Chương 45 : Vô Địch Thiên Hạ Trang Tướng Quốc

Nhu Nhiên và Quắc Quốc có đường biên giới chung.
Một vùng đất hoang vu rộng lớn.
Tuy không thể nói ngàn dặm không bóng người, nhưng trăm dặm không nhìn thấy bóng người cũng là chuyện thường.


Chỉ có lác đác những bộ lạc, cùng với mục dân sinh sống ở nơi đây, dựa vào số ít ốc đảo để mưu sinh.
Vùng đất hoang vu này, ở địa phương được gọi là vùng đất ch.ết.
Bởi vì chỉ cần một chút sơ suất, liền có thể lạc trong đó, không bao giờ có thể đi ra.


Dù sao nếu con người không có cái ăn, vẫn có thể chống đỡ mấy ngày, nhưng không có nước, liền khó khăn.
Muốn tìm được nước trong vùng hoang vu cằn cỗi này, vô cùng khó khăn.


Hành quân đánh giặc cũng được, buôn bán hàng hóa cũng vậy, mang theo một ít lương khô thì đơn giản, thịt khô, v.v. rất dễ bảo quản, nhưng muốn mang theo lượng lớn nước, quá khó khăn.
Cho nên từ xưa đến nay, Quắc Quốc và Nhu Nhiên chưa từng phát sinh xung đột ở nơi đây.


Cũng chưa từng nghĩ tới đối phương sẽ vượt qua vùng hoang vu mênh mông này.
Cho đến khi......
Trương Hàn Lâm dẫn Huyền Minh Quân vượt qua nơi đây, như ma quỷ xuất hiện ở phía sau lưng nước Quắc.


Dưới sự lãnh đạo của Trương Hàn Lâm, Huyền Minh Quân tựa như một lưỡi dao sắc bén được nung đỏ, cắt qua bơ, chỉ trong ba ngày liền xuyên thủng lãnh thổ phía bắc của nước Quắc, xuất hiện ở đô thành của nước này.
Tốc độ nhanh đến mức, thậm chí còn nhanh hơn sứ giả của Quắc Quốc một bước.


available on google playdownload on app store


Khi Trương Hàn Lâm dẫn theo đại quân xuất hiện ở đô thành Quắc Quốc, Quốc Quân nước Quắc thậm chí còn cho rằng mười vạn đại quân ở tiền tuyến bị đánh cho tan tác.
Sợ hãi đến mặt trắng bệch, nằm vật ra đất.


Giờ khắc này, hắn ta rốt cuộc đã nhớ đến chuyện bản thân mình bị Trương Hàn Lâm đánh cho nhừ tử, bắt làm tù binh lúc trước.
Sự tức giận trong lòng hắn ta, tựa như sương mù dưới ánh mặt trời, trong nháy mắt tiêu tan.
Quốc Quân nước Quắc lập tức nói, trời muốn diệt nước Quắc ta.


Chúng ta đầu hàng đi, đừng để người dân nước ta chịu sỉ nhục, ch.ết oan.
Tuyệt đối không phải là ta sợ.
Càng không phải là lo lắng bị thanh toán.
Dù sao với tình hình này, khẳng định là đã thua.


Người ta cho dù không giết chúng ta, mà ném chúng ta đến vùng núi non hoang vu, sau này chúng ta sẽ sống thế nào.
Chi bằng chúng ta ngoan ngoãn một chút, cầu xin Trang Tướng Quốc độ lượng từ bi có thể sắp xếp một chỗ an hưởng tuổi già tốt cho chúng ta.


Văn võ bá quan nghe Quốc Quân tốt bụng như vậy, không nỡ để quốc dân chịu nhục, sao lại không hiểu ý nghĩa ẩn giấu trong lời nói.
Đây là lo lắng cho quốc dân sao?
Nếu thật sự lo lắng cho quốc dân, sao ngươi lại điều mười vạn binh mã thảo phạt Hạ, lao lực binh sĩ đến cực hạn.
Bất quá không quan trọng.


