Chương 83: Rời kinh
Edit: susublue
Thấy Bạch Vũ Mộng không truy cứu, Lam Ngạo Thiên chỉ biết tiểu nha đầu này lại có ý tưởng xấu gì rồi, nhưng như vậy cũng tốt, triều đình này đã đến lúc nên được thanh lọc rồi.
"Được rồi, sau này thừa tướng đừng tái phạm sai lầm nữa, phải nhớ kỹ thân phận của mình." Câu nói cuối cùng của Lam Ngạo Thiên bao hàm thâm ý, làm cho người khác không thể không suy nghĩ.
Nhìn ánh mắt trào phúng của các đại thần chung quanh, Bạch Cẩm Trình thầm nghĩ muốn tìm một cái động để chui vào, trong lòng càng hận Bạch Vũ Mộng hơn.
"Chuyện nhà của thừa tướng đã xử lý xong rồi, chúng ta nên bàn quốc sự đi, Phán Vũ công chúa... Không, Băng Ngưng công chúa, ngươi có muốn giải thích một chút với chúng ta không?" Thiệu thái úy đứng dậy.
"Ta đã nói rồi, như các ngươi nhìn thấy, ta không phải nữ nhi của Bạch Cẩm Trình, là công chúa Thanh Hoàng Quốc, về phần chiến tranh, chẳng qua là một hiểu lầm."
"Băng Ngưng công chúa, chiến tranh có phải trò đùa đâu, chỉ với một câu hiểu lầm nhẹ nhàng, đã muốn bỏ qua chuyện này sao, chúng ta làm sao để giao phó với trời trả lời với dân chúng đây?" Lại có người lòng đầy căm phẫn đứng ra.
Bạch Vũ Mộng biết hắn, người này chính là phụ thân của Thượng Linh Sương, cùng là võ tướng đồng cấp với Bạch Cẩm Trình.
"Vậy võ tướng thấy nên làm thế nào?"
"Nghe nói Thanh Hoàng Quốc vì công chúa ở Lam Tường quốc chúng ta bị ủy khuất, mới phái binh tấn công, mời công chúa nói uất ức của người ra, để Lam Tường quốc lấy lại công đạo cho người." Võ tướng lập tức vòng vo một hồi, thân thiết nói.
Lúc này Bạch Vũ Mộng mới hiểu, thì ra người hắn nhắm vào không phải là mình, diễn[da22n<;lle3quy1d00n mà là Bạch Cẩm Trình, nhưng, bản thân ông ta cũng rất khó chịu, không bằng làm một việc thiện giúp hắn xử lý thôi.
Nhưng, Bạch Vũ Mộng cũng không muốn Bạch Cẩm Trình ch.ết dễ dàng như vậy, nếu vậy không còn gì vui nữa rồi.
Bạch Vũ Mộng miễn cưỡng tựa vào người Lam Hạo Thần: "À, thật ra cũng không có chuyện gì to tát, chỉ là Thần chọc ta không vui, sau đó ta dẫn binh giáo huấn hắn một chút thôi."
Giọng nói lạnh nhạt như gió, làm mọi người đều lắp bắp kinh hãi, không chỉ oán thầm trong lòng, ngươi còn nói một cách thoải mái như vậy, phu thê mới cưới cãi nhau ầm ĩ, trực tiếp biến thành hai quốc gia giằng co.
Nhưng cũng âm thầm kinh hãi, hai người này có tự tin và năng lực lớn bao nhiêu, lại không sợ những lời này sẽ dẫn đến hậu họa.
Trong triều đình cực kỳ yên tĩnh, Lam Ngạo Thiên bất đắc dĩ nhìn cặp phu thê mới cưới, hai đứa nhỏ này, sao cách thức vui đùa càng lúc càng lớn vậy, thật sự không sợ xảy ra chuyện sao.
Nhưng trong lòng hắn cũng hiểu rõ, ai cũng có thể xảy ra chuyện, duy nhất chỉ hai người bọn họ là không, hắn đã nhìn thấy năng lực này trên người bọn họ.
