Chương 72: Nhân tâm khó dò
Bách Quái nói “ nếu vậy, mẹ của thái tử hẳn là thân thích của Vân Tố ah”
Mộ Thiên Sơn đáp “ đúng vậy, tính vai vế thì nàng là cô cô của Vân Tố”
Bách Quái lại nói “ thế nhưng mà nàng không phải là biểu muội của mẹ ngươi, là biểu di của ngươi sao?” dừng một chút lại kinh hãi nói “ không phải mẹ ngươi cũng là hậu nhân của Tử Hà quốc chứ? Nếu vậy ngươi tính ra cũng có một nửa là con dân của Tử Hà quốc ah”
Mộ Thiên Sơn cười nhạt nói “ thân phận biểu di kia của ta, sau khi cẩn thận điều tr.a thì nàng chẳng qua là dưỡng nữ của bà dì của mẫu thân ta mà thôi, bà dì của mẫu thân ta vốn không có con, trong một lần đi chùa cầu con thì nhặt được một nữ hài tử mười mấy tuổi liền mang về nhà nuôi dưỡng, nhận làm con, còn nói với người ngoài đó là thân sinh cốt nhục của mình”
Thu Địch Phỉ kinh ngạc không thôi: “Mười mấy tuổi? vậy từ lúc mẫu thân của thái tử mười mấy tuổi đã mưu tính chuyện này rồi sao?”, thấy Mộ Thiên Sơn gật đầu, Thu Địch Phỉ càng thêm chấn động, Tử Hà quốc vì mưu đồ phục quốc mà không biết tốn biết bao nhiêu thời gian, mất bao nhiêu nhân lực và dày biết bao nhiêu thân tình…Đáng giá sao?
Bách Quái lại hỏi Mộ Thiên Sơn “ hoàng đế cha ngươi sau khi biết chuyện này thì tính làm sao hả?”
Mộ Thiên Sơn đáp “ từ lúc đó hắn luôn đề phòng mẹ con thái tử, biết rõ bọn họ muốn chiếm giang sơn Đại Mẫn nên một mặt giả bộ làm một hoàng đế vô năng, mặt khác lại luôn chú ý động tĩnh của mẹ con thái tử, tìm cơ hội đoạt lại binh phù”
Bách Quái nói “ mẹ con thái tử đã có được binh phù sao không phối hợp cùng Chí Tôn lâu để đoạt giang sơn chứ?”
Thu Địch Phỉ nghĩ nghĩ, nói ra: “Thái tử đã là thái tử, thái tử tay cầm binh phù nói cách khác cũng chính là cầm giang sơn Đại Mẫn trong tay, tương lai hắn sẽ danh chính ngôn thuận đăng cơ làm hoàng đế, hắn cần gì phải phối hợp với Chí Tôn lâu để thay đổi triều đại, để người khác làm hoàng đế mà bản thân phải làm thần tử? việc này chỉ có kẻ đần mới làm như thế, ta cảm thấy mẹ con thái tử quá mức tham lam thôi, vừa muốn có giang sơn Đại Mẫn vừa muốn lợi dụng kế hoạch phục quốc để tương lai vơ đũa cả nắm, một mũi tên giết hai con nhạn, vừa tiêu diệt phe phái Vân Tố vừa nắm được thực lực của đại ca, ta nghĩ vậy có đúng không?”
Mộ Thiên Sơn mỉm cười gật đầu, đưa tay vuốt má Thu Địc Phỉ, ôn nhu nói “ Thu nhi ngày càng thông minh”
Bách Quái bày ra bộ dáng muốn ói
Có cần làm mấy chuyện khiến người khác buồn nôn như vậy không? thật quá thiếu đạo đức.
Thu Địch Phỉ hỏi: “Đại ca, sau đó thì sao?”
