Chương 61: Đối thoại
Chu Cẩm phi ở một bên thấy Hoàng hậu đánh trống lảng, chính là chậm chạp không xử lí Liễu Thục phi, vì vậy mở miệng nói: “Hoàng hậu nương nương, người xem Thục phi muội muội quỳ trên mặt đất quá đáng thương rồi, nếu không, người cho phép muội ấy đứng dậy đáp lời đi.”
Hoàng hậu nghe vậy hừ lạnh nói: “Thục phi thay mặt bổn cung xử lý chuyện Hoắc Tiệp dư sảy thai, tr.a xét không nghiêm, xét đoán ngông cuồng, khiến Khang phi chịu oan, cũng may không gây ra sai lầm lớn. Bổn cung phạt ngươi đóng cửa tự hối một tháng, sao chép kinh Phật trăm lần.”
Liễu Thục phi nghe xong thì tảng đá lớn trong lòng rốt cuộc cũng rơi xuống đất, chung quy là Hoàng hậu vẫn thiên vị mình, “Tạ ân điển của Hoàng hậu nương nương.”
Hoàng hậu nhìn Khang phi nói: “Khang phi muội muội cảm thấy bổn cung xử phạt có công bằng hay không?”
Khang phi nói: “Hoàng hậu nương nương trừng phạt, đương nhiên là công bằng.”
Hoàng hậu gật đầu nói: “Đã như vậy, bắt đầu từ hôm nay, Thục phi bị cấm túc ở Cung Ngọc Thần, dẫn xuống đi.”
Có cung nữ dẫn Thục phi ra ngoài. Còn lại, tam phi thấy sự tình đã xong, cũng đều chuẩn bị đứng dậy cáo từ.
“Khang phi muội muội lưu lại một chút. Bổn cung có mấy lời muốn nói với ngươi.” Hoàng hậu gọi lại Khang phi đang chuẩn bị đứng dậy.
Trịnh Quý phi cùng Chu Cẩm phi thấy thế liền vội vàng cáo từ. Chu Cẩm phi lúc gần đi thì liếc mắt Khang phi một cái, Khang phi đáp lại nàng bằng ánh mắt an ủi.
Hôm nay Dương Quỳnh bị Khang phi phái đi làm việc, cũng không theo Khang phi đến Cung Phượng Từ.
Hoàng hậu cho tất cả các cung nữ đều lui xuống, trong đại điện chỉ có hai người các nàng.
“Hoàng hậu nương nương có gì cần nói với thần thiếp?” Khang phi như cũ nở nụ cười thản nhiên. Gương mặt tinh xảo được ánh sáng nhạt chiếu vào càng thêm thanh lệ tuyệt tục, ngay cả Hoàng hậu nhìn thấy cũng có chút hoảng thần.
Hoàng hậu đứng lên, chậm rãi dạo bước đến sau lưng Khang phi, nói: “Hậu cung giai lệ nhiều người như vậy, nhưng đối thủ bổn cung nhận thức, trước sau chỉ có mình ngươi.”
Khang phi nghe xong dáng tươi cười không giảm, “Lời này của nương nương sai rồi. Người là Hoàng hậu, thần thiếp là phi tử. Cái gọi là thê thiếp khác biệt. Thần thiếp vĩnh viễn cũng không sánh bằng người.”
“Vậy sao?” Hoàng hậu quay đầu lại, nhìn nữ tử ngồi trên ghế. Thân ảnh dịu dàng, phong tư duyên dáng. Xinh đẹp như vậy, mê người như vậy, cũng khó trách Hoàng thượng mê luyến nàng nhiều năm, “Luận tâm kế, luận mưu trí, luận dung mạo, luận gia thế, Thẩm Thu Hoa ngươi đều không thua bổn cung. Vì vậy, bổn cung luôn khó hiểu, tại sao ngươi không tranh đoạt hậu vị này?”
