Chương 22: Phạt quỳ
Lúc này đã là sau bữa trưa, trong phòng bếp nhỏ không có nhiều người. Vân Xảo đang bận rửa chén đĩa, thấy nàng đến, cười nói: “Hôm nay cũng không có gì giữ lại cho ngươi, sợ là ngươi đã uổng công một chuyến.”
“Nói giống như là ta tới đây tìm điểm tâm lót dạ vậy. Ta là muốn tới giúp, thật là, không nhìn thấy tấm lòng của người tốt.” Dương Quỳnh miệng nói xong liền thò tay hỗ trợ rửa chén.
Vân Xảo đã cùng nàng thân quen, một chút chuyện nhỏ này cũng liền thuận theo nàng, “Ta nói ngươi, thật sự là trời sinh lao lực. Buổi trưa cũng không nghỉ ngơi, còn chạy tới giúp ta, người tốt giống như ngươi, trong Hậu cung càng ngày càng khó tìm.”
“Làm sao lại khó tìm, không phải ngươi đã tìm được một người sao?” Động tác trong tay Dương Quỳnh không ngừng.
Rửa chén đĩa xong, Vân Xảo từ trong ngực lấy ra một hầu bao sợi vàng sợi bạc, “Ngươi đều giúp ta làm việc, trách mắng cũng không đi. Cái này là tặng cho ngươi, không phải đồ hiếm có gì, cũng không đáng bao nhiêu tiền, ngươi đừng đa nghi, nhận lấy đi.” Nói xong nhét vào tay Dương Quỳnh.
Dương Quỳnh mở hầu bao ra nhìn, bên trong là một đôi vòng ngọc được cài vào nhau. Nàng không hiểu ngọc, nhìn có vẻ đúng là loại bình thường, cũng không biết ở thời đại này giá trị bao nhiêu tiền, cho nên do dự không cầm, không phải bởi vì cái khác, chỉ là sợ gây ra phiền toái.
Thấy Dương Quỳnh không có ý nhận, Vân Xảo nói: “Thế nào? Nhận món đồ nhỏ như vậy ngươi cũng không dám? Ngươi xem Xuân Dương cô cô, liền thỏi bạc cũng dám nhận, đâu giống ngươi thành thật như vậy. Không tích lũy tiền cho mình, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ ngươi muốn đi nương nương nơi đó mượn bạc? Thanh Diệp, không phải ta trách ngươi, ngươi là người tốt thiện tâm, thế nhưng lại không vì mình suy nghĩ. Những thứ này cũng không đáng tiền, ta chỉ là thấy khéo léo tinh xảo, mới tặng cho ngươi. Ngươi lại không dám nhận?”
Dương Quỳnh khó xử gãi gãi đầu, “Vân Xảo, ta luôn không cần những vật này, ngươi cho ta, ta cũng không đeo, đừng lãng phí. Ý tốt của ngươi ta nhận, nhưng thứ này ngươi cầm về đi.” Nói xong thả vòng ngọc vào trong bao, trực tiếp kín đáo đưa cho Vân Xảo, không đợi đối phương nói chuyện, nàng đã nhanh như chớp chạy đi.
Vân Xảo cầm hầu bao, vẻ mặt phiền muộn.
Dương Quỳnh một hơi chạy về phòng mình. Thiên Linh thấy bộ dạng của nàng như vậy, hỏi: “Làm sao vậy? Gặp quỷ?”
“Không có gì, sau khi ăn làm chút vận động.” Nàng ngồi xuống giường của mình, nhìn chằm chằm vào trần nhà, ngẩn người.
Thiên Linh thả việc trong tay xuống, đi tới sờ đầu nàng, “Hôm nay ngươi rốt cuộc làm sao vậy? Sắc mặt một lúc lại biến đổi, hay là bị bệnh. Cung nữ chúng ta một khi bị bệnh là không khỏi được đâu.”
“Tại sao?” Dương Quỳnh vội vàng chuyển đề tài.