Mộ Thiên Sơn đáp “ trong lúc mỗi người đều có tính toán của riêng mình thì ta lén vào cung, vốn tưởng sẽ nhìn thấy một lão hoàng đế ngu ngốc, ăn chơi sa đọa, không ngờ đập vào mắt lại là một nam tử trung nhiên đầy phiền muộn và tâm sự, sau khi chúng ta gặp nhau, cũng đã rõ chân tướng sự việc, hắn có hỏi ta phải làm thế nào thì ta mới tha thứ cho lỗi lầm của hắn đối với mẹ con ta”
Bách Quái nói chen vào “ ngươi nói với hắn là muốn thiên hạ?”
Thu Địch Phỉ vẻ mặt khinh thường: “Phi! Đại ca ta khinh thường quyền lực, hắn sẽ không dùng sự hối lỗi của công công để đối lấy giang sơn”
Bị Thu Địch Phỉ nói trúng làm nội tâm Mộ Thiên Sơn rung động không thôi, ánh mắt nhìn tiểu nương tử càng thêm nồng nàn, tình ý miên man khiến Bách Quái kêu trời “ hai tổ tiên sống của ta ơi, các ngươi có thể tập trung vào chính sự một chút được không? hài tử cũng đã có rồi, làm cha mẹ có cần phải bày ra bộ dáng khiến người buồn nôn như vậy không?”
Thu Địch Phỉ không để ý tới mấy lời của Bách Quái, dịu dàng hỏi Mộ Thiên Sơn “ đại ca, ngươi trả lời công công thế nào?”
Mộ Thiên Sơn mỉm cười hỏi ngược lại “ Thu nhi cảm thấy thế nào?”
Thu Địch Phỉ nghĩ nghĩ nói “lúc đó nhất định trong lòng ngươi cũng có chút oán hắn, nhưng dù sao hắn cũng là cha ruột ngươi, lại vì mẹ ngươi mà phiền não bi thương, cho nên ta nghĩ đại ca nhất định cũng không hận hắn quá mức, chẳng qua chỉ muốn hắn phải chịu khổ chút ít thôi, cho nên ngươi mới muốn công công xuất gia”
Mộ Thiên Sơn cười to nói “ Thu nhi giờ như đã tâm linh tương thông cùng đại ca rồi, ta nghĩ cái gì ngươi đều đoán được”
Bách Quái không tin nói “ ngươi muốn cha ngươi xuất gia?” chiêu này thật độc ah. Về sau không được gần nữ sắc, không được ăn thịt uống rượu, mỗi ngày chỉ có rau dưa còn phải tụng kinh gõ mõ, điểm tốt duy nhất là mỗi ngày khỏi phải chải đầu phiến phức.
Thu Địch Phỉ nói: “Ngươi biết cái gì! Đại ca làm như vậy, chẳng qua là muốn công công vơi bớt phiền muộn trong lòng, nếu cứ để hắn quanh năm ăn năn tự trách thì sớm muộn gì cũng ch.ết vì sầu não, làm vậy là để cho hắn giải thoát thôi”
Bách Quái thấy Thu Địch Phỉ hết lòng biện hộ cho công công nhà mình, lại thấy bộ dáng sủng nịch vô hạ của Mộ Thiên Sơn thì hiểu rõ vì sao hai người thoạt đầu xa lạ lại có thể yêu nhau đến mức cùng sinh cùng tử.
Tâm tư đồ đệ của hắn quanh co rối rắm lại thâm trầm sâu xa như vậy, chỉ sợ trong cõi đời này chỉ có tiểu nha đầu thoạt nhìn ngây ngốc nhưng kỳ thực lại rất thông tuệ mới có thể nhìn ra.
Những gì hắn làm, trong mắt thế gian là quyết tuyệt lạnh lùng nhưng chỉ có nàng biết hắn đang tận lực cha giấu tình cảm chân thực.
Nàng hiểu hắn, cho nên, hắn mới yêu nàng nhiều đến vậy.
Bách Quái cảm khái nói “ ngươi muốn cha ngươi xuất gia mà hắn cũng đồng ý sao?”