"Được rồi, hai người các ngươi, lần sau không cho hồ nháo như vậy, may mắn lần này không tạo thành tổn thất, chạy nhiều ngày như vậy, trở về nghỉ ngơi đi!"
Đây rõ ràng là thiên vị, làm tất cả mọi người âm thầm tính toán, chuyện quan trọng như vậy mà Hoàng thượng lại quá sơ sài, chẳng lẽ, người được đề cử vào vị trí thái tử, chính là Chiến Vương?
Mỗi người đều có tâm tư riêng, Bạch Vũ Mộng không nghĩ được nhiều như vậy, thầm muốn nhanh chóng trở về, đột nhiên cảm nhận được một ánh mắt oán độc, nhìn theo ánh mắt đó, thì thấy nhìn ánh mắt không cam lòng và căm giận của Lam Cảnh Diệp.
Cười chế giễu, không thèm liếc mắt những người này, xoay người kéo Lam Hạo Thần rời đi.
Trở lại Vương phủ, Bạch Vũ Mộng vào thẳng phòng, ngả đầu liền ngủ, Lam Hạo Thần bất đắc dĩ đến bên giường: "Mộng Nhi, ăn một chút gì trước rồi ngủ tiếp được không?"
Bạch Vũ Mộng không kiên nhẫn xoay người, dùng chăn chùm qua đầu, tiếp tục ngủ, Lam Hạo Thần thở dài, kéo chăn xuống khỏi đầu Bạch Vũ Mộng, bản thân hắn cũng chui vào.
Sau ngày đó, gió êm sóng lặng, Bạch Vũ Mộng và Lam Hạo Thần cả ngày dính chặt với nhau, hưởng thụ những ngày thanh nhàn phải vất vả lắm mới có được.
Hôm nay, Bạch Vũ Mộng nhìn Lam Hạo Thần, suy nghĩ thật lâu rốt cục cũng nói ra miệng: "Thần, chúng ta khởi hành đi tìm bốn loại thuốc kia đi, Mị Ảnh cung đã phát hiện tung tích Hỏa Trì Tử rồi."
Lam Hạo Thần dừng một chút, ngẩng đầu lên khỏi sách, nhìn chăm chú vào Bạch Vũ Mộng thật lâu, sau đó nhẹ nhàng gật đầu.
Bạch Vũ Mộng nhẹ nhàng thở ra: "Thần, chúng ta nói chuyện này với phụ hoàng mẫu hậu đi, dù sao chúng ta ra ngoài, không biết tới khi nào mới có thể trở về, đến lúc đó bọn họ sẽ nghi ngờ."
Khi Lam Ngạo Thiên và Hạ Thi Lan biết chuyện này, đều cực kỳ khiếp sợ, Lam Ngạo Thiên còn tự trách cứ mình không nhìn ra, làm Lam Hạo Thần chịu khổ nhiều như vậy.
Từ hoàng cung trở về, đã là xế chiều, nhưng, lần này ra ngoài lại muốn dẫn theo Hạ Tử Lăng, chuyện này nàng cũng biết, nói cái gì là phải đi theo.
Lúc đầu Bạch Vũ Mộng không đồng ý, nhưng Lam Ngạo Thiên nói nếu không mang theo nàng, sẽ không thả bọn họ ra ngoài. Thật ra hắn cũng có suy tính của hắn, tuy rằng tính tình Hạ Tử Lăng đơn thuần, nhưng võ công cũng không tệ, dù sao nhiều người sẽ càng an toàn hơn.
Bạch Vũ Mộng biết lần ra ngoài lành ít dữ nhiều, lại không muốn ngó lơ tâm ý của bọn họ, nghĩ đến lúc đó nàng vụng trộm bỏ đi là được.
Nhưng vào ngày xuất phát, Hạ Tử Lăng lại kéo đến vài người nàng không nghĩ tới, Đường Ức Ảnh và Lam Giác Phong.
