Chương 10: Chuyển cơ
Ban đêm, Dương Quỳnh chưa treo đèn liên lạc Mặc Diệp, đã thấy hắn hấp tấp đi vào. Gặp nàng cũng không phí lời, trực tiếp hỏi: “Nương nương đâu?”
Dương Quỳnh thấy hắn luôn luôn bình tĩnh, giờ này biểu tình lại có chút lo lắng, ý thức được khả năng đã xảy ra chuyện gì đó, nói: “Nương nương vừa ngủ, ngươi có việc gấp? Để ta đi đánh thức nương nương.” Nói xong, chạy vào tẩm điện Khang phi.
Bóng người Mặc Diệp hơi động, đã ngăn đón phía trước Dương Quỳnh, “Nếu như nương nương đã nghỉ ngơi, không nên quấy rầy. Ngươi là người được nương nương tín nhiệm, có một số việc ta nói với ngươi cũng được.” Nói xong, hai người không hẹn mà cùng nhìn về phía tẩm điện Khang phi, ăn ý xoay người đi tiền điện.
Bước vào tiền điện, ngồi xuống, Dương Quỳnh rót một chén trà cho Mặc Diệp, ý bảo hắn có thể từ từ nói.
Mặc Diệp tiếp nhận chén trà, uống một ngụm, lập tức nói: “Lúc này còn sớm, ta không thể ở lại lâu. Nghe nói hôm nay Chu Cẩm phi phái người đến?”
Dương Quỳnh đang muốn nói chuyện này, nghe Mặc Diệp nhắc đến, vội vàng gật đầu, “Đúng, một người gọi là Tôn Đức Trung lão công công dẫn người mang đến vài thứ, cũng không có nói gì quan trọng liền đi.”
Mặc Diệp gật đầu hỏi: “Nương nương nói thế nào?”
“Nương nương chỉ nói, thích khách đêm qua không phải do Chu Cẩm phi phái tới. Về phần mục đích của nàng là gì, nói ta hỏi ngươi, ngươi sẽ nói cho ta biết.” Dương Quỳnh có cái gì đều nói thẳng. Kinh nghiệm từ nhỏ đến lớn làm nàng hiểu được, nếu như đối phương thông minh hơn mình, tốt nhất nên thẳng thắn. Nếu không, mưu kế tính toán một hồi, cuối cùng lại phát hiện bản thân trúng kế của người khác, vậy từ đầu đến cuối chính mình còn không phải kẻ ngốc.
Mặc Diệp chíu mày suy tư một chút, chẳng qua là một chút, liền giãn mày nói: “Ngày hôm qua Trần Chiêu nghi đi gặp Chu Cẩm phi, hôm nay lại đi Cung Hưng Hòa.” Nói đến đây hắn nhìn thoáng qua ánh mắt Dương Quỳnh có chút mờ mịt, lúc này mới nhớ nàng là Dương Quỳnh, không phải Thanh Diệp, trong cung có rất nhiều chuyện không rõ, liền giải thích nói: “Cung Hưng Hòa là chỗ ở của Trịnh Quý phi.”
“A.” Dương Quỳnh gật đầu.
“Xem ra các nàng có chuyện mưu tính, nếu hôm nay Chu Cẩm phi đến tìm nương nương, chắc hẳn là cùng nương nương có quan hệ. Nếu ta đoán không sai, đại khái nương nương có thể ra khỏi đây.” Mặc Diệp nói xong, lại nhấp một ngụm trà, ngẩng đầu quan sát phản ứng của Dương Quỳnh.
Dương Quỳnh trừng mắt nhìn, dò hỏi: “Ngươi nói là... Nương nương có thể rời khỏi nơi này, quay về chỗ cũ sao?”
Mặc Diệp trong mắt hiện lên ý cười, “Có phải Cung Lung Hoa hay không, ta cũng không dám chắc, có điều là sẽ rời khỏi nơi này.”
“A.” Dương Quỳnh kéo dài âm, đuôi lông mày lập tức cụp xuống.
Mặc Diệp ngạc nhiên nhìn nàng, hỏi: “Ngươi bộ dạng này là gì? Chẳng lẽ ngươi không hy vọng nương nương rời đi nơi này?”