“Ngươi vì sao cái gì cũng không biết? Hay là cố ý kiểm tr.a ta?” Thiên Linh bất đắc dĩ nói: “Trong cung đại phu cũng chỉ có thái ý. Cung nữ thái giám bị bệnh không có tư cách mời thái ý. Chờ thành bệnh nặng, thái y đến cũng chỉ cho cái đơn thuốc, có thể sống sót hay không phải xem vận mệnh của chính mình. Cho nên ta nói ngươi, nếu như thấy không thoải mái thì hãy tranh thủ thời gian. Hiện tại nương nương sủng ái ngươi, mới thái y cho ngươi cũng không có gì khó, đừng chờ thành bệnh nặng, nếu không cũng chỉ có đến chỗ Diêm Vương báo tên.”
Dương Quỳnh cười khổ. Nương nương sủng ái nàng? Có lẽ là tất cả mọi người đều nghĩ như vậy? Trừ nàng ra. Rốt cuộc là chính mình cầu quá nhiều? Hay là các nàng cầu quá ít?
Buổi tối, biết được hôm nay Hoàng thượng lật được thẻ bài của Khang phi, mọi người dưới bầu không khí hân hoan vui sướng hầu hạ Khang phi tắm rửa trang điểm. Dương Quỳnh xa xa đừng nhìn, đột nhiên thấy tẻ nhạt vô vị. Mấy Lần đầu tiên trong mấy ngày qua, nàng không canh giữ ở bên người Khang phi, chủ động rời đi.
Hôm sau ăn sáng xong, Dương Quỳnh bị Khang phi gọi vào tẩm điện.
“Quỳ xuống.” Hiếm khi thấy Khang phi thần sắc nghiêm nghị.
Dương Quỳnh nghe lời quỳ trên mặt đất, cúi đầu nhìn nền gạch.
“Tại sao tối hôm qua vô cớ rời đi?” Khang phi nhìn chằm chằm vào gương mặt Dương Quỳnh.
“Thưa nương nương, nô tài thấy trong tẩm điện nhân số đông đảo...”
“Lấy cớ!” Khang phi đột nhiên đánh gãy lời Dương Quỳnh.
Dương Quỳnh không lên tiếng nữa. Khang phi nhìn nàng, nỏi: “Bởi vì hôm qua bổn cung không tín nhiệm ngươi, cho nên ngươi bực bội với bổn cung?”
“Nô tỳ không dám.”
“Không dám?” Khang phi cười lạnh một tiếng, “Thanh Diệp, có phải bổn cung đã quá dung túng ngươi, để ngươi cho rằng, ngươi có thể ở trước mặt bổn cung muốn làm gì thì làm?”
“Nô tỳ không dám.” Chuyện tới bây giờ, Dương Quỳnh cũng không cảm thấy sợ hãi. Chẳng qua trong lòng nàng có chút cảm giác không nói rõ được, ngũ vị tạp trần, tóm lại là không dễ chịu.
“Thị sủng mà kiêu, là tối kỵ của nô tài.” Khang phi thở dài.
“Đa ta nương nương dạy bảo.” Dương Quỳnh nghe được câu “Nô tài” kia, trong lòng nhất thời lạnh xuống. Dù được ân sủng thế nào, bất quá cũng chỉ là nô tài.
Khang phi lúc này trong lòng cũng không dễ chịu. Không muốn thừa nhận buổi tối hôm qua mình đứng ngồi không yên là vì bên người không có nha đầu này làm bạn. Không muốn thừa nhận hôm nay thầm nghĩ muốn chính tai nghe nàng nhận lỗi. Không muốn thừa nhân thái độ lãnh đạm của nàng làm mình không tiếp thụ được. Khang phi biết rõ, chính mình tuyệt không có khả năng mềm lòng trước, nếu không nha đầu này sẽ càng thêm vô pháp vô thiên. Thế nhưng, trong nội tâm lại hy vọng cỡ nào nàng biết lỗi nhận sai với mình, quan hệ của hai người lại khôi phục như trước kia. Rõ ràng khi trước còn đang êm đẹp, tại sao đột nhiên lại biến thành như vậy?
Dương Quỳnh bị Khang phi phạt quỳ ba canh giờ. Tất cả mọi người đều nhìn thấy. Người đồng tình có, hả hê có, lén lút suy đoán cũng có. Dương Quỳnh từ đầu đến cuối lưng eo thằng tắp. Đây là thói quen khi nàng tham gia quân ngũ. Chỉ cần cái eo khẽ cong, cũng có nghĩa là chính mình đã yếu thế.
