Chương 52: Lương tri

“Vân Xảo, ta tới thăm ngươi.” Dương Quỳnh biểu lộ vô cùng bình tĩnh. Bình tĩnh đến mức mà bản thân nàng cũng cảm thấy kì quái. Chẳng lẽ mấy tháng sống trong cung đình đã làm nàng lãnh huyết (máu lạnh) đến vậy sao?


Vân Xảo cố gắng chống đỡ thân thể ngồi dậy, tiện tay đem tóc rối bời trước mặt vén ra sau tai. “Tại sao ngươi lại đến?”
Dương Quỳnh không biết trả lời câu này thế nào. Nàng là phụng mệnh tới, nếu như không có mệnh lệnh của Khang phi thì sao? Nàng có tới chuyến này hay không?


“Vì sao lại hạ độc ta?” Trầm mặc thật lâu, Dương Quỳnh mới hỏi ra vấn đề này.


Hai mắt Vân Xảo đã sưng to vô cùng, nhưng nàng vẫn cố gắng nhìn Dương Quỳnh. “Thanh Diệp, ngươi là người tốt. Ta không muốn hại ngươi. Thế nhưng... Ai bảo ngươi là tâm phúc của Khang phi? Trong Cung Lung Hoa, nô tài xảy ra chuyện mà để Khang phi đau lòng nhất là ai? Chỉ có ngươi.” Vân Xảo nói mấy câu này xong có chút hít thở không thông, nàng dừng một lát, “Ta phụng mệnh làm việc, hại ngươi, thật xin lỗi. Nếu như ngươi muốn hận ta, vậy tận lực hận đi.”


“Vì muốn dốc sức cho chủ tử sau lưng, mà ngay cả một chút lương tri ít ỏi ngươi cũng đánh mất sao?” Dương Quỳnh cau mày.


“Lương tri?” Vân Xảo cười, “Thanh Diệp, ngươi thật sự rất ngây thơ. Không nói tới nô tài chúng ta là thay chủ tử làm việc, cho dù là chủ tử, vì mạng sống, vì tranh sủng, nào có mấy người còn lương tri?” Nàng khó khăn lắc đầu, tựa hồ đối với câu nói này của Dương Quỳnh cảm thấy bất đắc dĩ, “Vậy ngươi cảm thấy, Khang phi có lương tri không?”


available on google playdownload on app store


Dương Quỳnh rất muốn trả lời có, thế nhưng lời đến bên miệng lại phát hiện ra khí thế không hùng hồn như mình nghĩ.


“Ngươi cũng không dám nói, không phải sao?” Vân Xảo châm biếm, “Chúng ta đều là nô tài, sẽ có kết cục hôm nay, ta đã sớm rõ ràng. Ta sắp ch.ết, cũng sắp giải thoát rồi, nhưng ngươi thì sao? Thanh Diệp, ngươi còn phải ở trong thâm cung này chịu khổ thật lâu. Cuối cùng có một ngày, ngay cả lương tri là cái gì ngươi cũng sẽ không nhớ rõ!” Vân Xảo nói tới đây giọng đã muốn khàn khàn, lời nói ra giống như quyền rủa từ xa xưa, cứ quanh quẩn trong đầu Dương Quỳnh.


Dương Quỳnh nắm chặt tay, “Ta sẽ không.” Nàng xuất thân là quân nhân, được tiếp nhận tư tưởng giáo dục chính thống nhất. Bảo vệ Tổ Quốc, gìn giữ lãnh thổ an dân, đây là mục đích mà vì nó, nàng có thể đổ mồ hôi sương máu, thậm chí là hy sinh tính mạng. Nàng không dám cam đoan bản thân sẽ không làm chuyện sai trái, nhưng lương tri là thứ mà nàng chắc chắn sẽ không vứt bỏ. Đây là điểm mấu chốt để nàng làm người.


Vân Xảo không nói gì, nàng nhìn Dương Quỳnh, trong đôi mắt rốt cuộc có một ít gì đó không đồng nhất. “Ngươi là một người tốt. Thế nhưng người tốt ở trong cung này sống không được lâu.” Nói xong, nàng không hề nhìn Dương Quỳnh mà cứ thế một lần nữa nằm xuống, nhắm mắt lại.