Khang phi quay đầu nhìn Hoàng hậu, nhẹ giọng nói: “Nương nương, vị trí Hoàng hậu không phải ai cũng có thể ngồi. Thần thiếp tự mình hiểu rõ. Có câu nói, người tin cũng tốt, không tin không tốt, từ ngày thần thiếp vào cung, cũng chưa từng mơ ước qua hậu vị của người.”
Hoàng hậu gật đầu, “Bổn cung tin tưởng. Bổn cung biết, ngươi là đóa U Lan Không Cốc, vị trí Hoàng hậu này quá tầm thường, không xứng với ngươi.”
Khang phi nghe xong lại không kinh sợ mà phản bác, chỉ nở nụ cười nhạt, dĩ nhiên là ngầm thừa nhận những lời này.
Hoàng hậu thấy vậy cũng không tức giận. Hai nữ nhân vô cùng thông minh, căn bản không cần hư tình giả ý. Thời điểm mặt đối mặt, đi thẳng vào vấn đề vẫn là trực tiếp nhất, “Chuyện của Thục phi, bổn cung không nghĩ ngươi sẽ vạch trần vào lúc này.”
Khang phi nhíu mày hỏi: “Nương nương cho rằng ta sẽ để chuyện này kéo dài tới lễ thiên thu?”
“Quả thật bổn cung nghĩ như vậy.” Hoàng hậu thản nhiên thừa nhận. Lễ thiên thu là một ngày trọng đại, chọn ngày đó để Liễu Thục phi làm lớn chuyện, không chỉ có ảnh hưởng rất lớn, mà còn có thể làm Hoàng hậu rất lúng túng, khó xử. Cho nên Hoàng hậu nghĩ mãi không hiểu, tại sao Khang phi lại bỏ qua cơ hội tốt như vậy?
Khang phi thở dài nói: “Nương nương, người cho tới bây giờ cũng không tin thần thiếp. Nếu thần thiếp không có ý với vị trí của người, thì cần gì phải làm địch với người? Lễ thiên thu là sinh nhật người, cũng là đại ngày của triều đình ta. Thần thiếp cần không hiểu chuyện bao nhiêu, mới có thể tại ngày đó gây chuyện? Thục phi không hiểu chuyện, chưa chắc người đã khuyên được nàng. Thay vì để nàng thời khắc uy hϊế͙p͙ thần thiếp, hoặc là uy hϊế͙p͙ lễ thiên thu của nương nương, thì chi bằng sớm giải quyết, như vậy mọi người đều yên tâm, không phải sao?” Khang phi ôn hòa cười, giống như ánh mặt trời ấm áp mùa đông.
Hoàng hậu nhìn Khang phi, một lúc lâu sau cũng không nói chuyện. Đối với Khang phi, nàng luôn có một loại cảm giác rất phức tạp. Nàng tuyệt không tiếc rẻ mà thừa nhận Khang phi tài năng, nữ tử này xinh đẹp, nhã nhặn, dịu dàng, ung dung, dù sao cũng làm cho người ta tự giác hay không tự giác đều chú ý đến nàng. Nhưng hào quang chói mắt như vậy tồn tại, không thể nghi ngờ đã che kín đi ánh sáng Hoàng hậu của nàng. Đây là điều mà Hoàng hậu khó có thể khoan dung. Cho nên, bọn họ chính là kẻ địch trời sinh.
Thế nhưng mặt khác, Hậu cung này chính vì có Khang phi tồn tại, nên không chỉ hấp dẫn sự chú ý của mọi người, mà còn hấp dẫn gần như toàn bộ ghen tị, oán hận cùng nguyền rủa. Hoàng hậu lựa chọn trầm mặc, tùy ý để tất cả các mũi tên hãm hại lén bắn về phía Khang phi, mà Khang phi cũng không có một câu oán hận, đều gánh chịu tất cả. Nàng cùng Hoàng hậu xưa nay đều là địa vị ngang nhau, nhưng Khang phi chưa từng chân chính công khai phản đối Hoàng hậu. Vì vậy mà Hoàng hậu đã từng có lúc mê muội, Khang phi này rốt cuộc là muốn cái gì?
