Chương 30
Bói sao, đại chiến sắp đến
Tái nhập giang hồ, phảng phất như cách xa mấy kiếp.
Giang hồ chính là giang hồ, sẽ không sinh lão bệnh tử, sẽ không đa sầu đa cảm, nơi này lãnh huyết tuyệt tình, bất ngờ thay đổi.
Yêu, hận, tình, thù hội tụ hỗn loạn, ấy tức là giang hồ, máu nhuộm, tiền đúc, nhiệt huyết sôi trào lại vô tình băng lãnh.
Bao nhiêu người cảm thán, thiên hạ rộng lớn, nơi nào là chỗ ta dung thân?
Cảm thán muôn vàn, lại qua không nổi giang hồ sóng gió, nơi này, vốn không phải chỗ cho bất luận kẻ nào dung thân, muốn sinh tồn thì cần bàn tay chính mình, mở ra một con đường chỉ của bản thân.
Giang Nam tháng tư, cỏ dài chim bay, trong thành Lạc Dương phồn hoa, ca múa mừng cảnh thái bình.
Thành Lạc Dương có một tòa Mẫu Đơn Lâu, trên lầu có đóa mẫu đơn đẹp nhất Lạc Dương, con cháu quan lại luôn luôn đá gà cưỡi ngựa, kết bè kéo cánh mà đến.
Bởi vì mẫu đơn đẹp, người nơi này lại càng đẹp hơn, Bạch Mẫu Đơn trên Mẫu Đơn Lâu, gió lộ sen thuần bất nhiễm bụi trần.
Hoài Ngọc công tử phong lưu vô song Tô Hoài Ngọc…
Vũ Đương đệ nhất kiếm Nghiêm Văn Khanh kiêu căng lãnh ngạo…
Thái Hành Kiêu Thủ độc bá Thái Hành Sơn, Lê Hoắc Tây…
Ai chẳng phải thanh niên tài tuấn giang hồ, ai chẳng phải thiếu niên anh hùng thiên hạ.
Chỉ vì một chữ tình, chỉ vì đóa hoa mang gai nhọn trên lầu Mẫu Đơn kia mà thân tâm thương tổn.
” Tình, người giang hồ chung quy trốn không được một chữ tình a.”
Liễu Sinh Hương đứng dưới Mẫu Đơn Lâu, gió thổi tung sợi tóc màu trắng, nhẹ mềm đa vẻ.
” Chúng ta đi!”
Sắc mặt Lạc Vô Trần thật nhìn không tốt, trong trắng nổi xanh, thật sự khiến người ta hoài nghi ai mới là kẻ sinh mệnh đang hấp hối.
” Gì, khó khăn lắm mới đến đây mà…”
Liễu Sinh Hương lại bắt đầu tật xấu, nhiều năm như vậy vẫn không thay đổi, đáng tiếc chính là Lạc Vô Trần thủy chung cũng không miễn dịch.
Hục hà hục hặc kéo lên lầu, Liễu Sinh Hương hưng phấn tìm một chỗ gần cửa sổ, ngồi xuống, thần tình mong đợi.
” Ha ha, nghe nói Bạch Mẫu Đơn hôm nay muốn xướng một đoạn Vũ lâm linh, đây chính là danh khúc của nàng, tai chúng ta có phúc…”
Xoay mặt nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, Lạc Vô Trần cũng không để ý tới y huyên náo.
Hoa thơm cỏ lạ đua sắc, duy mẫu đơn tuyệt nhất, đóa hoa lộng lẫy nhiễm chút hơi sương, run rẩy dưới mặt trời, đong đưa, mỹ lệ cuồng loạn, cuồng loạn mà mỹ lệ.
” Ngươi có biết cố sự Lữ Đồng Tân đùa giỡn mẫu đơn không?”
” Ân?”
Liễu Sinh Hương cười cười thần bí.
” Thật ra, kẻ muốn hạ phàm nhất chính là Lữ Đồng Tân, hắn câu dẫn Mẫu Đơn tiên tử, cũng là muốn nhìn một chút xem tình yêu trong truyền thuyết là cái thứ gì.”
( Lữ Đồng Tân đùa giỡn mẫu đơn: tương truyền Lữ Đồng Tân vì chế ngự yêu quái Xuyên Sơn Giáp ngàn năm, dùng kế khiến Mẫu Đơn tiên tử động tâm tư phàm, lén đến Định Sơn Thần Châm, sau đó, Vương Mẫu giáng tội, đem Mẫu Đơn tiên tử biếm hạ phàm.)
” Sao ngươi biết?”
” Đương nhiên ta biết.”
Liễu Sinh Hương cười cười.
” Lữ Đồng Tân là lão bạn già của ta.”
Khinh thường cái khuôn mặt tươi cười, đôi mày luôn cau của Lạc Vô Trần giãn ra một chút, lại như nghĩ tới chuyện gì, mày cau càng sâu.
” Chúng ta tại sao phải tới Lạc Dương?”
Lạc Dương chẳng lẽ gần thiên nhai sao?
” Ha ha, Lạc Dương nhiều mỹ nữ thôi.”
Trúng liền một ánh mắt sắc nhọn, Liễu Sinh Hương vội vàng nói tiếp.
” Ách… Ta bói sao, nơi này sẽ có chuyện rất quan trọng xảy ra.”
” Thật sự?”
Mày cau cau, trong lời Lạc Vô Trần có chút mùi uy hϊế͙p͙.
Không phải là không thích ở mặt dưới sao, xem ra nếu mình lừa hắn, chắc chắn sẽ phản công lại. Liễu Sinh Hương nuốt nuốt nước miếng, hơi có võ công liền áp bức người khác sao? Lẽ nào như vậy được!
” Di, tiểu mỹ nhân đâu, để ta nhìn cái coi.”
Ngữ khí ngả ngớn, một Nhị thế chủ không biết sống ch.ết đi qua, toàn thân phục trang đẹp đẽ, ngay cả gia đinh như tháp sắt đi theo phía sau cũng mang kim nhẫn.
Một đôi mắt gian tặc đảo quanh người Liễu Sinh Hương, cuối cùng dừng ở tóc trắng trên vai y.
” Hắc hắc, mỹ nhân, tóc ngươi thật là đẹp, để tiểu gia ta xem kỹ cái coi!”
Bói sao, có đại sự phát sinh, Lạc Vô Trần tức giận trừng người nào đó đang nghẹn họng, tay cầm chuôi kiếm dưới bàn.