Chương 22: Âm hồn bất tán
Ăn cơm trưa xong, Thu Địch Phỉ mang Uông Tử Lâm đi về phóa hậu viện.
Thu Vạn Niên nhìn nữ nhi vô tri mang theo đại chất tử thiên chân vô tà vui vẻ sánh đôi đi về phía hậu viện, trong lòng cảm thấy được an ủi phần nào.
Ah! Thật sự là một đôi bích nhân ah! Một đôi uyên ương do trời đất tạo nên a.
Thu Vạn Niên quay đầu nhìn hai bà mẹ kế của Thu Địch Phỉ một ánh mắt như đúng rồi. Thu hồi ánh mắt, cả ba người đều nở nụ cười quỷ dị.
=========
Thu Địch Phỉ đưa Uông Tử Lâm đến một hành lang vắng vẻ ở hậu viện thì cũng dở bỏ vẻ mặt khờ ngốc ngụy trang, mặt mũi tràn đầy mệt mỏi dựa vào lan can ngồi xuống.
Thu Địch Phỉ sau khi ngồi xuống, thấy Uông Tử Lâm vẫn ngoan ngoãn đứng bên cạnh mình, không nhúc nhích, chỉ nghiêng khuôn mặt xinh đẹp, hai mắt mở to nhìn nàng.
Thu Địch Phỉ trong lòng cảm khái nói: tiểu tử này, một đống tuổi rồi mà vẫn còn ngây thơ được như thế, thậm chí còn rất khả ái ah.
Thu Địch Phỉ vỗ vỗ ghế đá bên cạnh nói với Uông Tử Lâm “ đừng có ngây ngốc đứng đó, ngồi đi”
Uông Tử Lâm nghe lời nàng ngồi xuống, sau đó vẫn nghiêng đầu, hai mắt mở to sáng rỡ nhìn chằm chằm Thu Địch Phỉ.
Dù tâm trí chỉ có năm tuổi nhưng dù thế nào hắn cũng là một nam nhân hai mươi tuổi, Thu Địch Phỉ sao có thể để cho một nam nhân hai mươi tuổi cứ nhìn chằm chằm mình như vậy, thực sự rất không được tự nhiên.
Thu Địch Phỉ hắng giọng một cái, hỏi Uông Tử Lâm “ngươi nhìn gì đó? Mặt ta bị dơ sao?”
Uông Tử Lâm vẻ mặt hồn nhiên, không biết nên nói thế nào, hồi lâu mới lên tiếng “ ngươi so với rồi không giống, không giống lúc ăn cơm”
Thu Địch Phỉ cảm thấy rùng mình, không ngờ nàng giả vờ ngây ngốc đã lừa được rất nhiều người nhưng lại để một kẻ ngu ngốc nhìn thấu.
Nhân sinh chính là tràn đầy châm chọc như vậy .
Thu Địch Phỉ trên mặt hiện ra vẻ tươi cười như đại tỷ đang dụ dỗ tiểu đệ, ôn nhu hỏi “ không giống chỗ nào a?”
Uông Tử Lâm nhăn hai hàng lông mày, khuôn mặt xinh đẹp biểu lộ mê hoặc trả lời “ lúc ăn cơm, ngươi có thể chơi với ta, ăn cơm xong, ngươi lại biến thành người lớn”
Thu Địch Phỉ cười cười nói: “Ta biến thành người lớn cũng vẫn chơi với ngươi”. Dù sao cũng không có việc gì, trêu chọc tiểu hài tử tìm niềm vui xem ra cũng không quá phận.
Uông Tử Lâm nghe Thu Địch Phỉ nói xong thì vui vẻ không thôi, hai hàng lông mày giãn ra, cẩn thận hỏi lại để xác định “ thật sự?”
Thu Địch Phỉ ha ha cười nói: “Đương nhiên là thật, lừa ngươi là con heo”
Uông Tử Lâm cao hứng vỗ tay.
Thu Địch Phỉ chảy mồ hôi trán.
Vỗ tay…
Đúng là năm tuổi.
Thu Địch Phỉ hỏi Uông Tử Lâm: “Bình thường ở nhà, gia gia của ngươi đều gọi ngươi là gì ?” Ta cũng không muốn làm biểu muội với ngươi nha.
Uông Tử Lâm nghĩ nghĩ một hồi rồi nghiêm túc đáp “ gia gia và cha ta đều gọi ta là Đại Bảo”
Phốc…
Thổ huyết!
Thật là…Nghe tên mà phát lạnh.
