"Cho nên có thế lực khác đứng phía sau chỉ đạo, độc đó cũng không phải của Hoàn Bất Phá, đúng không?" Cơ Quân Tà vuốt cằm suy nghĩ, khóe mắt non nớt hiện lên tia sát ý dày đặc.


available on google playdownload on app store


"Thế lực này không chỉ giết Lưu Sa, mà còn giết cả Lưu Quang, Lưu gia cả nhà." Dã Hành Sơn đau lòng, Lưu Quang dù sao cũng là tri kỉ cả đời của hắn, thậm chí nữ nhi của bằng hữu cũng bảo toàn không xong, y thật sự quá tệ.


"Dã lão đầu, là kẻ nào dám giết nương của ta?" Cơ Quân Tà nghiến chặt răng sữa, gương mặt vạn phần thanh nhã kia vặn vẹo xấu xí, sát khí ngùn ngụt.
Hắn cũng không nghĩ tới, thật sự có tông môn nào đó hại ch.ết nương hắn? Dám động đến người của Cơ Quân Tà ta, ai cũng đừng mong sống sót!!


"Quân, tạm thời đừng manh động, chúng ta vẫn..."
"Dã lão đầu, con nghĩ muốn tẫn diệt, đương nhiên sẽ không manh động." Cơ Quân Tà ngắt lời y, chậm rãi nở nụ cười tàn độc, sát khi giảm xuống, mặc dù Dã Hành Sơn vẫn có thể cảm nhận được khí tức mạnh mẽ bên trong.


"Chắc con cũng đã được đọc trong điển tịch Đông Qua, là môn phái từng nổi danh một thời võ lâm, Nhật Nguyệt Thần giáo!"
-----o0o------
Ba ngày sau, chuyện Lưu Sa tạm gác qua một bên, Cơ Quân Tà hiện tại hiểu, cần tạo thế lực ổn định mới có thể an tâm xuất quân báo thù, cho nên vẫn cố mà ẩn nhẫn.


Bởi hắn được dạy khi còn làm sát thủ, trong các trận chiến, kẻ ẩn nhẫn đến cuối cùng là kẻ sống sót.
Còn vài ngày nữa là qua Xuân, thời tiết bắt đầu ấm trở lại, trong Thiên Quân viện một mảng hỗn độn, bởi vì Tà thiếu xuống núi mua đồ cũng với Tam trưởng lão đã trở lại.


Vốn dĩ Tà tiểu tử rất không muốn đi, chỉ muốn chui vào trong chăn ấm sống sang đông, chính là đột nhiên Tam trưởng lão nổi hứng, nhất quyết lôi tiểu tử kia theo, hắn cũng không biết làm sao, Tam trưởng lão cố chấp lại rất cương quyết, chuyện đã định nhất quyết phải làm, hắn cũng đành mắt nhắm mắt mở, đem Cơ Âm Tà giao cho Tam trưởng lão.


Tiểu tử nhất định hận ch.ết hắn!
"Chủ tử, Tà thiếu gia lần này trở về, ngài có ý định gì không?"


Trong luơng đình, Khuynh Thành ngồi bên bàn nước, tay rót tách trà Bích Ba đưa cho Cơ Quân Tà, nàng ta áo gấm màu vàng đơn sắc, không có thêu dệt gì cả, đầu tóc chỉ cài trâm, nhưng cũng nổi trội, tính ra cũng là tiểu cô nương mười ba tuổi vóc dáng xinh đẹp.


"Nga, trong tổng cung đã đủ người, bên Trù phòng và Y phòng thì không hợp, Cảnh đường thì hắn qua đó nhất định làm loạn, ta chẳng nghĩ ra hắn hợp làm cái gì nữa." Cơ Quân Tà tiếp nhận ly trà, ưu nhã uống.


Thường Trữ cười dịu dàng, suy nghĩ rồi nói, "Không phải Tà thiếu luôn nói muốn học dược sao? Để ngài ấy qua Dược các rất thích hợp."