Mộ Thiên Sơn cười nói “ ngươi vừa mới thấy kết quả đó thôi”
Bách Quái lại hỏi “ nhưng mà lúc ngươi muốn hắn xuất gia thì hắn nói thế nào? lập tức đồng ý hay là có do dự”. Sau này không thể tán gái được nữa, đối với một nam nhân đang độ tráng niên lại có nhiều thê tử thì đây chính là điều đau xót nhất trong cuộc đời ah.
Mộ Thiên Sơn hồi tưởng lại lúc đó hắn muốn hoàng đế xuất gia, lão cha hắn không nói hai lời mà gật đầu “ được, vậy thì xuất gia, có điều giờ chưa phải lúc. Giang sơn này không thể rơi vào tay mẫu tử thái tử lòng mang dị tâm được, chờ sau khi ta đoạt lại binh quyền giao lại cho ngươi xong, ta lập tức xuất gia, từ nay về sau sống với kinh Phật, ngày ngày làm bạn cùng mẹ ngươi. Ta đối với mẫu thân ngươi cũng chỉ có thể làm được như vậy, mà đối với ngươi ngoại trừ giao lại giang sơn này cho ngươi thì ta không biết mình có thể làm được gì nữa”
Mộ Thiên Sơn nói “ giang sơn này người khác tranh nhau đến đầu rơi máu chảy nhưng ta chẳng thèm, ta khổ tâm khuếch trương hoạt động kinh doanh của Thiên Khuyết cung, cố kiếm thật nhiều tiền chẳng qua là nếu ngươi quá mức ngu ngốc đáng hận thì ta liền dùng đó làm cơ sở để đối kháng với ngươi thôi, nhưng hôm nay có lẽ trận cốt nhục tương tàn này có thể không xảy ra rồi”
Không ngờ hoàng đế đau khổ cầu khẩn: “Ta biết rõ ngươi khinh thường danh lợi phù phiếm nhưng vì lê dân bách tính, giang sơn này không thể rơi vào tay người có tâm tư bất chính. Ngươi đáp ứng ta, sau khi đoạt lại binh quyền thì thay ta quản lý cho tốt” nhìn hoàng đế bộ dáng cầu xin đáng thương, Mộ Thiên Sơn rốt cuộc cũng mềm lòng mà gật đầu.
Khi đáp ứng hoàng đế giúp hắn quản lý giang sơn thì hắn chưa gặp được nàng, nghĩ có làm hoàng đế thì đối với hắn cũng như thay quần áo từ màu trắng sang màu vàng mà thôi, cho nên không quá để ý. Nhưng từ sau gặp nàng, giao trái tim mình cho nàng, mà nàng lại không muốn hắn làm hoàng đế, mà trong lòng hắn giang sơn so với nàng không bằng một phần ngàn. Chuyện nàng không thích, hắn nhất định sẽ không làm, cho nên hắn muốn suy nghĩ cho kỹ giang sơn này nên xử lý thế nào cho tốt.
Bách Quái mặt mũi tràn đầy thống khổ nói với Mộ Thiên Sơn “ từ lúc ngươi và hoàng đế lão ca tương kiến, mưu định đoạt lại binh phù đến lúc hắn đem quân đội giao cho ngươi, còn hắn đi làm du tăng…trong lúc này đã xảy ra chuyện gì nữa, tiểu Cửu, coi như ta cầu xin ngươi, ngươi hãy nói hết một lần cho thống khoái đi”
Thu Địch Phỉ cũng lặng lẽ lôi kéo tay áo của Mộ Thiên Sơn, mặt mũi tràn đầy chờ mong “ đại ca, ta cũng muốn nghe “
Mộ Thiên Sơn ôn nhu cười nói “ Thu nhi muốn nghe thì đại ca sẽ nói
Bách Quái: (╰_╯)#
Lão tử khinh. Đúng là trọng sắc khinh thầy. Lão tử nói ngươi không nghe, tiểu nha đầu kia vừa lên tiếng ngươi đã lập tức đáp ứng. Ta mà bực mình lên, tìm người câu dẫn thê tử của ngươi cho ngươi biết tay
Mộ Thiên Sơn đưa mắt ẩn tình nhìn tiểu nương tử, ôn nhu nói
Thì ra ngày đó Kim Thiên Hương bị phế võ công rời đi thì dọc đường gặp được thái tử, yêu thích sắc đẹp của nàng nên đã đưa nàng về cung, phong làm trắc phi, ân sủng vô cùng.