Thu Địch Phỉ xoa xoa thái dương, cố gắng giữ nụ cười mà nói “ ta gọi là Tiểu Bảo”
Ngươi lạnh, ta càng lạnh hơn, xem hai ta ai bị đông lạnh trước.
Uông Tử Lâm nghe nhủ danh biến thái tự xưng của Thu Địch Phỉ xong thì nhảy lên cao, vô cùng hưng phấn vỗ tay kêu to “Tiểu Bảo! Tiểu Bảo! Tiểu Bảo!”
Thu Địch Phỉ cảm thấy hối hận, nàng chịu thua.
Đứa nhỏ này quá ngây ngô rồi.
Thu Địch Phỉ vội vàng vẫy tay nói với Uông Tử Lâm “ Đại Bảo, Đại Bảo, ngừng. Tỷ tỷ hỏi ngươi, ai đưa ngươi từ kinh sư tới đây?”
Thu Địch Phỉ thầm nghĩ trong lòng: ta xưng chị với ngươi cũng không tính là chiếm tiện nghi của ngươi a, với tâm trí năm tuổi như ngươi thì gọi một thiếu nữ mười bảy tuổi như ta là chị cũng đáng thôi.
Uông đại bảo ngồi lại bên cạnh Thu tiểu bảo tỷ tỷ, nhu thuận trả lời “ là dượng đưa ta đến đây”
Nội tâm Thu Địch Phỉ lộp bộp một cái “ cha ta không thỉnh gia gia ngươi đến, mà chỉ đưa một mình ngươi đến thôi sao?”
“Hắn nói chuyện riêng với gia gia, sau đó gia gia nói gia gia bận nhiều việc, không đi được”
“Gia gia của ngươi yên tâm để ngươi đi một mình?”
“Ân! Gia gia nói, để ta đi cùng dượng tới đây sẽ có nhiều bạn chơi đùa, hắn cũng không lo lắng”
Thu Địch Phỉ tâm triệt để trầm xuống
Thu lão đầu nhà nàng quả nhiên không phải vừa.
Thu Địch Phỉ cẩn thận suy nghĩ rồi hỏi tiếp “ đại bảo, khi ta chưa về, cha ta mỗi ngày kêu ai chơi với ngươi?”
Uông Tử Lâm bỉu môi trả lời nói: “Dượng lại để cho Hương Hương tỷ tỷ chơi với ta thế nhưng mà cùng nàng chơi một chút cũng không thú vị ta thích cùng Tiểu Bảo cùng nhau chơi đùa! Về sau mỗi ngày hai ta cùng nhau chơi đùa, ta không để ý tới Hương Hương tỷ tỷ!”
Thu Địch Phỉ đã hiểu, khi nàng chưa trở về, cha nàng để nhị sư tỷ chơi với “ biểu ca”, nàng vừa về hắn đã có toan tính trong lòng.
Thu Địch Phỉ cảm giá chua sót trong lòng, không biết khi cha nàng nhìn thấy nàng thì kinh hỉ là do nữ nhi rốt cuộc cũng bình an trở về hay vì có lựa chọn tốt hơn để làm bạn cùng “ biểu ca”?
Uông Tử Lâm thấy gương mặt Thu Địch Phỉ trở nên lạnh thì quan tâm hỏi “ Tiểu Bảo, ngươi làm sao vậy?”
Thu Địch Phỉ nhàn nhạt trả lời: “Không sao cả, có chút không vui mà thôi “
Uông Tử Lâm nghĩ nghĩ rồi làm như hiến vật quý mà nói với Thu Địch Phỉ “ta dẫn ngươi đi xem chuyện thú vị a. Chúng ta đi xem thái tử vương gia ăn người”
Thu Địch Phỉ nghi hoặc hỏi: “Ăn người?”
Uông Tử Lâm liên tục gật đầu trả lời “ ân ân” còn dắt tay Thu Địch Phỉ chạy vào một cánh rừng nhỏ phía trước.
Đến nơi, Uông Tử Lâm dừng lại, dáo dác nhìn chung quanh, còn ra hiệu cho Thu Địch Phỉ đừng lên tiếng, sau đó rón ra rón rén cùng nàng chạy vào rừng.
Sau khi vào rừng, Thu Địch Phỉ cuối cùng cũng biết ăn người là như thế nào.
Nói thẳng ra là trò đùa nghịch lưu manh a.
Giữa ban ngày, một là thái tử cao cao tại thượng của Đại Mẫn vương triều, một là đệ nhất mỹ nhân lại đang quấn quýt hôn nhau.
Như si mê như say sưa ah!
Thu tam tiểu thư hoàng hoa khuê nữ lập tức đỏ bừng cả khuôn mặt.
