Chương 17
Ai người chủ đạo mưu đồ của ai
Liễu Sinh Hương rất buồn chán, buồn chán đến độ muốn phát điên, Lạc Vô Trần không cho hắn chạm vào y.
Ngoài cửa sổ ánh trăng dày đặc, trong gian phòng ánh nến mịt mờ, đúng là thời gian phong hoa tuyết nguyệt cực hảo, nhưng mà, cái băng sơn thêm đầu gỗ kia lại một chút cũng không biết tình thú, vẫn từ trong phòng đuổi hắn ra ngoài, đây không phải muốn leo lên đầu ông xã hay sao?
Ai, đánh thì đánh không lại, cường cũng cường không được, tiểu tử này ranh như quỷ, mấy chiêu trước kia sớm đã vô dụng.
Ân, ma vương quả nhiên vẫn thượng không tốt, Liễu Sinh Hương lại cảm thán.
” Liễu Sinh Hương?”
Thanh âm mát rượi, thật dễ nghe, khó có người đánh vỡ trầm lặng, Liễu Sinh Hương cười đáp lại.
” Ha hả, hoá ra là Trúc huynh!”
Ma vương không cho hắn nhìn, hắn ngắm mỹ nhân khác thay vậy.
” Sắc trời đã tối, Liễu huynh đang ở nơi này ngắm trăng sao?”
” Hắc hắc hắc, cái đó, ánh trăng tròn chưa nào.”
Liễu Sinh Hương cười đến miễn cưỡng, làm thế nào cũng vẫn nghĩ đến chuyện trên giường, ngàn vạn lần đừng mất phong độ nha. ( Mọi người la hét: ngươi có phong độ sao?)
” Nếu Liễu huynh nhàm chán, sao không uống vài chén cùng ta nhỉ?”
Bị đoán trúng tâm tư, Liễu Sinh Hương gượng cười đáp ứng.
” Trúc huynh hảo nhã hứng.”
Liễu Sinh Hương đột nhiên quay đầu lại, cảm thán không phải ma vương đang luyện công sao, phản ứng cấp tốc như vậy, chưa gì đã bay tới mất rồi.
Lạc Vô Trần đến gần, một tay giữ chặt thân người, Liễu Sinh Hương cũng không khỏi rùng mình một cái, thật sự rất lạnh, thân thể y, băng lãnh như mới đi ra từ mùa đông.
” Ta uống cùng ngươi.”
Thanh âm cũng lạo rạo tuôn ra như tuyết vụn.
Có chút bất an, Lạc Vô Trần, y thật sự không có việc gì chứ?
Nguyệt treo trên liễu, tửu hương ngập tràn, đôi khi có mấy tiếng côn trùng vo ve trong đình viện, Lạc Vô Trần lại một ly tiếp một ly, tựa hồ không hề quan sát cảnh đẹp xung quanh.
Lạnh, y rất lạnh, dù sao hỏa hậu không đủ, võ công như vậy lại quá mạnh, đang ở hang hổ mà lại phát tác hàn độc, thật quá buồn cười. Cần ấm áp, cần mê liệt, cần xem nhẹ cảm giác rét lạnh thấu triệt nội tâm triền miên kia.
” Thủy huynh, ngươi vẫn khỏe chứ, cần đại phu xem một chút không?”
Thần sắc hơi lo lắng, Trúc Lục Sinh biểu hiện quan tâm đúng lúc.
” Đa tạ! Không cần.”
Lạc Vô Trần tận lực ức chế không phát ra âm run, quay đầu nhìn Liễu Sinh Hương im lặng hiếm thấy.
” Ta có chút mệt mỏi, về phòng trước.”
Cố gắng đứng thẳng thân thể đã cứng ngắc đến độ gần như không thể cử động.
” Liễu Sinh Hương, cùng ta trở về phòng!”
“ Nga.”
Ngoan ngoãn lên tiếng, Liễu Sinh Hương mang khuôn mặt tươi cười, xoay người rời đi.
Nguyệt thanh, tửu hương, nhân tĩnh, đã có một thời gian rất dài, Trúc Lục Sinh nhàn nhã uống rượu, tâm tình không thoải mái, phảng phất như bị ai đánh.
” Họ là ai?”
Một người nam nhân giẫm lên mặt đất đầy trăng đi đến, áo đen, tóc đen, đen đến độ không thấy nổi ánh trăng.
” Liễu Sinh Hương cùng Lạc Vô Trần.”
” Hừ, xem hắn còn chưa ch.ết được, lại có can đảm chạy đến nơi đây.”
Nam nhân hừ lạnh, ngồi đối diện Trúc Lục Sinh, ánh trăng rốt cuộc chiếu ra mặt gã, Võ Lâm Minh chủ Vương Mộng Lâu.
” Ngươi tính làm sao đây?”
” Mọi thứ còn nhờ trang chủ quyết định.”
” Ta hỏi ngươi tính làm sao.”
” Ta cho rằng người này không thể giết.”
” Tại sao?”
” Kẻ địch, khi có thể trở thành bằng hữu chính là lúc hắn thất thế nhất.”
Vương Mộng Lâu mỉm cười, nam nhân này rất xuất sắc, nhưng khuyết điểm duy nhất lại chính là sự ưu tú thái quá của hắn.