Trở lại Cung Lung Hoa, Dương Quỳnh đương nhiên là muốn tới chỗ Khang phi phụng mệnh. Nàng đem lời Vân Xảo nói thuật chi tiết lại cho Khang phi, Khang phi nói: “Vân Xảo nói không sai. Bổn cung nói rồi, sống lâu ở trong thâm cung, tâm đều sẽ đen.”
“Vậy còn nương nương?” Dương Quỳnh hỏi.


Khang phi cười khổ nói: “Ngươi cảm thấy thế nào? Vì một ý niệm của bổn cung, mà mấy chục mạng người đều mất. Nói bổn cung là người tốt, ngay cả bổn cung còn không tin.”
Dương Quỳnh kéo tay Khang phi, “Nương nương, người là bị bức ép.”


Khang phi lắc đầu, “Người khác không phải cũng vậy sao? Không có người nào mà từ nhỏ đã muốn hại người cả.”
Tay Dương Quỳnh nắm thật chặt, “Ta sẽ luôn ở bên cạnh nương nương.”


“Ngươi tính cách bốc đồng. Bổn cung chỉ hy vọng không cần hại ngươi là tốt rồi.” Khang phi cầm lại tay Dương Quỳnh.


Dương Quỳnh kinh ngạc, trong lòng nháy mắt như nở hoa. Mới vừa muốn động đậy, Khang phi lại đột nhiên rút tay về, “Hoàng hậu để Liễu Nguyên Nhi điều tr.a chuyện Hoắc Tiệp dư sảy thai, trong cung chẳng mấy chốc sẽ rất náo nhiệt.”


Từng ngày từng ngày trôi qua, Liễu Thục phi phụng ý chỉ của Hoàng hậu bắt đầu ở trong cung trắng trợn lục soát, gặng hỏi. Nhất thời làm Hậu cung gà bay chó sủa, ở sau lưng thì nhóm phi tần oán than dậy đất.


Ngày hôm đó, cung nữ thiếp thân Phong Nhi của Liễu Thục phi cùng hai thái giám, hai cung nữ đi vào Cung Lung Hoa, vênh váo tự đắc yêu cầu lục soát cung.


Khang phi phái Nguyên Hương đi xử lí. Qua một nén nhang, Như Quyên bẩm báo nói: “Nương nương, Phong Nhi nói có ý chỉ của Hoàng hậu nương nương, khăng khăng muốn lục soát cung.”


Khang phi cười lạnh nói: “Để Nguyên Hương nói cho nha đầu kia biết, muốn lục soát Cung Lung Hoa của bổn cung, mặc dù là Thục phi đến đây cũng không có tư cách.”
“Vâng.” Như Quyên lên tiếng liền đi ra ngoài.


Trong khoảng thời gian này, bình thường Khang phi chỉ để một mình Dương Quỳnh ở tẩm điện, có thể thấy được mức độ ân sủng là thế nào.
“Vừa rồi nương nương thật khí thế.” Dương Quỳnh cười nói.


“Cầm lông gà làm mũi tên. Bổn cung thấy Liễu Nguyên Nhi ngu không thể nói. Liễu gia xem như là muốn sụp đổ rồi.” Khang phi một tay xoa huyệt thái dương, tựa hồ có chút đau đầu.


Dương Quỳnh đi tới, đưa tay thay Khang phi nhẹ nhàng xoa huyệt thái dương. Cả người Khang phi lập tức cứng ngắc lại, qua một lúc lâu mới dần dần thả lỏng.


Tay Dương Quỳnh so với tay Khang phi có lực hơn nhiều, lực đạo tại huyệt thái dương vô cùng vừa vặn, tiết tấu cũng phi thường thoải mái dễ chịu. Dương Quỳnh thấy vẻ mặt Khang phi dần dần thả lỏng, không khỏi cười thầm. Lúc trước khi còn ở quân đội, bạn cùng phòng của nàng có tật đau đầu. Mỗi lần đều là Dương Quỳnh xoa huyệt thái dương cho nàng bớt đau. Loại chuyện này Dương Quỳnh đều làm đến mức thông thạo, người bình thường không sánh được.