Vấn đề này từng quấy nhiễu Hoàng hậu rất lâu, cho đến khi nàng xuất cung cầu phúc. Thanh Đăng Cổ Phật, quên đi cuộc sống dung tục tầm thường làm nàng đột nhiên hiểu ra, thứ Khang phi cầu không phải là vị trí Hoàng hậu, cũng không phải cơm ngon áo đẹp, hoặc là, cũng không phải thứ gì đó hữu hình. Có lẽ, thứ Khang phi cầu chỉ là một loại cảm giác mà thôi.
Bởi vì không muốn, cho nên không cầu. Bởi vì không cầu, cho nên Khang phi mới có thể thủy chung bảo trì thái độ ôn hòa bình tĩnh, tao nhã ung dung như vậy. Mà đây, là điều Hoàng hậu không cách nào làm được.
“Ngươi nói đúng. Bổn cung đã từng cho rằng Thục phi là người có khả năng, không nghĩ tới cũng chỉ là người bên ngoài nạm vàng tô ngọc.” Hoàng hậu thở dài nói: “Ngươi biết không? Bổn cung ghét nhất là những người rõ ràng không có bản lĩnh tranh sủng, nhưng nhất định muốn gây chuyện.”
“Thần thiếp vô ý hậu vị, nhưng không có nghĩa là người khác cũng vậy. Hoàng hậu nương nương, người còn phải luôn luôn coi chừng, không thể có một chút buông lỏng.” Khang phi nói xong, khóe môi câu lên một độ cong tao nhã, cho Hoàng hậu một ánh mắt đồng tình, sau đó xoay người rời đi.
Hoàng hậu cười khổ. Trên lưng mình là một cái túi lớn, bởi vì sợ người khác cướp đoạt, cho nên ngày đêm lo lắng. Mà Khang phi, trực tiếp vứt bỏ cái túi này, do vậy, sống rất tiêu sái. Nhân sinh đều có sở cầu. Giờ khắc này, Hoàng hậu thừa nhận là mình hâm mộ Khang phi. Nhưng nàng không thể vứt bỏ cái túi này, cho nên nàng chỉ có thể hâm mộ.
Khang phi ra khỏi chính điện, Nguyên Hương đang ở ngoài cửa chờ nàng. Thấy nàng đi ra, vội vàng bước đến nâng đỡ, “Nương nương không sao chứ?”
“Sao có thể có chuyện gì?” Khang phi lơ đãng nói.
“Hoàng hậu nương nương... không làm khó người chứ?” Nguyên Hương vẫn không yên lòng.
Khang phi vỗ vỗ tay nàng, an ủi, “Bổn cung a, suốt đời không sợ người xấu, chỉ sợ kẻ ngu dốt. Hoàng hậu là một người vô cùng thông mình, ở chung với nàng, bổn cung không cần sợ.”
Nguyên Hương lúc này mới yên tâm. Chủ tớ hai người ra khỏi Cung Phượng Từ, ngẩng đầu nhìn thấy kiệu của Chu Cẩm phi chờ ở một bên, cung nữ Phù Dung của Chu Cẩm phi đợi ở cửa. Thấy Khang phi đi ra, vội vàng bước tới thi lễ nói: “Khang phi nương nương, nương nương của chúng ta đang ở đình Phong Lộ kia chờ người.”
“Đi thôi.” Khang phi biết Chu Cẩm phi lo lắng cho nàng, nên mới chưa hồi cung.
