Chương 48
Mặc Đồng cho rằng, ngày sẽ cứ mãi như vậy mà trôi qua.
Có lẽ là, tận đáy lòng cậu mong rằng ngày sẽ cứ mãi như vậy mà trôi qua.
Cậu nghĩ, hay là, qua vài ngày nữa, có lẽ sẽ mang Chu Thích Hoài đến giới thiệu với Cha, đem quan hệ của hai người nói cho Cha nghe, mong Cha thông cảm.
Cậu cho rằng, tất cả đều khác rồi.
Tất cả quả thật đều đã khác rồi.
Chỉ là, không phải cái dạng ‘khác’ mà cậu nghĩ.
Lại một tối cuối tuần, khi Chu Thích Hoài trở về, Mặc Đồng cũng như mọi lần, ở trong phòng khách vừa đọc sách vừa đợi anh ta.
Anh ta vừa bước vào, Mặc Đồng đã phát hiện sự khác thường của anh ta.
Cả người anh ta nồng nặc mùi rượu, quần áo cũng có chút xộc xệch, cổ áo mở hết nửa, tóc rối tung, mắt đỏ ngầu nhìn cậu.
Mặc Đồng đột nhiên có chút sợ hãi; Chu Thích Hoài này, cậu hoàn toàn không nhận biết.
Cậu thật ra đến tận bây giờ vẫn chưa thật sự biết rõ Chu Thích Hoài; anh ta giống như ngọn núi bị làn sương mù dày đặc quấn quanh, nhưng thỉnh thoảng, vẫn có thể trông thấy một góc núi.
Nhưng vị Chu Thích Hoài này, cậu hoàn toàn không nhận biết.
Chu Thích Hoài mắt say mông lung nhìn cậu thiếu niên.
Lòng nhưng lại rất tỉnh táo.
Cậu thiếu niên kia mặc chiếc áo rộng có mũ màu trắng, khoác một chiếc áo jeans ngắn xanh dương, quần jeans cùng màu, thanh tân như thể một ngọn trúc.
Mi thanh mục tú, giống hệt khuôn mặt được chôn sâu trong ký ức anh ta.
Giống đến như vậy, giống đến như vậy.
Giống con người thanh tuấn nho nhã kia; giống con người nét mặt luôn ôn hòa kia; giống con người đã từng chân thành, đã từng thâm tình kia; giống con người cuối cùng rời đi kia; giống con người đã từng xéo nát lòng anh ta, khiến tình yêu của anh ta tan thành mây khói kia.
Mặc Đồng bước tới, dùng vai đỡ Chu Thích Hoài, lúc này đang lảo đảo sắp ngã, chậm rãi đi vào trong.
Thân thể Chu Thích Hoài nặng nề tựa trên vai Mặc Đồng, đè nặng khiến cậu gần như ngã xuống, nhưng cậu vẫn cắn răng đỡ anh ta.
Đột nhiên, cơ thể cậu bị Chu Thích Hoài dùng sức kéo vào lòng, đầu cậu va mạnh vào cằm anh ta; cậu còn chưa kịp đưa tay sờ thử chỗ bị va đến đau nhói, đôi môi nóng như lửa của Chu Thích Hoài đã áp vào.
Trên môi cậu mạnh mẽ xoay trở, rất nhanh biến thành cắn, trong miệng Mặc Đồng mơ hồ có mùi máu, thở cũng không được; cậu giãy dụa lấy tay đẩy Chu Thích Hoài ra. Tay lại bị anh ta dùng sức kềm lại sau người, Mặc Đồng kêu lên đau đớn, cũng không dám động đậy nữa.
Thân thể bỗng nhẹ hẫng, người đã bị Chu Thích Hoài bế lên; anh ta xông lên mở cửa phòng ngủ, đi vào, ném Mặc Đồng lên giường.
Mặc Đồng lòng càng thêm sợ hãi, vô ý thức cuộn mình ngồi dậy, nhưng một giây sau đã bị Chu Thích Hoài kéo mạnh lại, áo khoác cũng bị cởi ra, sau đó là chiếc áo trắng, bị xé rách từ cổ áo.
Rất nhanh, cậu thiếu niên *** bị đặt dưới thân một người đàn ông cũng ***, không thể động đậy.
Chu Thích Hoài dùng sức chế trụ cậu thiến niên, hai tay dùng lực mạnh vuốt ve ngắt nhéo lưng cậu, vai cậu. Từ trên xuống dưới, nương theo đường nét của cơ thể thon gầy kia mà dùng lực đè ép, giống như muốn hút linh hồn cậu ra khỏi cơ thể. Môi Chu Thích Hoài nóng đến mức như thể bốc cháy, từng chút từng chút một nghiền nát cổ, ngực cậu; Mặc Đồng chỉ có thể thở gấp không ngừng.
