Chương 4: Phượng hoàng bớt

“Đều đứng lên đi, nơi này xảy ra chuyện gì, nhị tiểu thư tại sao lại khóc?” Một bên Lam Giác Phong có chút hứng thú mở miệng.
“Nga, không có gì, chỉ là chúng ta hôm nay đến xem Vũ nhi, Vũ nhi nhìn thấy chúng ta có chút vui vẻ, cảm động khóc thôi” Lâm Thải Sương xấu hổ lên tiếng, tận lực che giấu


“Nga? Phải không? Nhưng ta nhìn thấy lại là đại phu nhân ngươi ngược đãi nhị tiểu thư, không cho nàng nha hoàn để sai khiến, nàng không thể không tự ra ngoài để mua nha hoàn, lại còn bị phu nhân tức giận mắng!” Lam Giác Phong cười nói, nhưng đáy mắt lại không hề có ý cười, giọng điệu lạnh như băng, hắn chán ghét nhất là loại người dối trá.


“Nhất định là Phong vương nghe lầm, làm sao có thể, không tin chính người hỏi Vũ nhi đi.” Nói xong hung hăng trừng mắt nhìn Bạch Vũ Mộng một cái, cảnh cáo nàng không được nói lung tung.
“Nhị tiểu thư, là như vậy sao?”


Bạch Vũ Mộng lau khóe mắt lưu lại nước mắt, thoạt nhìn rất thê thảm: “Phong vương, đúng là ngươi nghe lầm, nhị nương cũng không có ngược đãi ta, chỉ là bình thường chúng ta rất hiếm khi gặp mặt, cho nên lần này nàng đến hỏi việc của ta, làm cho ta thật cảm động.” Nói xong, cảm giác được một tầm mắt mãnh liệt, làm Bạch Vũ Mộng cả người không được tự nhiên, cứng đờ thân thể.


Bạch Vũ Mộng nói như thế, mịt mờ chỉ ra bọn họ đối với nàng chẳng quan tâm, chỉ khi có có cơ hội chế nhạo Bạch Vũ Mộng mới có thể đến “Quan tâm” một chút.


Nghe Bạch Vũ Mộng nói như vậy, Lâm Thải Sương dùng sức nắm chặt khăn tay, sắc mặt tái nhợt, nếu việc này bị hai vị Vương gia truyền đến tai Hoàng thượng, vậy bọn họ thật chịu không nổi hậu quả. Đương kim Hoàng hậu Hạ Thi Lan cùng mẹ ruột Bạch Vũ Mộng là hảo tỷ muội, nàng cùng Cảnh vương có hôn ước cũng là do hoàng hậu định, vài năm nay Bạch Vũ Mộng luôn nói với bên ngoài bản thân bị bệnh, mới không khiến Hoàng hậu phát hiện cuộc sống hiện tại của nàng, một khi bị truyền ra, không chỉ ảnh hưởng đến danh dự Bạch phủ, khả năng sẽ chọc giận Hoàng hậu.


available on google playdownload on app store


Lam Hạo Thần xem Bạch Vũ Mộng điềm đạm đáng yêu, trong mắt cất giấu suy nghĩ sâu xa, Bạch Vũ Mộng như vậy, thật sự giống như lời đồn, dung mạo xấu như Vô Diệm sao, tâm cơ của nàng sâu như thế, nếu không phải nàng lấy mạng che mặt, hắn sẽ cho rằng dung mạo xấu cũng chỉ là đồn bậy bạ.


“Nga, thì ra là như vậy.” Lam Giác Phong làm bộ như tỉnh ngộ thở dài, lại có thâm ý khác liếc Lâm Thải Sương một cái.


“Chiến Vương, Phong vương, thì ra hai người ở trong này.” Bạch Cẩm Trình hướng về bên này đi tới, “Gia quyến không từng trải việc đời, hi vọng không đắc tội với hai vị Vương gia.” Nói xong trừng mắt Bạch Vũ Mộng, khẳng định lại do nữ nhi bất hiếu này gây rắc rối, thật sự làm cho người ta không bớt lo.


“Không có việc gì, chỉ là, vừa mới nhìn thấy trò hay a.” Bên này hắn chưa nói xong Lam Hạo Thần liền đã mở miệng.


“Như vậy, xin mời Vương gia di giá đến thư phòng đi.” Bạch Cẩm Trình đối với Lam Hạo Thần bọn họ cúi đầu khom lưng, sau khi nói xong, lại đối với Lâm Thải Sương các nàng nói: “Ở trước mặt Vương gia lại bày ra bộ dáng gì nữa, nếu không có việc gì, đều giải tán đi. Chuyện của Vũ nhi ta cũng biết, không phải chỉ là một cái nha hoàn sao, nàng mua liền mua.” Bạch Cẩm Trình đồng thời nói, vẫn như trước không quên sắm vai một từ phụ.


Lam Hạo Thần đi rồi, Lâm Thải Sương lại ngẩng cao đầu: “Ngươi không cần đắc ý, chuyện hôm nay, ta sẽ từ từ cùng ngươi tính, hừ.” Chỉ vào mũi Bạch Vũ Mộng nói xong, liền mang theo một nhóm người lớn nhỏ vội vàng rời đi.


Bạch Vũ Mộng cũng không yên lòng, ngay cả Đông Nhiễm ở một bên hô vài tiếng, đều không có phản ứng lại.”Tiểu thư, người đang nghĩ cái gì a, thế nào lại không có phản ứng gì?”