Từ lần trước sau khi trở thành bằng hữu với Đường Ức Ảnh và Hạ Tử Lăng tính tình đơn thuần, phát hiện gần đây hai người đang chuẩn bị cái gì đó, hình như là muốn ra ngoài, vì thế dụ dỗ đe dọa bọn họ là sẽ nói hết mọi chuyện ra.
Hai người họ một người là bạn của Bạch Vũ Mộng, một người huynh đệ của Lam Hạo Thần, dienD8annlelequyyd0onn tất nhiên không thể nhìn bọn họ đi mạo hiểm, bẩm báo Hoàng thượng xong, cũng quyết định cho bọn họ đi theo.
Bạch Vũ Mộng bất đắc dĩ nhìn họ, muốn nói gì đó, Đường Ức Ảnh lại mở miệng trước: "Vũ nhi, chúng ta là bằng hữu, nên cùng nhau đối mặt, ngươi không cần nghĩ cách bỏ chúng ta lại giữa đường, dù thế nào, chúng ta cũng sẽ đi theo."
Vì thế cứ như vậy, đội ngũ vốn thiếu rất nhiều người, giờ lại có thêm vài người.
Ngày thứ hai bọn họ rời đi, Hoàng thượng liền chiêu cáo thiên hạ Chiến Vương và Chiến Vương phi cùng Thất hoàng tử, Đường Ức Ảnh và Hạ Tử Lăng đến biệt viện Nam sơn ở mấy ngày.
Tin tức vừa truyền ra, lại có không ít người bắt đầu phỏng đoán thánh ý, Lam Hạo Thần và Bạch Vũ Mộng đến đó ở mấy ngày không kỳ quái, sao còn mang theo mấy cái bóng đèn nữa.
Không ai biết trong đó có ẩn ý gì, chỉ dự cảm, thiên hạ này lại sắp có một trận bão táp nổi lên rồi.
Vì thế, mấy người cứ như vậy mà xuất phát, Bạch Vũ Mộng để Hận Nhuế và Đông Nhiễm đến tổng bộ Phượng Hoàng lâu, đồng thời phái người bảo hộ đám người Hoàng thượng, đề phòng bất cứ tình huống nào xảy ra.
Bạch Vũ Mộng và Lam Hạo Thần đều chỉ dẫn theo vài trợ thủ đắc lực, dù sao lần này ra ngoài nguy cơ trùng trùng, nhiều người ngược lại sẽ vướng tay vướng chân.
Cho dù như vậy, những người này cộng lại cũng nhiều, nhiều lần, Bạch Vũ Mộng và Lam Hạo Thần muốn lỗ mãng tống khứ đám người Lam Giác Phong đi, nhưng lần nào cũng không thành công.
Nhìn thấy bọn họ kiên định, Bạch Vũ Mộng đành phải bất đắc dĩ dẫn họ theo, nhưng lại nói cho bọn họ biết, lúc nguy hiểm, nhất định phải bảo vệ tốt bản thân mình, còn cho bọn họ rất nhiều độc dược, giải dược để phòng thân.
Nhìn thấy Bạch Vũ Mộng tốt với bọn họ như vậy, trong lòng mọi người đều rất ấm áp, càng quyết định muốn giúp hai người tìm giải dược, cho dù là mất tính mạng!
Về phần Bạch Cẩm Trình, Bạch Vũ Mộng đã sớm làm an bày, nàng đã sớm nói với Lam Ngạo Thiên, tạm thời giữ lại chức thừa tướng của Bạch Cẩm Trình, nàng muốn để hắn nếm thử mùi vị ngã từ trên mây xuống vũng bùn.
Còn đám người Lâm Thải Sương thì có vui mừng lớn hơn đang chờ bọn họ, hi vọng Hận Nhuế sẽ không để nàng thất vọng.
Không biết, lúc này đi, khi nào mới trở về, nơi này có nhà của nàng, có người thân của nàng, dù kết quả thế nào, nàng cũng nhất định sẽ trở về...
Có người nói rời đi là để sau này sum vầy, ở chung thì ít mà xa cách thì nhiều nên tình cảm sẽ càng trở nên trân quý.