Dương Quỳnh nhìn hắn một cái, ai oán thở dài nói: “Đương nhiên ta biết rõ nơi này không khác gì lãnh cung, không phải nơi nương nương nên ở. Nhưng ngươi đừng quên, ta đối với nơi này hoàn toàn không biết gì cả, một khi ra ngoài, dựa vào mình ta, nếu gặp chuyện chỉ sợ cũng không ứng phó được.”
Mặc Diệp cũng nhớ tới vấn đề này, mày không khỏi nhíu lại, “Thanh Diệp, bất kể thế nào, ngươi cũng phải tin tưởng nương nương.”
“Ta biết.” Dương Quỳnh lại thở dài. Hiện tại, ngoại trừ tin tưởng vị Khang phi nương nương này, nàng cũng không có biện pháp khác.
Mặc Diệp thấy nàng như vậy lại lắc đầu, thầm than nàng đúng là không phải tỷ tỷ của mình! Thanh Diệp tâm tư thâm trầm, coi như gặp phải bước đường cùng cũng sẽ không dễ dàng từ bỏ, càng sẽ không thẳng thắn nói ra vấn đề của mình như vậy. Hắn sửa sang lại tâm tình, bài trừ nhưng suy nghĩ không nên tồn tại, đứng dậy dặn dò Dương Quỳnh nhớ rõ thuật lại những lời hắn nói cho Khang phi nghe, nói xong liền rời đi.
Dương Quỳnh đứng dậy đưa mắt nhìn thân ảnh Mặc Diệp biến mất sau bức tường cao cao, ngẩng đầu nhìn bầu trời, đầy sao óng ánh. Trong lòng không nói ra được là cảm giác gì. Theo như tin tức của Mặc Diệp, Khang phi sẽ được bỏ lệnh cấm. Chuyện này rốt cục đối với mình là chuyện tốt hay chuyện xấu? Nàng đến nơi này được gần hai tháng, cũng chỉ tiếp xúc với Khang phi, Mặc Diệp, tiểu thái giám đưa cơm. Hoàng thượng đúng là có thấy một lần, nhưng cũng không dám nói nhiều, nhìn cũng không dám nhìn kỹ. Sau đó là thích khách đêm qua, hôm nay là Tôn công công. Mưu tính cũng không dùng tới hai tay. Ngược lại trải qua không ít chuyện, vừa đến liền bị đày vào lãnh cũng, sau đó hạ độc, hành thích, một chuyện so với một chuyện càng kích thích. Tuy rằng hiện tại xem ra đều bình an vượt qua, nhưng có một thì còn có hai, ai có thể bảo đảm về sau không còn xảy ra việc gì? Mặc Diệp ở xa xôi, bên cạnh Khang phi cũng chỉ có chính mình. Tính ra mình làm vệ sĩ cũng là một người có năng lực, nhưng đấy là khi có súng. Người cổ đại sở trường dùng binh khí, lại luyện thần công nội lực gì đó. Từ thân thủ của thích khách đêm qua cũng hiểu rõ, tuy rằng không nói trắng ra, nhưng muốn đối phó với người ta, mình còn kém rất nhiều. Không nói đâu xa, ngay tiểu tử Mặc Diệp từ nhỏ học võ nghệ khinh công cao cường, cũng đủ làm mình mơ ước hai ba năm. Sau khi ra ngoài, mình cái gì cũng không biết, có ở trong cung quy củ nghiêm ngặt này gặp rắc rối hay không? Nếu gặp người quen Thanh Diệp, mình có thể bị lộ hay không? Những điều này đều là vấn đề rất thực tế.
Cứ như vậy suy nghĩ miên man, thẳng đến phía chân trời phương Đông xuất hiện ánh sáng, nàng mới thanh tỉnh. Vỗ vỗ mặt của mình, tạm thời bỏ qua những ý niệm rối loạn trong đầu, lo lắng cũng vô dụng, nàng đã không có đường lui, chỉ có thể đi từng bước tính từng bước. Chợt nhớ tới không biết ở chỗ nào nghe được một câu: “Cẩu phú quý, vật tương vong.” (*) Nghĩ đến, không khỏi cười cười. Nếu cùng Khang phi nói câu như vậy, không biết vị nương nương này sẽ có vẻ mặt gì.
(*) Cẩu phú quý, vật tương vong: Giải thích: nếu một ngày ta phú quý, nhất định sẽ không quên các ngươi.
