Chương 32 : Thánh Danh Hão Huyền

Tháng ba, năm thứ 1182 trước Thiên Nguyên.
Ngoại ô Hạo Kinh, khung cảnh bận rộn tràn đầy sức sống.
Giữa đồng ruộng, nông dân vung dụng cụ làm ruộng, xới mảnh đất màu mỡ, gieo hạt giống hy vọng. Hương thơm của đất đai hòa quyện với chồi non xanh mơn mởn, muôn hoa đua nở, dệt nên một bức tranh rực rỡ.


Bên bờ sông không xa, nữ nhân ngồi giặt giũ, tiếng cười nói vui vẻ vang vọng trên mặt nước.
Trẻ con nô đùa đuổi bắt trên bãi cỏ, tay cầm những chiếc diều tự chế đơn giản, cố gắng thả chúng bay cao trong gió xuân.


Trên đường, xe ngựa chở hàng tấp nập, thương nhân vừa la hét vừa điều khiển gia súc, mang theo đặc sản từ khắp nơi đến chợ.


Trong khu chợ, người đông như kiến, tiếng rao hàng, tiếng trả giá đan xen. Quầy bán đồ gốm, những chiếc bình, chén tinh xảo xếp đầy; quầy bán vải vóc, những tấm vải sặc sỡ thu hút đông đảo khách hàng.


Trong rừng, tiều phu luồn lách, đốn hạ những cây gỗ thích hợp, chuẩn bị mang về nhà làm nhiên liệu hoặc dùng để xây dựng nhà cửa.
Bên cạnh chuồng nuôi gia súc gia cầm, mục dân bận rộn chăm sóc trâu bò dê, thỉnh thoảng vang lên tiếng kêu của gia súc.
Bỗng nhiên, cảnh tượng huyên náo trở nên yên tĩnh.


Xa xa, một đoàn xe sang trọng chậm rãi tiến đến.
Thân xe được làm từ gỗ đàn hương quý hiếm, chạm rồng vẽ phượng, tinh xảo tuyệt luân, mỗi một đường hoa văn đều thể hiện tay nghề phi phàm.


available on google playdownload on app store


Mái che xe được làm từ lụa thượng hạng, nhẹ nhàng đung đưa trong gió, hoa văn mặt trời, mặt trăng và các vì sao thêu trên lụa, dưới ánh nắng rực rỡ, lấp lánh, như đang thể hiện quyền lực vô thượng.


Kéo xe là bốn con ngựa cao lớn khỏe mạnh, lông bóng mượt như lụa, phụ kiện trên thân ngựa đều làm bằng vàng bạc, trong khi di chuyển phát ra âm thanh lanh lảnh vui tai.
Xung quanh xe ngựa, mấy người hộ vệ mặc áo giáp sáng bóng cưỡi ngựa theo sát, tư thế oai vệ, thần sắc nghiêm túc, tay cầm binh khí sắc bén, uy phong lẫm liệt.


Nhìn thấy cảnh tượng này, trên cánh đồng, trong khu chợ, đám đông đang huyên náo nhất thời yên tĩnh hơn nhiều.
Mọi người khẽ bàn tán.
"Là xe của Trang Tướng Quốc."
"Đúng là xe của Trang Tướng Quốc."
"Ngoài Trang Tướng Quốc, còn ai dám dùng cỗ xe có quy cách như vậy."
"Sao lại nói vậy?"


"Thiên tử sáu ngựa, chư hầu bốn ngựa."
"Đây là lễ chế khi Thái Khang lập quốc."
"Theo quy định, chỉ có Quốc Quân của chúng ta mới có tư cách dùng bốn con ngựa kéo xe, nếu không chính là đại nghịch bất đạo."
"Xe của Trang Tướng Quốc, dùng mấy con ngựa?"
"Cái này."


"Ha, chuyện như vậy, người bình thường không dám làm đâu."
Xe ngựa đi đến khu chợ, đám đông tự động dạt ra.
Có người cúi đầu chào hỏi, có người cười chào hỏi.
"Hôm nay Trang Tướng Quốc sao lại có thời gian rảnh rỗi đến đây."


"Trang Tướng Quốc, nhà ta mới có được mấy món đồ chơi từ vùng biên cương, Tướng Quốc có hứng thú thưởng thức không?"
"Tướng Quốc an khang."
Tiếng cười nói vui vẻ, đầy nịnh nọt.
Trong xe, có hai người đang ngồi.
Một người là Trương Hàn Lâm.