Ba canh giờ trôi qua, mặt trời đã ngả về Tây.
Thiên Linh, Yên Xảo cùng một vài cung nữ quan hệ tốt với Dương Quỳnh thì gấp đến mức xoay vòng vòng. Không ai biết nguyên nhân chuyện này, cũng không ai dám đi cầu tình. Mọi người vụng trộm nhìn thân ảnh Dương Quỳnh, cũng không dám tới gần.
Trong khoảng thời gian này, Khang phi vì muốn làm cho tâm tình mình bình tĩnh trở lại, cũng luyện chữ ba canh giờ.
“Nương nương, người đã viết ba canh giờ, nên nghỉ ngơi một chút.” Cung nữ quản sự Xuân Dương nhỏ giọng khuyên nhủ.
“Bổn cung không có việc gì. Ngươi đi bảo Thanh Diệp đứng lên.” Rốt cuộc Khang phi cũng ngừng bút.
Xuân Dương lĩnh mệnh ra ngoài, khi trở về trên tay bưng theo một khay điểm tâm, “Phòng bếp vừa mới làm bánh ngọt đậu đỏ, nô tỳ thấy bữa trưa nương nương ăn không nhiều, lúc này hẳn là đói bụng.”
Khang phi nhìn Xuân Dương, dáng dấp tốt, hiểu quy củ, săn sóc người, mọi thứ thậm chí còn hơn thế, nhìn thế nào cũng đều là người hiểu chuyện, nhìn thế nào cũng thấy mạnh hơn Thanh Diệp rất nhiều. Thế nhưng nàng đứng bên cạnh mình, luôn làm mình tâm phiền ý loạn, không cách nào an tâm viết chữ, cuối cùng, không thể không lấy một bộ Kinh Phật ra sao chép, lúc này mới an tâm rất nhiều.
“Nương nương... không cần lo lắng Thanh Diệp, Thiên Linh cùng mấy người khác đã đỡ nàng trở về phòng.” Xuân Dương thăm dò hỏi.
Khang phi gật đầu “Ừ” một tiếng, cũng không hỏi thăm nhiều.
Dương Quỳnh trở lại phòng, đầu gối đã sưng đỏ trầy da. Yên Xảo cầm thuốc mỡ tiêu bầm xoa cho nàng, Thiên Linh đi nấu một chén canh gừng cho nàng uống trừ bỏ khí lạnh. Một hồi bận bịu, các nàng mới phát hiên, Dương Quỳnh một tiếng cũng chưa ra khỏi cổ họng.
Yên Xảo bưng tới một đĩa bánh bao, nói: “Thanh Diệp, ngươi ăn một chút. Trong phòng bếp không có cái gì, hai cái bánh bao này là ta cùng Thiên Linh cố ý tiết kiệm giữ lại cho ngươi. Ngươi trước tiên ăn lót dạ.”
Hai người vốn tưởng rằng muốn thuyết phục Dương Quỳnh ăn cơm còn cần phí một hồi miệng lưỡi, ai biết Dương Quỳnh nhận bánh bao liền ăn, không mấy miếng thì tiêu diệt một cái, ngay sau đó lại tiến công cái khác, rất nhanh, hai cái bánh bao đều tiến vào bụng của nàng.
Thiên Linh đưa qua một chén trà, “Ngươi chậm một chút, đừng để nghẹn.”
Dương Quỳnh uống trà, thoáng lau miệng, nói: “Các ngươi yên tâm, ta không sao. Bất quá cũng chỉ là phạt quỳ, thân là nô tài, đây cũng không tính là gì.” Nói xong, nàng vuốt vuốt đầu gối của mình, tay khẽ đụng, chính là đau như kim châm muối xát. Nàng cười cười, đau này là giáo huấn, chính mình sẽ nhớ kỹ.
Thiên Linh cùng Yên Xảo bốn mắt nhìn nhau, cũng không biết lời nàng nói là thật hay giả, chỉ có thể tạm thời tin tưởng.
Yên Xảo nói: “Ngươi hiểu là tốt rồi. Chúng tà là nô tài, sống hay ch.ết còn không phải nhìn sắc mặt chủ tử? Nương nương là một chủ tử tốt, đây là phúc khí của chúng ta.”