Họ lập tức nói, quốc quân nhân từ, tâm niệm thiên hạ.
Chúng ta chỉ có hết lòng ủng hộ, còn có thể có ý kiến gì sao.
Lại nói.
Người ta đã đánh đến trước cửa quốc đô, điều này nói lên vấn đề gì?
Tiền tuyến sụp đổ.


Tiền tuyến đều sụp đổ rồi, chỉ dựa vào mấy ngàn binh lính canh giữ trong quốc đô, có thể chống đỡ được Huyền Minh Quân ở bên ngoài không?
Nghĩ cái gì vậy.
Cho dù có thể chống đỡ được nhất thời, có thể chờ đợi đến sự chi viện của Ngụy Quốc và Nhu Nhiên không?
Làm sao có thể.


Đó là Huyền Minh Quân.
Chiến tranh này nếu đánh, đao thương không có mắt.
Ở tiền tuyến chém giết, ch.ết là con cái của người nhà khác.
Ở quốc đô chém giết, ch.ết là chính chúng ta.
Nặng nhẹ nào, không phân biệt được sao.
Đầu hàng thôi, đầu hàng thôi.


Cho nên, việc đầu hàng của Quốc Quân Quắc Quốc diễn ra vô cùng thuận lợi, gần như không gặp phải bất kỳ trở ngại nào.
Trương Hàn Lâm xuất hiện ở ngoài quốc đô Quắc Quốc vào đầu hạ tuần tháng mười, khi mặt trời đã lên cao.
Đến giữa trưa.


Quốc Quân Quắc Quốc chỉ mặc áo đơn, dẫn văn võ bá quan hướng Trương Hàn Lâm dâng bản đồ của nước mình, cùng với ấn tín, v.v. vật phẩm, tuyên bố đầu hàng.
Sợ chậm một bước, liền ngay cả cơ hội đầu hàng cũng không có.


Trương Hàn Lâm cũng không ngờ rằng, bản thân mình còn chưa bắt đầu, Quắc Quốc đã đầu hàng.
Nhưng đối phương đã đầu hàng, có thể làm thế nào.
Tổng không thể bảo đối phương đừng đầu hàng, chúng ta lại đánh nhau một trận đi.
Vậy cũng quá mức bắt nạt người ta.


Trương Hàn Lâm sảng khoái nhận lấy giấy đầu hàng của Quốc Quân nước Quắc, thay mặt Hạ Quốc Quốc Quân chấp nhận sự đầu hàng của Quắc Quốc.


Mà Quốc Quân nước Quắc biết được Trương Hàn Lâm không phải đánh cho tiền tuyến tan tác, mà là san bằng vương đô Vu Đan của Nhu Nhiên, mang theo lượng lớn châu báu mỹ nhân của Nhu Nhiên, thậm chí còn có cả Vương Hậu của Nhu Nhiên, từ đất ch.ết giết tới, sợ đến mức run lẩy bẩy ngã ra đất.


Mẹ nó, tên này là quái vật gì vậy.
Không đúng không đúng, Trang Tướng Quốc thật sự là thần tiên.
Nhu Nhiên có dân số mấy trăm vạn, giáp sĩ mấy chục vạn.


Kể từ lúc bọn họ liên hợp tuyên chiến đến nay mới được bao lâu, ngay cả vương đô cũng bị san bằng, Vương Hậu cũng thành nữ nô sưởi ấm giường cho Trang Tướng Quốc.
Cái này, cái này.
Trên đời sao lại có người đáng sợ như vậy.


Quốc Quân nước Quắc không ngừng lau mồ hôi lạnh, càng là thấy may mắn vì sự anh minh của bản thân mình.
May mắn thay bản thân mình không ngu xuẩn chống cự đến cùng, nếu không e rằng tiếp theo bị san bằng sẽ là đô thành nước Quắc, người có vợ con bị bắt làm tiện nhân sẽ chính là bản thân mình rồi.


Các quan văn võ của Quắc Quốc nhìn các tiểu thư của Nhu Nhiên tựa như súc vật, bị dây thừng trói hai tay ở sau lưng phía sau Huyền Minh Quân, cũng toát mồ hôi lạnh.
Quốc Quân anh minh!
Nếu không thì giờ phút này thê nữ của bọn họ, e rằng cũng sẽ trở thành món đồ chơi giống súc vật như vậy.


