Chương 23

Thần thoại rất xa xưa
Tóc bạc sinh, tình cũng chuyển nồng, chỉ hận trước đây không chịu giữ lấy, như nước chảy khó quay trở lại.
Nhẹ tay khẽ vuốt tóc trắng, mảnh mai như tuyết, khuôn mặt Liễu Sinh Hương mang bi thương nhạt nhạt.
” Làm ngươi sợ sao!”


Lạc Vô Trần nhìn y, trầm lặng, cũng đau lòng, đứng dậy ôm lấy thân ảnh cô đơn, cổ họng bỗng nghẹn ngào.
” Không phải sợ, ta ở đây.”


Lạc Vô Trần trầm trầm nói, Liễu Sinh Hương đột nhiên chấn động, đúng vậy, kẻ sợ hãi nhất chính là y, sợ mất đi, sợ Lạc Vô Trần rời khỏi, sợ hãi ngày mai chưa biết đến.
” Tất cả đều vì ta sao?”
Lạc Vô Trần hỏi.


Tiếc thương, đau đớn, từng đợt từng đợt, Liễu Sinh Hương cười, nụ cười ôn nhu, đạm đạm, y nói.
” Đúng vậy, vì ngươi, cái gì cũng đáng giá.”
” Nếu vì ta mà biến thành như vậy, ta thà rằng ngươi chưa từng yêu ta!”


” Không, không thể không yêu, ngoại trừ yêu ra, ta còn lại điều gì nữa?”
Không yêu, quả thật không còn gì cả.
” Nói cho ta biết.”
Lạc Vô Trần tựa vào ngực y.
” Ngươi là gì?”
Sớm đã bị phát hiện sao, Liễu Sinh Hương thở dài.


” Có lẽ trên đời này không ai lại tin chuyện cũ của ta.”
” Ta tin, chỉ cần ngươi nói chính là sự thật, ta đều tin.”
Gió xuyên qua sài phòng phả vào, hơi lạnh hơi rét.


available on google playdownload on app store


Đó là bao nhiêu năm trước nhỉ, Liễu Sinh Hương nhỏ tuổi thích nhìn thái dương dưới ánh mặt trời, nhìn rất lâu, thế giới liền biến thành một mảnh bạch sắc, trắng đến chói mắt, dù sao đây cũng là dương quang thuần trắng, không chút tạp ô, thanh sạch làm nó cảm thấy không nhiễm một hạt bụi, bầu trời vĩnh viễn đều tràn ngập sức mạnh quang minh thế này hay sao?


Bang!
Thanh âm đinh tai nhức óc, thiên địa dị biến.
Người ta sợ hãi chạy khỏi nơi nổ phá, không ai nhớ tới Liễu Sinh Hương, nó chỉ là một hài tử không ai cần, trong cái thôn này, Liễu Sinh Hương lớn lên tựa như không khí, hiện tại nếu cũng biến mất tựa như không khí, ai sẽ lại chú ý tới đây?


Nhưng Liễu Sinh Hương không biến mất, nó bị đánh bay đến trong bụi cỏ, nhãn thần còn chưa hoàn hồn từ trong mảnh bạch quang kia, nó không biết nơi này chỉ còn lại có một mình mình, một nhân loại bình thường.
” Ha ha ha ha, ngươi cho là ngươi giết được ta sao?”


Thanh âm nam tử cuồng ngạo tà mị nói không nên lời.
” Huyết Ma, uy nghiêm thiên đình không chấp nhận được tội của ngươi!”
Vẫn là giọng nói nam nhân, nhưng thanh lãnh xuất trần, thiên đình? Nó gặp thần tiên? Liễu Sinh Hương dụi mắt, không thể tin được, trước mặt xuất hiện thân ảnh hai nam nhân.


Bên trái, hồng y như máu, tóc đỏ tung bay, ánh lửa bắt đầu khởi động trong con ngươi đỏ thẫm. Trên trán có hỏa diễm vân văn tựa như không ngừng bùng cháy.


Bên phải, y sam xanh nhạt, đôi mắt nhạt nhạt, mọi thứ đều đạm nhạt, lại có một tầng hào quang không thể thấy, sâu thẳm mà thanh lãnh, thúy bích giữa trán lại không rõ hình dạng.


Thần, ma, đây là thần ma đại chiến sao, truyền thuyết, thần thoại trong nháy mắt biến thành sự thật. Liễu Sinh Hương muốn chạy trốn, thân thể lại như bị đóng đinh trên đất, không thể ly khai.
” Nguyệt Dương quân, ngươi sự thật muốn cùng ta đối địch?”
Huyết Ma hơi khép mắt, cười quỷ dị.


” Ngươi làm càn làm bậy, khiến thiên hạ sinh linh đồ thán, ta nhất định phải tiêu diệt ngươi!”
Không nói thừa, Nguyệt Dương quân rút trường kiếm ra, trường kiếm thanh sắc hàn quang rét lạnh, lá cây quanh thân nháy mắt biến thành bụi phấn.
” Hừ.”


Huyết Ma hung hăng trừng mắt nhìn hắn, giơ tay, hỏa diễm nổi lên.
” Hảo, ta lại muốn xem Nguyệt Dương quân thiên đế cũng phải kính sợ ba phần rốt cuộc có gì lợi hại.”






Truyện liên quan