Lúc phụ tử Uông Uyên làm phản, mẫu thân của thái tử từng muốn khởi binh, liên kết với Vân Tố cùng lật đổ hoàng triều Mẫn quốc, phục hồi Tử Hà quốc nhưng thái tử hỏi “ nếu phối hợp với Vân Tố khôi phục Tử Hà quốc xong thì sau này ai sẽ là hoàng đế? ta hay Vân Tố?”
Lung Linh phi chần chờ không đáp.
Thái tử liền nói tiếp “ ta vốn có thể danh chính ngôn thuận tiếp nhân ngôi vị từ tay phụ hoàng vì sao phải liên kết với cháu của người để đánh Mẫn quốc? hơn nữa sau đó còn cung nghênh hắn làm hoàng đế, làm vậy quá mức ngu xuẩn ah”. Lung Linh phi sáng tỏ sự việc liền đưa thư cho Chí Tôn lâu nói chưa đoạt được binh phù nên không thể khởi sự được”
Nhưng trong lúc thái tử đang chờ đợi kế vị thì Kim Thiên Hương lại nói với hắn rằng “ ngươi nghĩ quá mức đơn giản rồi, cho rằng hoàng đế cha ngươi nhất định sẽ truyền ngôi cho ngươi sao. Ta có bắt được một phong thư do hoàng thúc của ngươi ở trong võ lâm đưa tin, trong đó tiết lộ một bí mật kinh thiên động địa : Mộ Thiên Sơn, cung chủThiên Khuyết cung chính là anh em ruột của ngươi, là trưởng tử chính thức của hoàng đế. Người nuôi dưỡng hắn là hoàng thúc cũng là sư phụ của hắn. Trong thư nói muốn cha con Mộ Thiên Sơn nhìn nhận nhau, còn nói để Mộ Thiên Sơn giúp hắn cai trị giang sơn. Nếu Mộ Thiên Sơn thực sự gặp mặt hoàng đế thì ta thấy chuyện ngươi đăng cơ kế vị chưa chắc lắm đâu”
Thái tử kinh hãi, luống cuống tay chân hỏi Kim Thiên Hương “ lần này tuy ngươi chặn được thư tín nhưng không có nghĩa là ngăn được bọn họ liên lạc với nhau, vậy ta phải làm gì?”
Kim Thiên Hương hung hăng nói “ muốn bảo tụ ngôi vị thái tử thì không được mềm lòng, chỉ có một biện pháp duy nhất : diệt trừ Mộ Thiên Sơn”
Thái tử lại hỏi “ diệt trừ hắn như thế nào?”
“Phái binh thảo phạt”
Hai người chụm đầu thương thảo một hồi rồi tìm hoàng đế nói “ Thiên Khuyết cung quá mức lớn mạnh sẽ là một tai họa ngầm, muốn giang sơn bền vững thì nhất định phải diệt tổ chức tà giáo này”
Vốn tưởng rằng hoàng đế sẽ kiêng kị thế lực nước ngoài không an phận mà phản đối ý kiến, ai ngờ hoàng đế lại quá mức ngây thơ và ngu ngốc, không suy nghĩ gì mà lập tức hạ chỉ đánh Thiên Khuyết cung, diệt trừ Mộ Thiên Sơn.
Hai người còn hỏi “ ai sẽ cầm binh?’