Anh ta thô bạo chưa từng có, khiến những ký ức đen tối quỷ mị từ tận sâu trong trí nhớ Mặc Đồng chen nhau chui ra ngoài. Mặc Đồng muốn vùng vẫy, nhưng cậu vốn hoàn toàn không phải đối thủ của anh ta, hơn nữa người say, dùng sức lại càng đáng sợ.
Khi anh ta không hề báo trước mà xông vào cơ thể Mặc Đồng, cậu kêu lên một tiếng thảm thiết, tư duy vỡ vụn thành mảnh nhỏ, trôi bồng bềnh trong hắc ám. Ý nghĩ duy nhất còn sót lại, lại ý thức được rất rõ nỗi tuyệt vọng sâu sắc ẩn dưới sự thô bạo của Chu Thích Hoài. Vì vậy, cậu không vùng vẫy nữa, cũng không thể vùng vẫy, chỉ có thể thuận theo anh ta, chìm nổi trong bể dục vọng mãnh liệt, nhưng hoàn toàn không có chút khoái cảm nào.
Cậu rất đau, thật sự đau thấu tim gan. Chu Thích Hoài lại xoay người cậu, không cho cậu nghỉ dù chỉ chốc lát, từ phía sau đã ào tiến đến, khiến cả người cậu va mạnh lên giường, rồi lại bị anh ta kéo đến dưới thân, đòi hỏi càng cuồng bạo hơn.
Cuối cùng, đến khi kết thúc, Mặc Đồng đã mấy lần đến sát biên giới hôn mê.
Hơi rượu theo mồ hôi nóng bay đi, Chu Thích Hoài mới giật mình tỉnh lại, đem cậu thiếu niên mềm nhũn vô lực ôm vào lòng, ôn nhu hôn lên vầng trán mướt mồ hôi của cậu, anh ta nói, xin lỗi xin lỗi Đồng Đồng Đồng Đồng, xin lỗi.
Trong bóng tối, nhìn không thấy khuôn mặt cậu thiếu niên, nhưng không hiểu sao Chu Thích Hoài lại nghĩ cậu cười một chút, nghe cậu yếu ớt nói, đừng.
Chu Thích Hoài bỗng nhiên đau xót vô hạn, anh ta ôm cậu thiếu niên càng thêm chặt, cơ thể trần trụi đẫm mồ hôi của hai người áp sát vào nhau, giống như cả hai đều vừa rời khỏi cơ thể mẹ, rơi vào một thế giới xa lạ lạnh lẽo, chỉ có đối phương là nguồn hơi ấm duy nhất.
Chu Thích Hoài nói, Đồng Đồng Đồng Đồng, cậu gọi một tiếng, gọi một tiếng.
Mặc Đồng mơ hồ nghe anh ta nói, cậu gọi một tiếng.
Chu Thích Hoài, cậu gọi nho nhỏ.
Không, Chu Thích Hoài nói, gọi tên tôi, gọi một tiếng, tên của tôi.
Dù đang trong cơn mơ màng, Mặc Đồng vẫn thấy kinh ngạc.
Lần đầu tiên Chu Thích Hoài bảo cậu gọi tên anh ta.
Cái tên kia, thiêu đốt lòng cậu rất nhiều rất nhiều lần, nóng rực, nhưng chưa bao giờ thoát khỏi miệng.
Thích – Hoài! Cậu thử gọi.
Chu Thích Hoài nói, lại gọi một tiếng nữa.
Thích Hoài!
Lại gọi một tiếng!
Thích Hoài!
Thích – Hoài!
Qua một lúc thật lâu, Chu Thích Hoài cùng Mặc Đồng đều không lên tiếng nữa.
Cuối cùng, Chu Thích Hoài nói như thể thở dài, Mặc Đồng, sau này, nếu có lúc cậu hận tôi sâu vô cùng, hãy nhớ lại tối nay, được không?
Tiếc là, Mặc Đồng đã mê man thiếp đi, không nghe thấy được.
Hôm sau tỉnh lại, phát hiện mình đã tắm rửa qua, trên người là chiếc áo ngủ khô ráo, trước mắt là khuôn mặt anh tuấn kia, đôi mắt sáng ngời lưu luyến nhìn cậu.
Chu Thích Hoài nói, tốt hơn chút nào không?
Mặc Đồng thấy ngượng ngùng vô cùng, nhưng Chu Thích Hoài lại dường như hoàn toàn không để ý; anh ta ngồi xuống, thay quần áo sạch, đưa lưng về phía cậu, nói:
“Mặc Đồng, hôm nay, tôi và cậu cùng đi gặp cha cậu, được không?