“... Không có việc gì.” Bạch Vũ Mộng nhàn nhạt nói một tiếng, liền đi vào nghỉ ngơi. Nàng luôn nghĩ vừa rồi ánh mắt kia, trong đó có rất nhiều thứ nàng xem không thấu. Quên đi, xem không thấu thì không xem nữa, dù sao cũng không có quan hệ gì với ta.
—— phân cách tuyến ——


Sáng sớm ngày thứ hai Bạch Vũ Mộng liền đi ra, nhìn thấy Đông Nhiễm cùng Hận Nhuế còn đang ngủ say, không có đánh thức các nàng, bản thân tự một mình ra cửa, nàng nhớ sau phòng của nàng hình như có một rừng trúc, theo trí nhớ, nàng đi về phía rừng trúc kia.


Hít thở không khí buổi sáng mát mẻ, đầu tiên chạy vài vòng quanh mảnh rừng trúc này, cánh rừng nói lớn cũng không lớn, Bạch Vũ Mộng cũng chạy vài vòng mới mệt đến thở hổn hển. Nhưng nàng không có dừng lại nghỉ ngơi, hiện tại biện pháp nhanh nhất để khôi phục thân thủ kiếp trước chính là.


Chạy đến khi không còn khí lực, Bạch Vũ Mộng mới dừng lại, nằm trên mặt đất, nghỉ ngơi một hồi, lại tiếp tục đứng lên rèn luyện, nàng đánh một lần thái cực quyền, sau đó lại dùng các loại phương pháp huấn luyện của kiếp trước để phá vỡ giới hạn của thân thể này. Thẳng đến khi mặt trời lên cao, nàng đã đổ mồ hôi đầm đìa, mới dừng lại, vừa dừng lại, mới nhớ tới, nàng đã luyện lâu như vậy rồi, nha đầu Đông Nhiễm kia sợ là đang đi tìm nàng đi.


Trở lại phòng trong, quả nhiên, Đông Nhiễm cùng Hận Nhuế đều đang sốt ruột tìm kiếm nàng. Nhìn thấy Bạch Vũ Mộng, Đông Nhiễm chạy nhanh tới, đến gần, mới phát hiện khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng rướm nước mắt.


“Tiểu thư, người đi nơi nào, làm ta sợ muốn ch.ết, người có biết ta lo lắng như thế nào không?”
“Tốt lắm, ta không sao, chỉ là ra ngoài rèn luyện một chút. Ngươi giúp ta chuẩn bị nước ấm, ta muốn tắm rửa.” Nhìn Đông Nhiễm sốt ruột cùng Hận Nhuế lo lắng, Bạch Vũ Mộng cười cười, an ủi các nàng.


Ngâm mình ở trong nước ấm thoải mái, Bạch Vũ Mộng cả người đề phòng đều buông xuống.


Bây giờ mới cẩn thận nhìn thân thể này, da trắng nõn nà, vô cùng mịn màng, bóng loáng nhẵn nhụi, so với khuôn mặt một điểm đều không phù hợp. Bỗng nhiên, nàng chú ý tới trên vai trái có cùng một vết bớt như trên mặt, màu đỏ sậm, ở trong hơi nước lại càng thêm xinh đẹp.


Vết bớt này có hình dạng chim phượng hoàng, không phải chim phượng hoàng cao quý kiêu ngạo, mà là phượng hoàng mới sinh non nớt, thẹn thùng.


Bạch Vũ Mộng nhíu mày, làm sao có thể có vết bớt kỳ quái như này, cái này cùng với lời nói của nương, rốt cuộc là có quan hệ gì? Hết thảy càng ngày càng thần bí.
Rất nhanh Bạch Vũ Mộng không còn rối rắm chuyện vết bớt nưac, mặc quần áo, từ trong bình phong đi ra ngoài.


Đi ra ngoài lại kinh ngạc nhìn người vốn không nên ở đây lại đang ngồi ngạo nghễ. Bọn họ không phải là đi rồi sao, thế nào lại trở lại?
“Nhị tiểu thư, không để ý chúng ta mạo muội quấy rầy đi?” Lam Giác Phong một bên thân sĩ nói.


"Các ngươi đều đến đây, còn muốn hỏi ta để ý hay không sao." Bạch Vũ Mộng ở trong lòng nghĩ, trợn trừng mắt. Vừa vặn động tác đáng yêu này bị Lam Hạo Thần luôn luôn chú ý đến nàng thấy, ánh mắt lóe lóe, rất nhanh lại khôi phục vẻ lạnh như băng.


“ Cho hỏi các ngươi có việc sao, nếu không có việc gì, ta muốn nghỉ ngơi.” Bạch Vũ Mộng trực tiếp hạ lệnh đuổi khách.


“Ngươi cùng Tứ ca lập tức sẽ kết hôn, ta đây làm đệ đệ đến xem tẩu tử, ngươi không để ý đi.” Lam Giác Phong mặt dày nói, kỳ thực hắn tuyệt không thích Tứ ca, người hắn sùng bái là tam ca Lam Hạo Thần, đây chỉ là một cái cớ mà thôi.


“Đương nhiên không để ý, các ngươi tùy tiện xem, ta đi nghỉ ngơi trước, không phụng bồi.” Bạch Vũ Mộng nói xong, liền xoay người đi vào bên trong, không hề để ý tới hai người này.
Lam Giác Phong xấu hổ sờ sờ cái mũi, lại ngồi một hồi, cùng Lam Hạo Thần như trước lạnh như băng đứng dậy rời đi.






Truyện liên quan