Có tấm gương đi trước của Nhu Nhiên, vua quan nước Quắc càng trở nên ngoan ngoãn, hoàn toàn đáp ứng mọi yêu cầu.
Trương Hàn Lâm ở quốc đô nước Quắc hai ngày.


Làm một số sắp xếp đơn giản, để lại ba ngàn Huyền Minh Quân trấn giữ nơi đây, tự mình mang theo lượng lớn chiến lợi phẩm, cùng với tông thất, quý tộc của Quắc Quốc, đi đến tiền tuyến phía nam.
Việc cần phải làm rất đơn giản.
Thuyết phục đầu hàng!


Lúc đó, đại tướng của nước Quắc là Vu Tông, đang thống soái mười vạn đại quân công thành Khâu Thành của Hạ Quốc.
Khâu Thành không lớn, chỉ có hơn một vạn binh lính trấn thủ.


Nhưng dựa vào ưu thế tường thành, mặc kệ Vu Tông làm nhục mắng nhiếc, uy hϊế͙p͙ thế nào, bọn họ cũng cứ kiên quyết thủ thành, không ra ngoài.
Tựa như một con rùa đen, khiến Vu Tông không thể làm gì được.


Khi Trương Hàn Lâm mang theo Quốc Quân, tông thất và văn võ bá quan của nước Quắc đến gần Khâu Thành, Vu Tông đã hoàn toàn ngốc trệ.
Vu Tông cầm thư thuyết hàng của Quốc Quân Quắc Quốc, than thở lên trời.
Binh lính vẫn đang chiến đấu liều ch.ết, tại sao quốc quân lại đầu hàng trước.


Thôi được rồi, thôi được rồi, ta Vu Tông không có mặt mũi đối mặt với tướng sĩ, cũng không có mặt mũi đối mặt với quân chủ, chỉ có một ch.ết, để thông báo thiên hạ.
Nói xong, Vu Tông tự sát ngay trước mặt sứ giả.


Mà đại quân nước Quắc đang vây Khâu Thành khi biết tin đô thành đã bị mất, quốc quân và văn võ bá quan đã đầu hàng Hạ Quốc, thậm chí cả đại tướng thống soái quân đội cũng tự sát rồi, liền ngay lập tức sụp đổ.


Binh lính nhao nhao bỏ trốn, một ngày đã giảm mất gần một nửa quân đội.
Nếu không phải Trương Hàn Lâm phản ứng nhanh, e rằng chờ đến khi Hạ Quốc quân đội đến tiếp quản doanh trại của Quắc Quốc, chỉ còn lại trại lính rỗng không tựa như nấm mồ kéo dài không dứt.


Đến đây, kế hoạch quân sự mà Hạ Quốc nhắm vào Nhu Nhiên và Quắc Quốc, tuyên bố kết thúc.
Cuối tháng mười, tin tức tựa như sét đánh, nhanh chóng truyền khắp Hạo Kinh, cả thành phố trong nháy mắt chìm trong niềm vui chiến thắng nồng nhiệt.


Trên đường phố Hạo Kinh, đâu đâu cũng thấy người dân tập trung bàn tán sôi nổi.
Các lão nhân ba người năm người một nhóm, ngồi trên ghế đá ven đường, trên mặt tràn đầy nụ cười vui mừng.


Một vị lão nhân râu tóc bạc phơ vuốt râu, cảm khái nói: "Quân đội nước ta quả nhiên dũng mãnh, trận chiến thắng lợi này, lại càng khiến cho thanh danh của Hạ Quốc vang xa!"
"Ha ha, Trang tướng quốc thật đúng là thần nhân, một tháng bình hai nước, uy danh vang dội tám phương."


Các vị lão nhân bên cạnh đều gật đầu, ngươi một câu ta một câu khen ngợi thần thông của Trang tướng quốc, ca ngợi quân đội thiện chiến dũng cảm, trong mắt tràn đầy sự kiêu hãnh về sự cường đại của Hạ Quốc.


