Chương 46
Hoàng lương nhất mộng
Lạc Vô Trần chằm chằm nhìn mặt đất dưới chân, hoàng thổ tràn ngập thành một mảnh mênh mông, đôi mắt Liễu Sinh Hương cũng chậm rãi mơ hồ trong cát vàng, tất cả, quả nhiên là y.
Khi hí kịch kết thúc, khi yến hội tan cuộc, còn một đống phế nát hỗn độn, ai sẽ tới thu dọn đây.
” Sinh Hương, dục vọng của ngươi chính là có được thiên hạ sao?”
Liễu Sinh Hương muốn cười, thiên hạ sao, y đã sớm nếm qua, bất quá thứ mất công không ăn được đó, cùng Liễu Sinh Hương y có gì can hệ.
” Vô Trần, ta chỉ muốn để ngươi thấy, nguyên nhân của chúng ta, tất cả âm mưu cùng thống khổ, đều không phải không có nguyên nhân.”
” Chỉ muốn để ta thấy rõ mọi thứ này đều do ngươi tạo thành, phải không?”
Lạc Vô Trần thản nhiên nói, ngay cả một chút phẫn nộ cũng không có, toàn bộ những thứ này vốn không có gì có thể phẫn nộ, cường giả là vương, Liễu Sinh Hương thông minh hơn hắn, lại càng bỡn cợt mưu mô hơn hắn, mọi thứ là dĩ nhiên.
Chỉ là biết kết quả rồi, thì phải làm sao đây, mất mát, thương tâm hay than tiếc.
Tiếc cho tâm của mình, lại giao cho một kẻ đùa bỡn nhân tâm.
” Vô Trần, ngươi thương tâm.”
Liễu Sinh Hương nhìn hắn, đường nét kiên nghị, mang bất lực tịch mịch ẩn nhẫn, tựa như bão cát cắt qua da thịt, đau đớn nặng chậm.
” Tin ta, ngươi phải tin tưởng ta.”
Liễu Sinh Hương chưa bao giờ có thanh âm yếu ớt như vậy, yếu ớt như trẻ con, lại khàn đục âm u như vậy, làm tâm Lạc Vô Trần không khỏi run rẩy.
” Tin thế nào, tin mọi thứ này đều là vì ngươi vô ý?”
” Không, đó là một thế giới dơ bẩn, nó không thích hợp với ngươi, cũng không thích hợp với ta, hồng trần thế tục, ta đã chán ghét, ngươi xem, bọn họ mưu cầu cũng như chó dại, còn không phải vì danh, vì lợi, chân tình bị hung hăng đùa bỡn, tín nhiệm chó má không bằng, đây là nơi ngươi muốn sinh tồn hay sao?”
” Ngươi…”
Lạc Vô Trần thở dài một lúc lâu sau.
” Nói những thứ đó có ích lợi gì đâu, ta là tới cứu ngươi, không phải tới nghe ngươi oán trách.”
” Cứu ta, ngươi có biết cái gì là cứu ta không? Đem ta từ trong cảnh mộng ra ngoài sao? Nhưng ngươi thật nghĩ nơi này là cảnh mộng sao?”
Không phải mộng sao, là mộng sao? Lạc Vô Trần chưa từng nghĩ tới, nơi này, trong tâm Liễu Sinh Hương, rốt cuộc là chỗ thế nào?
” Đến đây đi.”
Liễu Sinh Hương vẫy tay, tay y thon dài mỹ lệ, trắng tinh bất nhiễm bụi trần.
” Ta mang ngươi đến nơi chúng ta nên đến.”
Nhẹ vươn tay, Lạc Vô Trần bỗng nhiên cười, Liễu Sinh Hương vẫn là Liễu Sinh Hương, bất kể thế nào, mình vẫn cứ yêu y, không cầm lòng được muốn đi theo y, đi đến chân trời góc biển. Dù vạn kiếp bất phục cũng muốn tin tưởng y.
Thân thể rất nhẹ, nhẹ như mây khói, bầu trời có phi điểu lượn quanh, duỗi ra tay là Lạc Vô Trần có thể chạm đến cánh của chúng. Không phải khinh công, cũng không phải ma pháp, Liễu Sinh Hương mang hắn bay lên đầu mây, ngày trước luôn tò mò không biết trên mây có cái gì, hiện tại phiến mây xán lạn kia không chút ngăn cản dương quang như muốn thiêu đốt tâm hắn, dương quang huy hoàng mỹ lệ, cứ như gội rửa linh hồn họ, phảng phất như tái sinh.
” Thích không?”
Liễu Sinh Hương mỉm cười, thiên thượng nhân gian, sớm đã biến thành hoàng lương nhất mộng, tỉnh lại, y vẫn là Nguyệt Dương thiên quân cao cao tại thượng, chỉ là, lại thêm một người y yêu thương, chỉ có thế thôi.
Thích không, thích tất cả những thứ này không? Thích hay không thích.
Lạc Vô Trần muốn gật đầu, đầu lại khó mà gật, là thiếu gì đó, hay trong lòng bất an. Không rõ, không dám chắc, tâm hắn đang hò hét do dự, nhưng không ai nghe được.
Thiên cung gần ngay trước mắt, mấy trăm năm trên trời chỉ là một cái chớp mắt, không bị thời gian và không gian cầm cố, nơi này, sẽ đạt được bất tử. Liễu Sinh Hương bắt đầu có chút chờ đợi, chờ đợi gì đó vô danh, y hay y trăm năm trước, một thân trống không mà đến, lại một thân trống không tiêu sái ra đi, nhưng có một Lạc Vô Trần khó có thể dứt bỏ, cho nên, cứ như vậy đi, đưa hồn phách của hắn lên thiên thượng, đưa hắn đến Nguyệt Ly Cung, tặng cho hắn cuộc sống vĩnh hằng, bầu bạn với y cả đời.
Tất cả đều rất hoàn mỹ, không phải hay sao?
Thế thì, Lạc Vô Trần sợ hãi cái gì, lo lắng cái gì, hắn sẽ đáp ứng sao?