Thu Địch Phỉ vội kéo tay Uông Tử Lâm, nhanh chóng lôi kéo bạn nhỏ đang muốn xem phim con heo rời đi.
Ra khỏi rừng, hai má của Thu Địch Phỉ vẫn còn hồng hồng, tức giận nói với Uông Tử Lâm “ ngươi là đứa nhỏ sao lại hư như vậy? ăn người như vậy cũng không nên xem, thật là không đúng”
Uông đại bảo vẻ mặt ủy khuất nói: “Không phải ta cố ý muốn xem, lần trước ta ngủ trong rừng, lúc đó thái tử và đệ đệ hắn tới, sau đó còn có đại biểu tỷ, nhị biểu tỷ và tứ biểu muội đều đến, cho nên ta mới thấy”
Thu Địch Phỉ lắp bắp kinh hãi, trợn to mắt nói “ vương gia, đại tỷ, tứ muội, bọn họ đều đi cùng nhau? Không biết xấu hổ sao?”
Thu Địch Phỉ thổn thức vô hạn, ghép đôi như vậy thực sự quá tuyệt diệu rồi.
Đệ nhất mỹ nhân và thái tử, cô nương xinh đẹp sánh đôi cùng vương gia, còn nàng, rõ ràng là cha nàng muốn đem nàng ghép với Uông Tử Lâm, coi như là ngốc nữ xứng với si nam.
Ngu dại xứng với nhau.
Phi!
Cái nhà này không còn gì để lưu luyến nữa.
Thu Địch Phỉ cuối cùng cũng ra quyết định cuối cùng: bỏ nhà ra đi.
=========================================================
Suy nghĩ chi bằng hành động, đang lúc Thu Địch Phỉ bắt đầu tiến hành phương án bỏ nhà ra đi, còn đang do dự có nên mướn người đốt nhà, sau đó đốt luôn khế ước bán mình của các nha hoàn nô bộc hay không thì Thu Vạn Niên đã gõ cửa phòng tam nữ nhi của mình.
Thu lão đầu bày ra dáng vẻ tươi cười nhiệt tình, nắm tay nữ nhi, ân cần hỏi han
Thu Địch Phỉ nhìn vẻ mặt quan tâm giả dối, tính toán của cha ruột thì trong lòng tràn đầy đắng chát.
Thu Địch Phỉ cắt ngang những lời hỏi thăm dài dòng của lão “ cha, tìm ta có việc gì?”
Thu Vạn Niên ngẩn ngơ, hắn không ngờ Thu Địch Phỉ sẽ cắt ngang sự nhiệt tình, yêu mến của hắn dành cho nàng. Hắn cho rằng khi hắn ra chiêu thân tình thì tam nữ nhi ngu ngốc của hắn sẽ cảm động đến rơi nước mắt, ôm lấy hắn kêu lên “ phụ thân, ta yêu ngươi. Phụ thân, tất cả đều nghe theo ngươi”. Không ngờ lại không như hắn nghĩ, Thu Địch Phỉ chẳng những không có biểu hiện gì, còn không kiên nhẫn cắt lời hắn.
Thu Vạn Niên ho khan hai tiếng, cố gắng đè nén suy nghĩ lại, bày ra vẻ mặt yêu thương nói “ tiểu tam nhi, ngươi cảm thấy biểu ca của ngươi thế nào?”
Thu Địch Phỉ cười lạnh trong lòng.
Cho dù không thương yêu nữ nhi của mình cũng không thấy ai lại đẩy nữ nhi của mình xuống hố như vậy.
Thu Địch Phỉ rất buồn bực, lúc còn nhỏ, nàng thông minh thì người nhà không chào đón, còn khi dễ nàng, nói nàng chỉ là con gái một nha hòa rửa chân mà thôi. Khi nàng trưởng thành, biết giả ngu để sinh tồn, ngươi nhà không khi dễ nàng nữa nhưng vẫn không chào đón nàng.
Không chào đón thì không chào đón a, xuất thân quyết định hết thảy, ai biểu nàng có mẹ là nha hoàn rửa chân.
Nhưng không chào đó thì cũng thôi đi, bây giờ còn muốn đẩy nàng vào hố lửa là sao?
Thu Địch Phỉ nhàn nhạt trả lời Thu Vạn Niên “ cha, ta nghe biểu ca nói, lúc trước hắn cùng nhị sư tỷ chơi đùa, không phải ngươi hứa đem nhị sư tỷ cho biểu cao sao? sao giờ lại đánh chủ ý lên đầu ta?”
