Chương 39: Mời khách
Thiên Linh nói: “Xuất thân tốt thì có ai cam lòng đưa nữ nhi vào cung? Ngươi nhìn từng chuyện xảy ra ở nơi này, có chỗ nào là ngươi mong đợi? Hơi không cẩn thận, liền liên lụy đến chủ tử tranh đấu, vô luận thắng hay bại, xui xẻo cũng đều là nô tài chúng ta.”
Dương Quỳnh nghĩ đến thời gian lúc nàng mới đến đây, chính là khi Khang phi bị giáng xuống ở Lâm Phương Các. Khi đó cung nữ thái giám lúc ấy cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy qua. Làm sao nàng không biết những người đó đi nơi nào? Có điều cũng chỉ là giáng chức, lại giết ch.ết toàn bộ những người đó, mạng nô tài thật sự như cỏ rác!
“Nói nhiều như vậy, ngươi tiến cung thế nào? Lúc trước vẫn muốn hỏi ngươi, ngươi không mở miệng nói chuyện này, ta cũng không tiện hỏi.” Thiên Linh thấy Dương Quỳnh ăn xong rồi, động thủ bắt đầu thu dọn.
“Ta hả?” Dương Quỳnh thầm nghĩ: Ta là xuyên không đến đó, nói ra hù ch.ết ngươi! “Ta cùng thân thế của ngươi không khác nhau lắm. Nhà nghèo, đông con, cha mẹ ta đem ta làm con thừa tự cho một trưởng bối bên họ nội. Sau đó trưởng bối qua đời, ta liền đi một người rời khỏi quên hương, sau lại không biết như thế nào, mơ mơ hồ hồ liền vào cung.”
Thiên Linh nói: “Ngươi nói lời này ngược lại ta tin. Nhìn dáng vẻ của ngươi cũng rất hồ đồ, chuyện gì cũng làm bừa bãi lộn xộn, cũng may là gặp được chủ tử tốt, bằng không ngươi có bao nhiêu cái mạng cũng sẽ mất.”
Dương Quỳnh tực giận nói: “Ngươi không đả kích ta sẽ ch.ết sao? Sẽ ch.ết sao?”
Thiên Linh nghịch ngợm cười nói: “Đả kích ngươi là vì muốn ngươi học hỏi thêm. Ngươi không nghe người ta nói, biết hổ thẹn mới có dũng khí sao.” Thiên Linh nói xong, cầm hộp cơm chạy đến phòng bếp nhỏ.
“Hừ!” Dương Quỳnh cũng đứng dậy, đi vài vòng, cảm thấy trong bụng có thức ăn chính là khác biệt, cảm giác đầu nặng chân run lập tức biến mất.
Nằm lại trên giường, đắp chăn, theo chỉ đạo của Lý thái y, nàng còn phải tiếp tục đổ mồ hôi. Dương Quỳnh nhớ tới những lời vừa rồi của Khang phi. Hiển nhiên, Khang phi không phải quả hồng mềm, chuyện này sẽ không cứ cho qua như vậy. Nhưng Khang phi rất có kiên nhẫn, xem ra nàng đã chuẩn bị thả dây dài câu con cá lớn rồi. Quả nhiên, gừng càng già càng cay.
Như vậy còn mình? Sự tình giống như càng ngày càng phức tạp. Nàng thử gỡ ra một manh mối rõ ràng. Bắt đầu từ khi nàng đến nơi này, Khang phi vốn dĩ bị giáng chức, bọn cung nữ thái giám bị giết. Sau đó thức ăn ở Lâm Phương Các bị hạ độc. Khang phi phục vị, Thu Giáng lại dùng túi thơm hạ độc. Tiếp đó là châm lông trâu trong lễ phục. Còn có chuyện ám sát. Lần ám sát này, kẻ chủ mưu phía sau hiển nhiên không thể chỉ là một ngươi. Liễu Thục phi tham dự trong đó là không thể nghi ngờ, nếu như Trần Chiêu nghi cũng là một người trong đó, như vậy sẽ còn có ai khác tham gia sao? Mục đích là gì? Còn có Hoàng hậu, sau khi hồi cung, Hoàng hậu luôn không có động tĩnh gì. Ý tứ của Khang phi là, Hoàng hậu đang quan sát, xem trước mắt trong cung ai đang được sủng ái. Nếu như có thể thu phục cho mình dùng đương nhiên là tốt nhất, nếu như không thể, vậy sẽ lập tức chèn ép.