Bầu không khí yên tĩnh mang theo một chút ngọt ngào. Tay Dương Quỳnh chạm tới da thịt mịn màng của Khang phi, chỉ cảm thấy tâm linh dao động. Tim đập nhanh hơn, trên trán xuất ra một tầng mồ hôi.
“Ngươi rốt cuộc là người nào?” Ngay khi Dương Quỳnh cho rằng Khang phi sắp ngủ, thì Khang phi lại đột nhiên hỏi một câu như vậy.


Dương Quỳnh không biết rốt cuộc Khang phi có ý gì, cho nên không trả lời.


“Từ khi bổn cung vào cung, dám đối xử với bổn cung như thế, thì ngươi là người thứ nhất. Hơn nữa, còn là nữ tử.” Khang phi cúi đầu cười, “Bổn cung chưa từng nghĩ tới sẽ được nữ tử yêu thích. Bổn cung... không biết... đó là cảm giác gì...” Khang phi giống như có chút nghi hoặc.


Tay Dương Quỳnh bắt đầu có chút bất ổn. Mặc cho là ai thì khi nghe xong những lời này, trong lòng cũng khó có thể không dậy sóng. Tay nàng dừng lại, hướng xuống phía dưới, câu lên chiếc cằm khéo léo của Khang phi, làm cho đối phương ngẩng đầu nhìn mình.


Khang phi ngẩng đầu, chiếc cổ trắng nõn cong lên tạo ra một vòng cung duyên dáng. Ánh mắt lóe sáng, làm cho người ta cam tâm tình nguyện sa vào đó, không thể tự kiềm chế.


“Thu Hoa...” Giọng nói Dương Quỳnh trầm thấp mà mị hoặc. Ngón tay nàng vuốt ve đôi môi anh đào của Khang phi, cảm giác mềm mại bên dưới làm lòng nàng rung động.


Khang phi tựa hồ cũng bị không khí ái muội lúc này mê hoặc, hoàn toàn không có phản ứng. Cho tới khi mặt Dương Quỳnh tới gần, nàng mới như tỉnh khỏi giấc mộng mà lui về phía sau, tránh nụ hôn sắp rơi xuống của Dương Quỳnh.
Dương Quỳnh không hôn được, tâm tình buồn bực đến lợi hại.


Khang phi cũng không nói gì, chỉ ở một bên cố gắng trấn tĩnh lại tâm tình đang hỗn loạn của mình. Sự tình làm sao sẽ phát triển tới mức này? Rốt cuộc nàng bị gì vậy? Làm sao có thể tùy ý đối phương làm ra những hành động ngả ngớn như vậy?


Dương Quỳnh nhìn nét mặt Khang phi, biết nàng đang âm thầm tự sám hối. Đáy lòng Dương Quỳnh thầm than, chỉ còn một chút nữa thôi mà.
Gần trong ngang tấc mà biển trời cách mặt, chung quy là vẫn còn cách một khoảng như vậy.


Như Quyên ở ngoài cửa bẩm báo nói: “Nương nương, Thục phi nương nương đến rồi.”
Khang phi nói: “Các ngươi tiếp đãi cho tốt, bổn cung sẽ ra ngay.”
“Vâng.”
Khang phi nói xong, quay đầu nhìn thoáng qua Dương Quỳnh, bất đắc dĩ nói: “Bổn cung cần thay y phục, ngươi đi gọi Thiên Linh tới đây.”


Dương Quỳnh nói: “Nương nương, ta cũng có thể thay y phục cho người.”
Cái này có thể gọi là “Người nói vô tâm, người nghe hữu ý.” Khang phi nghe xong, hai gò má lập tức đỏ lên, cúi đầu trách mắng, “Nhanh đi gọi Thiên Linh tới đây, chớ tiếp tục nói bậy.”


Dương Quỳnh buồn bực, ta có nói bậy gì sao? Thật sự ta có thể giúp ngươi thay quần áo mà! Hả? Dương Quỳnh đột nhiên phản ứng, nhìn lại vẻ mặt như ráng mây hồng kia của Khang phi, thì nàng cũng đỏ mặt theo. Có điều nàng thề, bản thân thật sự không có loại tâm tư đó.


Dương Quỳnh đi ra ngoài gọi Thiên Linh, Thiên Linh tay chân lanh lẹ thay Khang phi chọn y phục, sau đó giúp Khang phi thay quần áo. Vào lúc này, Khang phi vô cùng muốn cho Dương Quỳnh tránh đi chỗ khác. Nhưng nếu lời này nói ra thì thật sự rất kì quái. Mọi người đều cùng là nữ tử, mà lúc trước khi nàng thay y phục cũng không cần tránh né Dương Quỳnh, nên hiện giờ cũng không tiện sửa đổi.