“Đúng vậy, Yên Xảo nói không sai.” Thiên Linh ở một bên cũng phụ họa.
Dương Quỳnh không có ý muốn cùng các nàng nhiều lời, nhe răng cười cười, “Ta không sao. Cám ơn các ngươi. Một lúc nữa là đến bữa tối, nên sẽ rất bận. Các ngươi đi đi, không cần trông ta, ta ngủ một lúc là tốt rồi.”
Hai người không yên tâm liếc nhìn đầu gối của nàng, lúc này càng thêm sưng đỏ. Hai người lắc đầu, đều tự ra ngoài bận việc.
Dương Quỳnh nằm ở trên giường, càng yên tĩnh thì càng cảm nhận rõ ràng đau đớn nơi đầu gối. Đây là lần thứ nhất mình bị phạt từ khi đến đây. Lần này ăn khổ, mình cũng nên biết phận. Thân là nô tài, tự nhiên phải hiểu được tiến lui.
Qua bữa tối, Khang phi để thái giám cùng cung nữ lui xuống, một mình tựa ở trên giường đọc sách. Đột nhiên cửa sau có tiếng động rất nhỏ, Khang phi chân mày khẽ nhíu, nói: “Vào đi.”
Một trận gió thổi vào, Mặc Diệp quỳ gối trước giường, “Nô tài tham kiến nương nương.”
“Xảy ra chuyện gì?” Khang phi buông sách hỏi.
“Trì ma ma đã xảy ra chuyện!”
“Cái gì?” Khang phi biểu tình thoáng thay đổi. Nàng nhìn chằm chằm Mặc Diệp, nói từng chữ, “Ngươi nói Trì ma ma đã xảy ra chuyện?”
Mặc Diệp biết rõ cảm tình của chủ tử mình cùng Trì ma ma, vì vậy cũng không do dự, nói thằng: “Thưa nương nương, Trì ma ma hôm nay đánh vỡ một bình hoa Thanh Ngọc, bị Trần Chiêu nghi phạt quỳ hai canh giờ. Quỳ chưa tới một canh giờ, Trì ma ma liền ngất xỉu, hiện tại vẫn chưa tỉnh.”
Khang phi nghe xong lời này, ngược lại tỉnh táo, “Trì ma ma là lão ma ma trong cung, vô cùng hiểu quy củ, làm sao có thể làm vỡ bình hoa?”
“Nô tài cũng thấy kì lạ. Thế nhưng Trì ma ma vẫn còn hôn mê, nô tài không thể thăm hỏi, đành phải trước tiên tới báo cho nương nương.” Mặc Diệp đơn giản nói xong, liền cũng không lên tiếng.
“Việc này bổn cung đã biết, ngươi mau trở về đi. Có chuyện gì lại đến báo cho bổn cung. Thanh...” Khang phi đang nói đột nhiên dừng lại, lúc này mới nhớ Dương Quỳnh không có ở sau lưng mình. Mấy tháng nay nàng đã quen với sự tồn tại cực nhỏ của Dương Quỳnh. Bây giờ như vậy, xem ra là thật buồn cười.
“Nương nương...” Lúc này Mặc Diệp cũng không thấy Thanh Diệp, luôn giống như người tàng hình đứng sau lưng nương nương.
“Không có gì, Thanh Diệp phạm lỗi bị ta phạt, ngươi trở về, đừng làm cho ai phát hiện.” Khang phi nói.
“Vâng. Nô tài cáo lui.” Mặc Diệp từ cửa sau nhảy ra ngoài.
Khang phi vuốt vuốt lông mày, trong lòng không khỏi âm thầm hận Dương Quỳnh, vì sao thời điểm cần nàng nhất, nàng lại cố tình cùng mình giận dỗi? Chẳng lẽ mình sủng nàng còn chưa đủ? Chính mình đối với nàng tốt, bao nhiêu nô tài đều cầu không được, ngược lại, nàng không biết cảm kích, còn bực bội với mình, chịu phạt cũng không phục, thật sự là không biết tốt xấu.
Một tiếng thở dài, phiêu đãng trong tẩm cung.