Dương Quỳnh cảm khái, nghe Khang phi nói gần nói xa, thế nhưng đối với Hoàng hậu lại có chút tán thưởng. Ngày đó nghênh đón, nàng chỉ vội vàng thoáng nhìn, buổi tối ở yến hội lại gặp phải thích khách, tiếp theo chính là mình bị thương. Dương Quỳnh căn bản không có cơ hội cẩn thận quan sát vị Hoàng hậu nương nương này. Khẽ khịt mũi, Dương Quỳnh thở dài: Hiện giờ chính mình nằm trên giường không dậy nổi, xem ra muốn gặp Hoàng hậu, quả nhiên không phải chuyện dễ dàng.
Lại nói sau khi Khang phi trở lại tẩm điện, cho đám người Xuân Dương lui xuống, nàng mới nhìn khuôn mặt của mình trong gương đồng. Trong gương, dung nhan xinh đẹp của nàng hiện lên một tầng đỏ ửng, hết sức mê người. Trong lòng Khang phi chính là cảm thụ kì quái nói không nên lời. Tại sao mình lại vì một cung nữ mà đỏ mặt? Hồi tưởng lại ánh mắt của Dương Quỳnh, đến bây giờ còn cảm thấy như lửa nóng bỏng người. Khang phi thở dài, mình đối với Dương Quỳnh càng ngày càng dung túng, cứ như vậy tiếp tục, cũng không phải chuyện tốt.
Hiện giờ tình thế trong cung phức tạp, chính mình cũng muốn hành động bước kế tiếp. Nhưng nếu như đã có người muốn giết mình thế chỗ, thì nàng cũng nên có chút động tác. Người của Thẩm gia, cho tới bây giờ cũng không phải dễ ức hϊế͙p͙. Tuy rằng nàng không vội báo thù, nhưng đòi một chút tiền lãi thì vẫn có thể.
Bên ngoài có người gõ cửa, Khang phi nói: “Vào đi.”
Xuân Dương tiến đến nói: “Nương nương, Yên Xảo muốn gặp người.”
Khang phi từ trước bàn trang điểm đứng lên, nói: “Để cho nàng vào.”
“Vâng.” Xuân Dương đi ra ngoài, sau đó Yên Xảo theo sau nàng bước vào.
“Nô tỳ tham kiến nương nương.” Yên Xảo nhu thuận hành lễ.
“Thăm dò được gì sao?” Khang phi ngồi ở trên giường, Xuân Dương lập tức cầm chùy mỹ nhân đấm chân cho nàng.
Yên Xảo trả lời: “Thưa nương nương, mấy vị mỹ nhân mới tấn phong, gia thế đều rất bình thường. Xuất thân cao nhất là Tôn mỹ nhân, phụ thân là Lễ bộ Thị Lang. Trong mấy vị tài tử có một người nổi bật nhất, nghe nói là ca cơ tìm được ở Giang Nam. Giọng hát hay, một khúc hát vang, có thể nhiễu lương tam nhật bất tuyệt (*).”
(*) Đầy đủ là “Dư âm nhiễu lương tam nhật bất tuyệt” – “Dư âm quấn quýt trên xà nhà, ba ngày không dứt” Dúng để chỉ tiếng hát uyển chuyển, réo rắt động lòng người, khiến người nghe nhớ mãi không quên.
“Ca cơ?” Khang phi cười nói, “Trong cung chúng ta không phải có một thiện ca sao? Tại sao lại có một người nữa? Là ai đưa tới?”
Yên Xảo nói: “Là Công bộ Thượng Thư Tả đại nhân.”
“Tả đại nhân cũng có loại tâm tư này!” Khang phi giống như có điều suy nghĩ nói. Tả Vệ Trung là người trung dung, không thể nói là tốt, nhưng cũng không xấu. Tổng thể mà nói, coi như là một vị quan có đủ tư cách. Có điều, hắn và phụ thân của Trần Chi Dao quan hệ hơi kém. Đưa một vị ca cơ vào cung, cái này rõ ràng là nhằm vào Trần Chiêu nghi. Đã có người chủ động đưa binh khí tới, chính mình không động thủ thì thật không được. Khóe miệng Khang phi nâng lên thành một độ cong tuyệt đẹp, trong lòng đã có kế sách.