Hiện tại Trương Hàn Lâm đã hơn hai mươi tuổi.
Lúc này hắn ta sống an nhàn sung sướng nhiều năm, so với trước đây đã hoàn toàn khác biệt.
Trương Hàn Lâm sau khi trưởng thành, dung mạo càng giống với hiện đại.
Nhưng khí chất lại thong dong, điềm đạm hơn hiện đại rất nhiều.


Đôi mắt tựa như sao trời, dường như ẩn giấu vô tận bí mật.
Bởi vì tu hành quanh năm, thân hình hắn ta khá cân đối.
Dưới sự tôn lên của hoa phục, ngược lại có vài phần khí chất công tử hào hoa.
Bên cạnh hắn ta, nằm một người.
Hai người dung mạo có sáu phần tương tự.


Chỉ là so với hoa phục lộng lẫy của Trương Hàn Lâm, cùng với khí chất ngồi ngay ngắn ở đó.
Người thanh niên lại có vài phần tùy ý.
Đầu tóc rối bù, quần áo xộc xệch, dáng vẻ lười biếng phóng đãng.
Hắn ta chính là em trai của Trương Hàn Lâm đời này —— Trang Sinh.


Trang Sinh nhìn đám đông đang hoan hô bên ngoài, không khỏi nhìn về phía Trương Hàn Lâm, trong mắt tràn đầy ngưỡng mộ và kính phục.
"Những năm gần đây danh tiếng của đại huynh vang xa, nghe nói ngay cả ở các nước phía đông, cũng lưu truyền sự tích của huynh."


Nói đến đây, Trang Sinh như một con sâu, ngọ nguậy đến bên cạnh Trương Hàn Lâm.
Hắn ta cười hì hì nói: "Mấy người bạn của ta mỗi lần nhắc đến huynh, đều là vẻ mặt kính ngưỡng vạn phần, tâng bốc huynh trên trời có dưới đất không, nói huynh là thánh hiền tại thế."


"Chậc chậc, bọn họ không biết thân phận của ta, nếu biết, chỉ sợ không ít người sẽ quấn lấy ta xin bái kiến huynh."
Trương Hàn Lâm liếc nhìn Trang Sinh, trên mặt nở nụ cười dịu dàng.
Hắn ta mỉm cười nói: "Đệ tuổi cũng không nhỏ rồi, đã đến lúc tìm một nương tử, sống yên ổn."


"Cả ngày trà trộn với đám người nhàn rỗi kia, nếu không cẩn thận có sơ suất gì, nương chỉ sợ sẽ khóc mù mắt."
Trang Sinh ở Hạo Kinh đã mấy năm.
Kể từ khi Trương Hàn Lâm đến Hạo Kinh, hắn ta liền đi theo Trương Hàn Lâm không rời đi.
Cũng được Quốc Quân An ban thưởng.


Nhưng Trang Sinh chê lên triều quá phiền phức, liền từ chối, hiện tại chỉ mang hư danh.
Mà sở thích lớn nhất của hắn ta, chính là trà trộn với du hiệp, lãng nhân, lưu manh của Hạo Kinh.
Đương nhiên, giống như Trang Sinh đã nói.
Hắn ta không hề tiết lộ thân phận của mình.


Nếu để người ta biết hắn ta là đệ đệ của Trang Tướng Quốc, rất nhiều chuyện khó tránh khỏi thay đổi mùi vị.
Ít nhất là khi vui vẻ sảng khoái cùng những người bạn kia, liền không có được sự thư thái như bây giờ.
Trang Sinh hai tay bịt tai, dáng vẻ trẻ con không nghe không nghe.
Năm nay hắn ta mười chín tuổi.


Ở độ tuổi này, nam tử bình thường đã đến lúc thành gia.
Chỉ là Trang Sinh nhàn tản quen rồi, thật sự là không muốn chịu gò bó.
Nhìn thấy dáng vẻ này của Trang Sinh, Trương Hàn Lâm mỉm cười, ngược lại không tiếp tục thúc giục.
Dù sao hắn ta cũng không phải là người của thời đại này.


Đối với chuyện thành hôn, nhìn xa không nặng nề như người thời đại này.
Trương Hàn Lâm liếc nhìn phố xá ồn ào náo nhiệt ngoài cửa sổ xe, quay đầu, liếc mắt nhìn Trang Sinh, ý vị sâu xa nói: "Đệ thật sự cho rằng huynh là thánh hiền."
Trang Sinh nghe thấy vấn đề này, vèo một tiếng ngồi dậy.