Sửa sang lại tâm tình, trời cũng sáng dần lên, nàng đến cạnh giếng múc nước. Mùa thu, nước trong giếng lạnh vô cùng, nàng rửa mặt xong, đại não bị nước đông lạnh một trận, cuối cùng triệt để thanh tỉnh. Con đường phía trước khó đi thì sao? Chỉ cần người khác có thể đi, mình cớ gì không thể? Hậu cung tranh đấu, nói cho cùng đều là nương nương chủ tử đấu, nàng một tiểu cung nữ muốn nhúng tay cũng làm gì có tư cách? Hiện tại Dương Quỳnh thầm nghĩ may mắn mình là thân cung nữ, nếu giống như Khang phi, trước tiên không cần nói còn mạng sống hay không, chỉ cần ngày nào cũng có chuyện lung ta lung tung như vậy, nàng đều sẽ điên.
Trời sáng tỏ, Dương Quỳnh đun nước ấm hầu hạ Khang phi rửa mặt. Khang phi rửa mặt xong mới hỏi nàng: “Hôm qua lại ngủ không ngon? Mặc Diệp nói gì với ngươi?” Nhìn nàng dáng vẻ bình tĩnh, Dương Quỳnh cảm giác lời mình muốn nói không chừng nàng đều biết.
Nghĩ là vậy, nhưng Dương Quỳnh vẫn thành thật thuật lại lời Mặc Diệp nói cho Khang phi. Khang phi nghe xong thần sắc thản nhiên, nhìn không ra biểu tình gì.
“Nương nương?” Dương Quỳnh thử kêu một tiếng, thầm nói, người trong lòng có tính toán gì tốt xấu cũng không nói một tiếng, vẻ mặt cao thâm như vậy coi chừng trái tim nhỏ bé của ta cũng không chịu nổi.
Khang phi đưa tay vuốt sợi tóc mai, cũng không nhìn nàng, nói thẳng: “Làm sao bổn cung lại cảm thấy ngươi không muốn rời đi nơi này?”
Dương Quỳnh không nghĩ tới nàng sẽ hỏi cái này, “Nô tỳ lo lắng ra ngoài sẽ gặp rắc rối.”
Khang phi cười cười, “Đúng là thành thật. Bổn cung rất hài lòng ngươi trung thực. Có điều, người trung thực cũng không phải kẻ ngốc, ngươi hiểu chưa? Nếu là kẻ ngốc, không xứng ở bên cạnh bổn cung.”
Dương Quỳnh thầm nói, ta mới không ngốc, nếu không phải quan hệ của các ngươi ở đây rắc rối phức tạp, ta nhất định có thể như cá gặp nước. “Nô tỳ... chỉ là lo lắng...”
Khang phi ngắt lời nàng, “Bổn cung hiểu rõ ngươi lo lắng cái gì. Dù sao ngươi cũng không phải Thanh Diệp, dùng thân phận của nàng, khó tránh khỏi có ngày sẽ lòi đuôi. Về điểm này, bổn cung chỉ có thể hết sức giúp ngươi phòng ngừa, nhưng không có cách nào đảm bảo cho ngươi.”
Tuy rằng Dương Quỳnh trong lòng không yên, nhưng cũng biết có thể làm cho Khang phi nói ra những lời này đã là không dễ, mình cũng không thể cưỡng cầu những thứ khác, “Đa tạ nương nương.”
Khang phi lắc đầu nói: “Ngươi cùng bổn cung trải qua hoạn nạn, bổn cung nhớ rõ. Chỉ cần ngươi không thị sủng mà kiêu, không phản bội bổn cung, tự nhiên bổn cung sẽ không bạc đãi ngươi.”
Dương Quỳnh tự nhủ, sau này ta còn phải dựa vào người, một cây đại thụ hóng mát, nào dám thị sủng mà kiêu? Vội vàng gật đầu. Nàng nhìn Khang phi thập phần ung dung trấn định, bộ dạng cũng không phải giống lúc trước không hề có ý niệm sống, liền an tâm cũng đồng thời nổi hứng tò mò, “Nương nương tựa hồ nghĩ lại?”
Khang phi hai mắt lưu chuyển, hồi lâu mới nói: “Không nghĩ lại thì như thế nào? Nếu trời xanh một lần nữa cho bổn cung cơ hội. Tự nhiên bổn cung không thể phụ ý tốt của trời xanh.”