Mấy ngày nay, Trần Chiêu nghi quả thật không tốt. Hoàng thượng đại phong hậu cung, phi tần cấp thấp đều được tấn phong. Rất nhiều mỹ nhân so với nàng cấp thấp hơn rất nhiều, lần này được tấn phong cũng lên được hàng chín tần, mà nàng vẫn còn là một Chiêu nghi. Tứ phi không có chỗ trống thì nàng vĩnh viễn cũng không thể ngồi được vào phi vị. Sự kiện ám sát ngày đó, tuy nói giết ch.ết một Thục phi, nhưng Hoàng thượng vì muốn cân bằng thế lực tiền triều, liền phong Liễu Nguyên Nhi làm Thục phi. Từ Mỹ nhân lên Thục phi, đây là bao nhiêu cấp bậc? Dựa vào cái gì mà một Liễu Nguyên Nhi nho nhỏ cũng có thể làm phi tử, đối với mình vênh mặt hất cằm sai khiến, còn chính mình vẫn chỉ là Chiêu nghi? Trần Chi Dao không cam lòng. Nàng làm Chiêu nghi ba năm, đã sớm chán. Vị trí Hoàng hậu nàng không dám mơ ước, chẳng lẽ tứ phi nàng cũng không làm được? Lúc trước Khang phi bị đưa vào lãnh cung, nàng thấy cơ hội của mình tới rồi. Chính là không nghĩ tới, Khang phi còn có thể đi ra. Nếu không phải phụ thân của nàng bị hoạch (bắt) tội, nàng cũng sẽ không liên hợp với Cẩm phi đi cầu tình cho Khang phi. Trần Chi Dao cũng hiểu được, Khang phi há phải vật trọng ao? Một khi để nàng ra ngoài, trên con đường mình tranh sủng ắt sẽ đặt một chướng ngại vật lớn nhất. Chính là có biện pháp sao? Chẳng lẽ nhìn phụ thân bị xử tử? Một khi Trần gia sụp đổ, một Chiêu nghi không có nương gia chống đỡ, còn có thể bước tiếp sao?
Quả nhiên, sau khi Khang phi phục vị, sủng ái của Hoàng thượng đều ở Cung Lung Hoa, Hoa Âm Các nơi này của nàng càng lúc càng vắng lặng. Nàng không cam lòng, cho nên liên hợp với Liễu Nguyên Nhi thực hiện chuyện ám sát. Vốn dĩ nàng thấy kế hoạch của mình không chút khẽ hở, nhưng không nghĩ tới nửa đường lại xuất hiện một Trình Giảo Kim (*). Bên người Thẩm Thu Hoa lại có cung nữ võ công lợi hại như vậy, làm toàn bộ kế hoạch của nàng bị xáo trộn.
(*) Những ai hay nửa đường nhảy ra phá bĩnh chuyện của người khác thì thường gọi là Trình Giảo Kim.
Quả nhiên là mưu sự tại nhân, hành sự tại thiên! Trần Chi Dao than thở. Liễu Nguyên Nhi đạt được mục đích của mình, nàng lại thất bại trong gang tấc, thật sự làm người ta muốn nắm cổ tay thở dài. Cũng may nàng đủ thông minh, dùng Mai Tu dung gánh tội, nếu không thật không biết giải thích chuyện này như thế nào.
Bên ngoài có tiểu thái giám tới báo tin, sau khi nghe Thu Liên tiến đến nói: “Nương nương, ngoài cửa trông thấy Đỗ tài nhân vừa mới đi qua, nhìn phương hướng hẳn là đi Cung Lung Hoa.”
“Đỗ tài nhân?” Trần Chi Dao suy nghĩ một chút, nhớ lại người kia dung mạo xuất chúng, âm thanh êm tai, mới được tấn phong tài tử Đỗ Niệm Vân, “Nàng đến Cung Lung Hoa làm gì?”
Thu Liên lắc đầu.
“Tìm ngươi lanh lợi đi nghe ngóng một chút, đừng để ai phát hiện.” Trần Chi Dao đối với nhất cử nhất động của Khang phi luôn hết sức lưu tâm.
Cung Lung Hoa.
Khi Đỗ Niệm Vân tới, ba tài tử và hai mỹ nhân đã đến. Đỗ Niệm Vân bước tới từng người thi lễ. Trong nhiều phi tần, nàng xuất thân thấp nhất, luôn bị mọi người xem thường. Đương nhiên cũng không có người nguyện ý cùng nàng kết giao. Đối mặt với ánh mắt lạnh của mọi người, Đỗ Niệm Vân đã thành thói quen, cứ như vậy tìm một góc hẻo lánh ngồi xuống.