Thu Vạn Niên nghe xong thì trong lòng giật mình kinh hãi.
Nhi nữ của hắn chẳng phải là một đứa ngốc sao? sao bây giờ như đã đổi tính vậy? còn chưa nghe hắn nói gì đã hiểu hết tất cả.
Thu Vạn Niên do dự hỏi “ tiểu tam nhi, ngươi…hình như không giống lúc trước?”
Thu Địch Phỉ bình tĩnh hồi đáp: “Ân, không giống với lúc trước, khi bị rơi xuống nước, thời điểm nước vào đầu ta thì cũng coi như là tẩy não rồi”
Thu Vạn Niên bán tin bán nghi lắc đầu nói “ không thể tưởng tượng được, không thể tưởng tượng được” rồi lại gật đầu nói “ không thể tưởng tượng được, không thể tưởng tượng được”
Thu Địch Phỉ một khắc cũng không muốn kéo dài tình trạng hiện tại, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng hỏi Thu Vạn Niên “ cha, ngươi vẫn chưa trả lời ta đó, vốn ngươi định đem nhị sư tỷ gả cho biểu ca, sao thấy ta quay về thì lại thay đổi ý định?”
Thu Vạn Niên bị tr.a hỏi thì trong lòng có chút xấu hổ nhưng vẫn kiên trì dày mặt đáp “ biểu ca ngươi gia thế hùng hậu, ai gả vào đó chính là hưởng phúc, chuyện tốt đương nhiên phải ưu tiên cho nữ nhi trước, sau đó mới đồ đệ a”
Thu Địch Phỉ chửi thầm trong lòng: cái rắm.
Đã nói cho ngươi biết là ta tẩy não rồi, ngươi còn tưởng ta vẫn là kẻ ngu sao. Mấy lời này chỉ có heo nó mới tin.
Thật không biết cha nàng đến tột cùng là như thế nào, cứ vậy mà chịu áp bức của hai bà mẹ kế.
Thu Địch Phỉ mỉm cười trào phúng, thanh âm nhu hòa nói “ vậy, sao cha không để cho các tỷ tỷ và muội muội hưởng phúc? Ah, tỷ muội các nàng đều xứng với thái tử gia nhưng mà phụ thân ah, nếu ta nói ta cũng muốn hưởng phúc của thái tử gia, người sẽ tính thế nào? đem ta gả cho thái tử gia hay là biểu ca đây? Phụ thân a, ta cũng là con gái ngươi, đừng quá bất công như vậy nha”
Thu Địch Phỉ nói xong lời cuối cùng, cảm thấy nội tâm cay đắng vô cùng, nháy mắt lại làm cho nàng mất hết ý chí.
Thế tục phầm trần còn gì để cho nàng lưu luyến nữa đâu, chi bằng thực sự đi làm ni cô. Dù sao cũng không còn sống được bao lâu, có thể trải qua những ngày không lo nghĩ cũng chưa hẳn là không tốt.
Thu Vạn Niên nghe nàng nói thì giật mình không thôi, hai mắt mở to.
Quả nhiên là người vừa được tẩy não, không giống lúc trước. Tuyệt đối không giống chút nào.
Thu Vạn Nhiên lúng ta lúng túng nói “ thái tử…nhìn trúng nhị tỷ ngươi…hắn chưa hẳn, chưa hẳn…”
Thu Địch Phỉ khẽ cười cười nhưng lời nói lại ẩn chứa sự ảm đạm và cô đơn “ chưa hẳn để ý ta ,có thể để ý ta thì chẳng phải là si ngốc sao?
Thu Vạn Niên á khẩu.
Trong lúc Thu Địch Phỉ đang tìm cách để cha nàng rời đi thì ngoài cửa vang lên tiếng gọi thất thanh của một vị sư huynh “ sư phụ, sư phụ, sư phụ…”
Thu Vạn Niên vốn đang bị sự thay đổi của Thu Địch Phỉ làm cho phiền lòng, giờ bị gọi như vậy thì tức giận tràn ra, rống to một tiếng “ sư phụ cái rắm, ngươi thật ngu như heo, chờ ta ở cửa, có cái gì mà vội”
Tên đệ tử ngoài cửa không biết sống ch.ết, liên tục kêu lên “ sư phụ, là Thiên Khuyết cung, Thiên Khuyết cung gởi bái thiếp cho chúng ta”
Thu Vạn Niên biến sắc.
Thiên Khuyết cung!
Thu Địch Phỉ trong nội tâm run lên
Thiên Khuyết cung!
Mẹ nó, thật đúng là âm hồng bất tán.