Ăn điểm tâm, Khang phi để Dương Quỳnh lấy hết những tờ giấy nàng viết chữ ra. Tuy rằng Khang phi bị giam ở Lâm Phương các, bề ngoài giống như lãnh cung. Nhưng so với lãnh cung vẫn có chút khác biệt. Ví dụ chi tiêu ăn mặc cũng không ít. Tuy nói phẩm chất khó tránh khỏi bị hạ đẳng cấp, thực tế vẫn sẽ xuất hiện vài cái hàng nhái, nhưng nói cho cùng vẫn không quá tệ. Khang phi xưa nay thích yên tĩnh, lúc nhàn rỗi phần lớn là đọc sách, viết chữ. Chữ viết xong đều bỏ vào một cái rương gỗ, qua hai tháng, cũng thu đầy một cái rương.
Dương Quỳnh theo lời Khang phi đem những chữ đó lấy ra để trên mặt bàn, Khang phi cũng không nhìn, cứ như vậy lẳng lặng ngồi. Dương Quỳnh ngồi không yên, được Khang phi cho phép, đi chăm sóc hoa cỏ trong sân.
Trời sắp trưa, ngoài cửa lớn truyền đến tiếng mở khóa. Dương Quỳnh tưởng tới giờ đưa cơm, buông việc đang làm, chạy vội tới trước cửa. Lúc này đại môn mở ra, một đại thái giám đứng trước cửa, trông thấy Dương Quỳnh tháo chạy tới đây lại càng hoảng sợ, lui về sau một bước, hét lên: “Lớn mật.”
Dương Quỳnh thấy tình huống không đúng, vội vàng lui về sau vài bước, nhường đường.
Thái giám kia cao thấp đánh giá nàng vài lần, cũng không nói gì, ngược lại hiện ra tươi cười, hỏi: “Khang phi có ở bên trong không?”
Dương Quỳnh thầm nói, vô nghĩa, không ở bên trong thì có thể ở bên ngoài sao? Ngoài miệng lại sợ hãi trả lời: “Nương nương đang ở bên trong.”
Thái giám kia nghe xong lại càng thêm tươi cười, nói: “Vậy ngươi đi thông báo một tiếng, chúng ta tới tuyên chỉ.”
Dương Quỳnh nói: “Vâng.” Đi vào trong, vừa đi vừa nghĩ, xem ra Mặc Diệp đoán không sai, nhanh như vậy Khang phi đã có thể ra ngoài. Có điều thái giám này có chút kì quái, có thánh chỉ trực tiếp hô là được, cần gì phải bảo nàng đi thông báo Khang phi?
Trong lòng suy nghĩ, đi tới chính sảnh tiền điện. Nàng ở ngoài cửa hô lên: “Nương nương, có thánh chỉ tới.”
Hô hai tiếng nhưng có không ai trả lời, Dương Quỳnh thầm nghĩ, lẽ nào Khang phi không ở bên trong? Đột nhiên nàng ngửi thấy mùi khói giống như từ bên trong bay ra. Trong lòng cả kinh, không nghĩ ngợi nhiều, tiến lên trực tiếp đẩy cửa vào. Chỉ thấy Khang phi đang lần lượt đốt từng tờ giấy viết chữ trên bàn. Có vài tờ bị nàng đẩy cửa vào mang theo gió bay tứ tung. Khang phi hoàn toàn không để ý, chỉ chăm chú lần lượt đốt từng cái. Tro tàn xung quanh không tắt, có vài mảnh đã bay đến cạnh rèm che. Dương Quỳnh trong lòng hít một hơi lạnh, thầm nói, chẳng lẽ Khang phi biết mình sắp được ra ngoài, nhất thời mừng như điên, nội tâm không điều tiết được, điên rồi sao? Bây giờ mới phát tác ra ngoài? Trong lòng suy nghĩ, động tác không chút nào chậm chạp, cạnh cửa vừa vặn có một thùng nước nàng mới múc, vốn để chuẩn bị mang đi tưới hoa dưới mái hiên, lúc này trực tiếp lấy dập lửa. Lửa căn bản vừa mới nhen nhóm, chưa kịp cháy đã bị Dương Quỳnh dập tắt. Chính sảnh tràn đầy khói, cực kì khó ngửi. Dương Quỳnh nhìn xung quanh không thấy cái gì cháy nữa, vội vàng đỡ Khang phi rời khỏi chính sảnh, ngăn cản hành vi đùa với lửa của nàng.