Chờ trong chốc lát, Tô mỹ nhân mặc cung y màu hồng phấn giống như một ngọn lửa đi vào. Màu sắc bắt mắt như vậy làm mọi người đều nhìn chăm chú. Tôn mỹ nhân có chút đắc ý nói: “Ai nha, ta đã tới chậm. Thực xin lỗi chư vị tỷ muội, làm các ngươi cực khổ chờ ta?”
Phùng mỹ nhân ở một bên hừ lạnh một tiếng. Thật sự nghĩ mình là ai? Chúng ta ở đây đều là chờ Khang phi nương nương, có ai đặc biệt chờ ngươi?
Lại chờ một lúc, Khang phi mới xuất hiện. Cung y xanh nhạt, mộc mạc thanh nhã, giống như tiên tử ở Nguyệt cung, nhất thời làm nhóm tài tử mỹ nhân trong đại điện đều thất sắc.
“Bổn cung luyện chữ quên canh giờ, khiến các vị muội muội chờ đợi, thật sự có lỗi.” Khang phi hơi hơi cúi người biểu đạt áy náy của mình.
Chúng mỹ nhân cùng tài tử vội vàng nói: “Nương nương sao nói lời này, kính cẩn chờ đợi nương nương là chuyện phải làm, nương nương nói như vậy, ngược lại làm chúng ta vô cùng xấu hổ.”
Khang phi cười, đi đến chính giữa đại điện ngồi xuống. “Hôm nay mời chư vị muội muội tới đây, cũng không có chuyện gì gấp gáp. Bổn cung vào cung nhiều năm, vẫn xứng đáng được các ngươi gọi một tiếng "Tỷ tỷ". Tin tưởng ở lễ sắc phong ngày đó, các ngươi đều gặp qua Phượng nghi, Hoàng hậu nương nương. Tháng sau chính là lễ thiên thu (sinh nhật) của Hoàng hậu, không biết các vị muội muội có ý kiến gì hay để chúc mừng sinh nhật Hoàng hậu nương nương hay không?”
Một nhóm người mới được tấn phong, lần đầu tiên phát biểu ý kiến của mình, cẩn thận nói xong, thỉnh thoảng còn trộm nhìn sắc mặt Khang phi. Thấy Khang phi biểu lộ không vui, các nàng lập tức ngậm miệng. Khang phi nghe đề nghị của từng người, cũng không nói tốt hay không tốt, chẳng qua là chỉ bảo mọi người thảo luận. Lúc đầu mọi người đều cố kỵ Khang phi ngồi đây, không dám bàn luận trên trời dưới biển. Có điều một lát sau, mọi người thấy Khang phi hoàn toàn không cắt ngang ý tứ thảo luận của các nàng, mới dần dần thả lỏng. Không khí trong đại điện nhất thời nóng lên. Cứ như vậy, mọi người nói lúc lâu, cuối cùng cũng có mấy đề nghị tương đối thống nhất.
Khang phi một mực lắng nghe, thấy mọi người cơ bản đã thảo luận xong, cười nói: “Các vị muội muội khổ cực rồi, đề nghị các ngươi nói, bổn cung đều nhớ kĩ. Lễ thiên thu của Hoàng hậu nương nương, chúng ta sẽ tham gia gia yến. Đến lúc đó, mọi người có sở trường gì, đại khái có thể thi triển tài nghệ.” Dứt lời Khang phi hơi khoát tay, mấy cung nữ bưng hộp gỗ nối nhau đi vào, “Nơi này của bổn cung không có vật gì hiếm lạ, đây là trân châu Nam Hải. Tuy không hiếm lạ như Đông châu, nhưng cũng mượt mà đáng yêu. Bọn muội muội đừng chê bổn cung keo kiệt, cầm về chơi đi.” Nói xong phân phó các cung nữ đưa cho nhóm mỹ nhân tài tử mỗi người một hộp gỗ.
Mọi người không dám chối từ, đều cung kính thu nhận, đồng thanh nói: “Cảm tạ Khang phi nương nương ban thưởng.”
Khang phi nhìn sắc trời một chút nói: “Cũng không còn sớm, chúng muội muội trở về thôi. Xuân Dương, thay ta tiễn các vị muội muội.”
“Vâng.” Xuân Dương ở đằng trước dẫn đường, “Các vị tiểu chủ, mời đi theo ta.”