Các thanh niên càng là phấn khích không thôi, họ xúm lại với nhau, kích động kể lại khung cảnh trên chiến trường.
"Nghe nói lần này Trang tướng quốc dẫn Huyền Minh Quân giết địch vô số, đánh cho Nhu Nhiên, còn có Quắc Quốc tơi tả!"


Một thanh niên mặt đỏ ửng, kích động nói: "Đúng vậy, Huyền Minh Quân của nước ta, mỗi người đều có thể lấy một địch mười, nhất định có thể đánh cho đám địch quốc kia kinh hồn bạt vía!"


Họ vừa nói chuyện vừa không nhịn được cười. Các thiếu nữ trẻ tụ tập ở bên, vừa làm việc khâu vá của mình, vừa khẽ trò chuyện.
“Nghe nói Trang tướng quốc đã cướp Vương hậu của Nhu Nhiên, không biết thực hư thế nào”.


“Hừ, có thể hầu hạ Tướng quốc chúng ta, là phúc đức tu luyện mấy kiếp mới có của nàng đó. Không biết bao nhiêu người mong muốn được trở thành thiế͙p͙ hầu hạ Tướng quốc mà không có cơ hội kia kìa”
“Haha, ta thấy là cái con ranh con này muốn hầu hạ Tướng quốc đây”


“Phì, đám người các ngươi đừng cười nhạo ta nữa. Chẳng lẽ các ngươi không muốn trở thành thiế͙p͙ của Tướng quốc sao?”
“Hì hì, nữ nhân chúng ta ở Hạ quốc, ai lại chẳng mong muốn. Tướng quốc đại nhân của chúng ta còn là người trong tiên giới cơ đấy!”


“Thật sự rất hâm mộ Khương Cơ phu nhân. Nghe nói Tướng quốc đại nhân đối với nàng rất mực cưng chiều. Thường xuyên đem theo bên người”.


“Nói tới đây, ta đột nhiên nhớ tới một chuyện. Nghe nói Khương Cơ phu nhân đã mang thai được khá lâu rồi, sắp đến ngày lâm bồn. Không biết thực hư thế nào?”
“Hả? Thật hay giả vậy?”


“Hẳn là thật. Gần đây ở Trang phủ đã xuất hiện rất nhiều bà đỡ và cả nhũ mẫu. Nếu như phu nhân không phải sắp lâm bồn thì tại sao phải chuẩn bị những người này.”


Khuôn mặt thiếu nữ trẻ thoáng chút ửng đỏ, e thẹn. Nói đến Trang tướng quốc thì trong giọng điệu đầy sự ngưỡng mộ, ái mộ.
Bọn trẻ con chạy nhảy vui vẻ giữa đám đông, trong tay vung vẩy những lá cờ nhỏ tự làm, miệng không ngừng hô vang: “Hạ Quốc thắng rồi! Hạ Quốc thắng rồi!”.


Tiếng hò reo non nớt vang vọng khắp phố phường, hòa trong niềm hân hoan chiến thắng, tăng thêm sự sống động cùng sôi nổi cho cả khung cảnh.
Dù đại quân vẫn chưa trở về, nhưng tâm trạng vui mừng, phấn khởi trước chiến thắng lan rộng đến muôn dân, ai ai cũng ngóng chờ, đón đợi.


Một tháng trước đó, Hạ Quốc bị quân đội liên minh với trăm vạn hùng binh uy hϊế͙p͙, tình thế như ngàn cân treo sợi tóc, hiểm nguy rình rập, không khác gì trứng chọi đá.
Nhưng mà giờ phút này, Nhu Nhiên bị phá, Quắc Quốc bị diệt. Liên minh gần như trăm vạn đại quân phút chốc đã bị diệt một nửa.


Trong khi tổn thất của Hạ Quốc thì lại cực kỳ nhỏ bé.
Chiến dịch quy mô lớn, chưa từng có từ trước tới nay này. Kết quả ra sao? Ai ai cũng đã nhìn thấy, rõ như ban ngày!






Truyện liên quan