"A! Tà thiếu muốn học dược với ta sao?" Lộ Mạc Ninh giật mình, lúc trước vẫn nghe Vô Song sư phụ kể thành tích của Cơ Âm Tà, y vẫn rất ngưỡng mộ, chẳng qua sợ thanh danh của đối phương quá độc mà vẫn không chịu tiếp xúc.


"Ta như thế nào quên mất việc này chứ nhỉ? Vậy, cứ để Tà đệ qua dược các đi." Nương hắn ch.ết cũng vì Độc, để đệ đệ học nhiều y dược một chút cũng rất tốt.


"Nhưng mà Tà thiếu là người như thế nào?"Lộ Mạc Ninh sống an ổn trong Thiên Quân viện cũng tầm hơn một tuần, nhưng lúc đó Cơ Âm Tà đã cùng Tam trưởng lão xuống núi, nên y vẫn chưa có dịp gặp mặt vị sư đệ thanh danh thối nát này.


"Tà thiếu bằng tuổi chủ tử, chính là kiêu ngạo hơn một chút, phong lưu hơn một chút, điêu ngoa hơn một chút, nóng nảy khó chịu, thù vặt lại nhớ dai ..."


Khuynh Thành nói đến đây, đặc biệt liếc Cơ Quân Tà một cái, Thường Trữ thấy vậy liền sắc bén liếc Khuynh Thành, Khuynh Thành chột dạ, cúi đầu vụng trộm le lưỡi.


"Nói luôn đi, Tà đệ chính là phế vật." Hai chữ "phế vật" trong miệng hắn được phát âm hết sức nhẹ nhàng, dù sao, hắn cũng không muốn Tà đệ đi theo con đường chém giết.
"Ách, ơ nhưng,..."
"Nhưng nhị gì, chính là như vậy đấy." Cơ Quân Tà đùa giỡn ngọc bội hắc long trong tay, cười mị hoặc.


--- ------ -------
Mới vừa nhắc đến hôm nay, ngày mai Cơ Âm Tà đã trở về, quả thật, tốc độ quả thật sánh với quỷ thần, và đuơng nhiên, kẻ làm ca ca phải chiêu đãi đệ đệ về nhà cho dúng lễ chứ


Sáng sớm, một tập thể đầy người đứng trước cửa tông môn chờ đợi, Cơ Quân Tà tiêu sái, trực tiếp sai người đem bàn ghế, ngồi chính vị ngay trước cửa tông môn, hai bên hắn một hoàng y một thanh y kế bên, tiếp theo sau là mấy vị trưởng lão, người dân Đông Qua hiếu kì cũng đi xem, mặc dù xem Tà thiếu thì ít, căn bản xem Cơ Quân Tà mới quan trọng, nhưng cũng góp phần làm cho trước cửa tông một mảng hỗn loạn, ầm ĩ không thể tả, có thể nói, Cơ Âm Tà dù thối danh nhưng vẫn có chỗ đứng trong Đông Qua.


Cơ Quân Tà đã mặc một bộ huyễn y đen tuyền, tóc cài trâm ngọc cùng màu, vẻ mặt trưng ra một chút tươi cười.


Nhưng mà, thư của Tam trưởng lão thông báo sẽ về vào giờ Mão (5-7h sáng), trễ nhất cũng giờ Thìn (7-9h sáng), nhưng mà giờ cũng đã chính Ngọ (giữa trưa), lòng người kiên nhẫn, nhưng chính là cũng có giới hạn.


Cơ Quân Tà ngồi bên bàn nước thị vệ mới đem lên, trước sau như một nhếch miệng cười híp mắt, ngón tay thon dài như ngọc màu phấn sữa chậm rãi gõ lên bàn, từng nhịp đều đặn, không nhanh không chậm, chứng tỏ chủ nhân của hắn rất có tâm trạng chờ đợi.


Đệ đệ này của hắn, tính làm gì đây?!






Truyện liên quan