Hắn ta ngồi khoanh chân, hai mắt trợn tròn, kích động đáp: "Đây không phải là vấn đề ta nói hay không nói."
"Thiên hạ ngày nay, ai không biết thánh danh của huynh."
"Chỉ nói đến hiền tài quán kia, chiêu mộ nhân tài thiên hạ."


"Mấy người bạn của ta, có người chính là nghe nói chuyện của hiền tài quán, đặc biệt từ các nước phương Đông đến, muốn đầu quân cho huynh."
"Còn có chuyện chia ruộng đất."
"Những người đó đều nói, huynh từ bi nhân ái, chia ruộng đất cho những bách tính nghèo khổ, khiến họ có kế sinh nhai."


"Còn có năm ngoái."
"Huynh trước sau đã cho bao nhiêu nô lệ tự do."
"Công thất, quý tộc, còn có nô lệ của bản thân huynh, có đến mấy chục vạn người."


"Từ xưa đến nay, tuy cũng có người ban thưởng tự do cho nô lệ, nhưng chưa từng có ai giống như huynh, một lần khiến mấy chục vạn nô lệ có được thân tự do."
"Những chuyện này, tùy tiện một chuyện cũng đủ để xưng thánh."


"Huynh chỉ trong mấy năm đã làm nhiều chuyện như vậy, thiên hạ ai nói đến huynh, không phải giơ ngón tay cái khen một tiếng thánh nhân."
"Hắc hắc, ta mỗi lần nghe thấy những người bạn kia khen ngợi huynh, liền cảm thấy rất sung sướng."
Trang Sinh gãi ngực, cười hì hì nhướn mày nói.
Chỉ là........


Trương Hàn Lâm nghe xong lời của Trang Sinh, trầm mặc một lát.
Sau đó, hắn ta bật cười.
Cười có chút lạnh lùng.
Cười có chút mỉa mai.
"Thánh hiền?"
"Thánh nhân."
"Trang Sinh."
Trương Hàn Lâm vừa cười, đột nhiên nghiêm mặt gọi tên Trang Sinh.


Lần này, Trang Sinh không giống như dáng vẻ lười biếng trước đó.
Hắn ta vội vàng ngồi thẳng, nghi hoặc nhìn về phía Trương Hàn Lâm.
Mình có nói sai cái gì sao?
Vì sao.
Vì sao đại huynh đột nhiên trở nên nghiêm túc như vậy.


Trang Sinh không hiểu, nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của Trương Hàn Lâm, thấp thỏm bất an nói: "Đại huynh, ta, ta........"
Trương Hàn Lâm giơ tay lên, ngắt lời Trang Sinh.
Hắn ta thở hắt ra, nghiêm túc nói: "Người ngoài khen ta thánh danh, ta không nói gì, cũng không phân biệt đúng sai của họ."
"Nhưng đệ thì không được."


"Đệ là đệ đệ của ta."
"Đệ đệ ruột thịt của ta."
"A ~~" Trang Sinh bị Trương Hàn Lâm nói đến đầu óc mơ hồ.
Hắn ta ngơ ngác kinh hô: "Ta cho dù là đệ đệ của huynh, chẳng lẽ còn không thể khen ngợi huynh, thiên hạ nào có đạo lý như vậy."
"Huynh trưởng, huynh có phải là hồ đồ rồi không."


Trang Sinh dở khóc dở cười, không hiểu Trương Hàn Lâm rốt cuộc đang làm cái quỷ gì.
Trương Hàn Lâm khẽ lắc đầu.


Hắn ta ánh mắt thâm trầm, liếc nhìn ngoài xe, thản nhiên nói: "Chúng ta đều là ăn thịt người mà sống, sao dám vọng đàm thánh danh." (ăn thịt người ở đây là nghĩa bóng, ý nói bóc lột, bòn rút)
"Cái gì! ! !"


Trang Sinh trợn mắt há hốc mồm, sắc mặt trở nên trắng bệch, nhất thời không biết nên nói cái gì.
Ăn thịt người?
Sao có thể!
Mình làm sao không biết, lúc nào đã từng ăn thịt người?
Đại huynh lại lúc nào ăn thịt người!
Không không không, sự tình không phải như vậy.






Truyện liên quan