Sau một thời gian thương thảo, người nào được chọn lựa cũng bị Kim Thiên Hương và thái tử phản đối, cuối cùng hoàng đế thập phần không bình tĩnh và kiên nhẫn nói “ trẫm đi”. Mẹ nói, có mỗi một chuyện mà lải nhải lâu như vậy còn chưa ra kết luận.
Hai người nhất thời si ngốc
Hoàng đế tha thiết nói với thái tử “ đừng bàn nữa. Tất cả mọi người đều là người ngoài, giao binh phù cho bọn họ, đừng nói là các ngươi lo lắng mà chính trẫm cũng không yên lòng, nhất định phải để người trong nhà tự ra tay thì mới được, cho nên trẫm đi. Trẫm đã từng này tuổi còn sợ ch.ết sao. Hài nhi ngươi còn trẻ, tương lai còn dài, ta không thê để cho ngươi mạo hiểm, mọi việc trong cung giao lại cho ngươi, ta mang binh đi thảo phạt nghịch tặc Mộ Thiên Sơn”, nói xong nước mắt lã chả quay sang Kim Thiên Hương nghẹn ngào nói tiếp “ trẫm đã sớm mô phỏng xong thánh chỉ truyền ngôi, giao cho Thiên Hương ngươi, nếu ta có mệnh hệ nào thì ngươi liền phụ tá cho phu quân ngươi nhanh chóng đăng cơ”
Vợ chồng thái tử cảm động đến rơi nước mắt, ba người nhìn nhau đầy thâm tình nhưng trong lòng đều thầm nghĩ xem là ai đang tính kế ai, là ai đang trúng kế của ai?
Cuối cùng thái tử cũng giao binh phù cho hoàng đế mà hoàng đế cũng tự mình dẫn binh tiến đánh Thiên Khuyết cung.
Mộ Thiên Sơn đem tất cả sự việc kể lại tường tận, mọi người nghe xong thì lặng yên một lát rồi không nhịn được mà nhao nhao bàn tán.
Bách Quái ngạc nhiên nói: “Thái tử ngốc. Nói cái gì cũng tin, óc quá ngắn rồi, lúc này kẻ thù bên ngoài đang rình như hổ rình mồi mà hắn còn muốn hoàng đế nội chiến, hắn không sợ người ngoài ngư ông đắc lợi sao? quá mức ngu xuẩn. Việc này không hợp lý, hoàn toàn không hợp lý, ta muốn biết cái tên đầu người óc heo kia nghĩ gì?”
Thu Địch Phỉ nói ra: “Hoàng tộc thật là xuống dốc, không chỉ có thái tử không có đầu óc mà ngay cả hoàng thúc cũng chẳng khá hơn. Tính toán trong lòng thái tử cũng dễ đoán thôi, hắn cho rằng cùng lắm thì lưỡng bại câu thương thôi, nếu Mẫn quốc bị tiêu diệt thì hắn sẽ hoàn toàn đầu nhập dưới trướng Vân Tố, phụ tá hắn rồi sau đó sẽ tìm cách diệt trừ Vân Tố, như vậy thì hắn trước sau gì cũng có thiên hạ trong tay. Đại ca, ta nói có đúng không?”
Mộ Thiên Sơn khen ngợi “ không sai, e là thái tử cũng có tính toán như vậy”
Bách Quái cảm khái nói ra: “Nghĩ thật hay, làm như thiên hạ ai cũng ngu như hắn”
Rồi như nghĩ ra chuyện gì lại hỏi tiếp “ thái tử đúng là ngốc. Có hoàng đế nào muốn tự mình mang binh chứ, cũng đâu phải lâm vào tình thế hiểm nghèo gì, chỉ cần động nào một chút là biết hoàng đế muốn đoạt lại binh phù ah. Hắn thật là đần, chẳng những tin mà còn đem binh phù giao ra. Tiểu Cửu, nha đầu, các ngươi nói xem trong lòng thái tử thực ra đang nghĩ gì?”
Mộ Thiên Sơn không lên tiếng, lâm vào trầm tư suy nghĩ.