Còn Dương Quỳnh thì trừng lớn đôi mắt, đáy lòng âm thầm cảm khái, rốt cuộc vẫn là nữ nhân tốt, ở niên đại bảo thủ như vậy, cũng có thể trắng trợn xem người ta thay quần áo. Đổi lại là nam nhân, đừng nói tới loại đãi ngộ này, ngay cả muốn vào Hoàng cung, chỉ sợ cũng phải để lại chút gì đó.


Liễu Thục phi ngồi trong chính điện Cung Lung Hoa, đánh giá trang hoàng xung quanh. Đây là lần đầu tiên nàng bước vào Cung Lung Hoa. Lúc trước khi nàng làm Mỹ nhân thì cũng chỉ nghe tỷ tỷ của nàng nói, Cung Lung Hoa là cung điện xa hoa nhất Hậu cung, mọi thứ đều là tốt nhất. Nếu không có lễ nghi quy định phi tần không được cao hơn Hoàng hậu, thì quy cách của Cung Lung Hoa thật sự có thể giống như chủ nhân của nó, được sủng nhất Hậu cung. Lại nghĩ đến Cung Ngọc Thần mà mình đang ở, cùng là cung điện của phi tử, nhưng đâu chỉ kém một chút? Bởi vì Thục phi tiền nhiệm thân thể nhiều bệnh, ở trước mặt Hoàng thượng cũng không được sủng ái, cho nên nhiều năm rồi Cung Ngọc Thần chưa từng được tu sửa qua, thật nhiều đồ trang hoàng đã lộ vẻ xưa cũ. Nhưng từ khi Liễu Nguyên Nhi vào làm chủ Cung Ngọc Thần đến nay, lại tương đối được Hoàng thượng sủng ái, cho nên Cung Ngọc Thần cũng có cơ hội được trang hoàng lần nữa. Tính ra, độ xa hoa của Cung Ngọc Thần đã vượt qua cả Cung Hồng Huy của Chu Cẩm phi cùng Cung Hưng Hòa của Trịnh Quý phi. Vốn dĩ nàng cũng đã vô cùng hài lòng, nhưng mà hôm nay vừa vào Cung Lung Hoa, nàng liền biết rõ, Cung Ngọc Thần của mình vô luận thế nào cũng đều không thể sánh bằng Cung Lung Hoa.


Liễu Thục phi ghen tỵ tới mức xoắn lấy khăn trong tay. Nàng nghĩ mãi không hiểu, tại sao Hoàng thượng lại sủng ái Khang phi như vậy? Nàng thừa nhận Khang phi là một mỹ nhân. Thế nhưng trong Hậu cung, mỹ nhân không nhiều sao? Làm sao Hoàng thượng ở trong cả một rừng hoa lại có thể đối với một nữ tử Thánh sủng tám năm, chẳng lẽ hắn không chán sao? Khuôn mặt dù khuynh quốc khuynh thành thế nào, thì nhìn tám năm cũng sẽ không còn mới mẻ. Trước khi vào cung, mẫu thân của nàng nói cho nàng biết, nam nhân đều ham mới mẻ, Hoàng thượng thì lại càng như vậy. Cho nên nếu muốn buộc tâm của Hoàng thượng, thì phải không ngừng thay đổi thủ đoạn, làm Hoàng thượng luôn có lạc thú mới, hắn mới có thể luôn luôn chú ý tới ngươi, luôn luôn sủng ái ngươi. Liễu Thục phi luôn thờ phụng điều này. Và sự thật đã chứng minh là nó đúng, quả thật Hoàng thượng đối với nàng càng thêm yêu thương. Thời gian ngủ lại Cung Ngọc Thần cũng nhiều hơn so với các cung khác, điều này làm cho nàng có cảm giác như độc chiếm ân sủng. Nhưng hôm nay tận mắt thấy những đồ vật tinh xảo này, cái nào cũng đều tốt hơn so với cái nàng đang dùng, thì đáy lòng nàng lại càng thêm đố kị.






Truyện liên quan