Chương 9
Chu Thích Hoài mở cửa.
Hai người, một ngoài cửa một đứng trong, lẳng lặng nhìn nhau vài giây.
Chu Thích Hoài nhẹ nhàng đưa tay ôm vai Mặc Đồng, dẫn cậu vào trong phòng.
Chu Thích Hoài nói, “Đến đây, cùng ăn cơm chiều đi.”
Mặc Đồng nhìn trên bàn bày biện khéo léo bốn món mặn cùng một món canh đựng trong bộ đĩa sứ trắng viền vàng, nhẹ nhàng tỏa khói lượn lờ.
Mặc Đồng chỉ cảm thấy mệt mỏi, như thể bị một tấm thảm đen dày chụp xuống.
Cậu lảo đảo đáp, “Xin lỗi, trước tiên tôi muốn nghỉ ngơi một lát, được không?”
Chu Thích Hoài nhìn khuôn mặt tái xanh của cậu, nói, đến đây.
Dẫn cậu vào phòng ngủ.
Từ trong tủ áo lấy ra một bộ áo ngủ đưa cho cậu.
“Cậu có thể tắm trước, rồi nghỉ ngơi một chút.”
Trong phòng ngủ có hẳn một nhà vệ sinh, dù không lớn nhưng rất thoải mái.
Mặc Đồng tắm thật nhanh, nằm sấp xuống giường, trong lúc mơ màng, cậu nghĩ, thì ra muốn tự cảm khái cho số phận của một chút cũng cần phải ăn no ngủ đủ trước.
Gần như lập tức, cậu liền ngủ.
………………..
Khi Chu Thích Hoài đẩy cửa tiến vào, Mặc Đồng đã ngủ say.
Anh ta đứng bên giường nhìn cậu.
Cậu thiếu niên kia nghiêng mặt nằm sấp trên giường, đến chăn cũng quên đắp.
Khuôn mặt ngủ say mất đi vẻ thanh lãnh, lấy lại vẻ tinh thuần còn đến ba phần trẻ con, lại thêm ý ngủ thâm nồng, xem ra quả thật là hao tâm tổn lực quá mức. Tóc vẫn còn ướt, bọt nước long lanh điểm trên thái dương.
Chu Thích Hoài vươn một ngón tay, gạt đi giọt nước còn đọng lại, vuốt vuốt trên ngón tay, cảm thấy man mát.
Mặc Đồng, Mặc Đồng, nghe được rất nhiều thứ, nhưng sau trong trí nhớ chỉ còn lại tên cậu, là sợi dây nối ta và cậu.
Anh ta đắp chăn cho cậu, đi ra ngoài.
………………..
Mặc Đồng ngủ khoảng ba tiếng đồng hồ, đến gần mười giờ mới mơ màng tỉnh dậy.
Nhất thời không nhớ ra mình đang ở đâu.
Cậu ngồi dậy, tựa vào đầu giường, chân trái bị đè đến tê dại, lúc đầu cảm thấy nằng nặng, chỉ lát sau lại như bị thật nhiều mũi kim nho nhỏ đâm vào, hơi đau. Theo cái loại đau đớn này, mọi chuyện cũng dần dần rõ ràng trở lại.
Cậu định thần lại, mở cửa phòng ngủ, đi ra ngoài.
Đôi mắt bất ngờ gặp sáng, nheo lại.
Ống quần dài rộng quá mức khiến cậu chút nữa vấp ngã.
Liền được một đôi tay vững vàng đỡ lấy.
“Cẩn thận chứ.”
Cậu chưa kịp hồi phục tinh thần, người đàn ông cao to kia liền ngồi xổm xuống, thay cậu xắn ống quần ngủ trắng tinh lên hai vòng, đứng lên nói, vậy được rồi, sẽ không vấp nữa đâu.
Mặc Đồng nhìn sang.
Anh ta thay một chiếc sơmi cotton xám nhạt, chiếc quần cùng màu, chất liệu rất mềm mại, khiến khí chất sắc bén của anh ta dịu đi rất nhiều, ngay cả đường nét kiên nghị sắc sảo của khuôn mặt cũng ôn hòa hơn nhiều, nhìn qua giống như một người lạ.
Kỳ thực, anh ta đúng là một người lạ, Mặc Đồng nghĩ.
“Đói bụng không? Đến đây, chúng ta ăn. Về điểm này thì tay nghề tôi cũng không tồi đâu, đến ăn thử xem.”
Anh ta dẫn Mặc Đồng vào phòng ăn, đem cơm canh được hâm nóng trong lò vi ba dọn lên từng món một.
Thay Mặc Đồng kéo ghế, ngồi xuống đối diện cậu.
Mặc Đồng im lặng ăn, đầu óc lúc này mới chậm rãi hoạt động lại.
Những việc xảy ra hai ngày nay, không thể không nói là rất kỳ diệu.
Bắt đầu từ lúc đi dự buổi công bố di chúc, đến nhà Mẹ, trốn khỏi chỗ đó, đến giờ cùng một người đàn ông hoàn toàn không quen biết mặt đối mặt ăn cơm, quả thật như một giấc mộng hỗn độn.
Rời rạc lộn xộn, nhưng lại mơ hồ có liên hệ với nhau.
Mặc Đồng từ nhỏ đến lớn vẫn được giáo viên khen thông minh, lúc này lại chỉ thấy hoàn toàn mù mờ.
Hai người không nói gì mà ăn hết bữa cơm
Dọn dẹp xong, Chu Thích Hoài nhìn Mặc Đồng, lúc này đang đứng giữa phòng khách không biết làm gì, mỉm cười nói, muốn xem TV thì xem, không thì đi ngủ sớm một chút đi. Tôi còn phải làm việc.
Nói xong, liền đi vào phòng làm việc.
Còn lại Mặc Đồng, ngơ ngác đứng một hồi, rồi do dự trở lại căn phòng ngủ lúc trước, nằm xuống.
Hai tai nhưng lại dựng lên, lắng nghe động tĩnh bên ngoài, rất rất lâu, cũng chỉ có một mảng im lặng trắng xóa.
Mặc Đồng thực sự lo sợ không yên, rất nhiều suy nghĩ xẹt qua trong đầu, nhưng lại không thành hình, không nắm bắt được.
Trong lòng như có một người tí hon thì thầm hỏi: rốt cuộc tất cả những chuyện này là gì? Vì sao ta lại ở đây? Hắn ta rốt cuộc vì sao lại muốn ta?