Đình Phong Lộ, nằm ở phía Tây của Cung Phượng Từ, xung quanh có rất nhiều cây Phong. Đến mùa thu, lá đỏ rơi khắp mặt đất, cũng là nơi cảnh đẹp. Lúc này đã vào mùa đông, lá đỏ nhìn không thấy, chỉ có một mảnh trắng xóa.
Khang phi đi vào đình, Chu Cẩm phi đã sai người chuẩn bị tốt một cái đệm lót dày ở trên mặt ghế đá. Thấy Khang phi ngồi xuống, lại đưa cho nàng một cái lò sưởi tay để nàng sưởi ấm, lúc này mới nói: “Hoàng hậu không làm khó ngươi chứ?”
Khang phi cười nói: “Tỷ tỷ quá lo lắng rồi. Ta làm như vậy cũng là có lợi cho nàng, nàng không phải người hồ đồ.”
Chu Cẩm phi hừ lạnh một tiếng, “Nếu nàng không hồ đồ, tại sao lại phạt Liễu Thục phi nhẹ như vậy? Ngươi cũng vậy, tại sao không nói một tiếng?”
“Tỷ tỷ, Hoàng hậu phạt Thục phi bao lâu, kỳ thật cũng đều giống nhau.” Khang phi cười híp mắt nói.
Chu Cẩm phi nghe xong, ban đầu vốn là khó hiểu, rồi sau đó đột nhiên tỉnh ngộ nói: “Ngươi là nói... Ngươi...” Chu Cẩm phi có chút khẩn trương nhìn bốn phía, giảm thấp giọng xuống nói: “Ngươi chắc chắn?”
Khang phi sẵng giọng, “Tỷ tỷ đây là không tín nhiệm ta?”
Chu Cẩm phi vội la lên, “Ngươi lại nói giỡn. Ta đang nói chuyện nghiêm chỉnh.”
Lúc này Khang phi mới thu lại nụ cười, nói: “Tỷ tỷ lại xem một chút.”
Chu Cẩm phi cũng biết loại chuyện này tốt nhất là không nên nói ra miệng. Nàng kéo tay Khang phi nói: “Vậy ngươi phải hết thảy cẩn thận.”
Khang phi gật đầu. Hai người lại ngồi trong đình Phong Lộ trong chốc lát, sau đó mới tự hồi cung của mình.
Cung Lung Hoa.
Nghe nói Khang phi hồi cung, Dương Quỳnh vội vàng vào tẩm điện. Trong tẩm điện chỉ có một mình Như Quyên đang quét dọn. Như Quyên nhìn thấy ánh mắt của Dương Quỳnh có chút lạ, mang theo điểm tìm kiếm, cũng có điểm ái muội.
“Nương nương đâu?” Dương Quỳnh hỏi.
“Ngươi không nhìn canh giờ sao? Nương nương đang dùng bữa.” Như Quyên đến gần Dương Quỳnh, thấp giọng hỏi: “Thanh Diệp, ngươi đối với nương nương... ách...” Như Quyên giống như không biết nên dùng từ như thế nào.
Dương Quỳnh vừa nghe nàng nói câu này liền thấy không đúng, lại nghĩ đến vừa rồi nàng nhìn mình bằng ánh mắt mập mờ khó hiểu, nội tâm lập tức cảnh báo mãnh liệt, “Ách, cái kia... ta trước đi tìm nương nương, ngươi tiếp tục!” Nói xong vội vàng rời khỏi tẩm điện.
Ra khỏi tẩm điện, Dương Quỳnh không khỏi lấy tay xoa ngực, thầm nghĩ: Nguy hiểm thật! Nguy hiểm thật! Kinh hoảng qua đi, nàng bắt đầu tự hỏi, chẳng lẽ quan hệ của mình cùng Khang phi bị phát hiện rồi sao? Điều này sao có thể? Nàng là cận vệ của Khang phi, cả ngày cùng một chỗ với Khang phi cũng là bình thường. Coi như Khang phi thường xuyên cùng nàng ở một mình, thì đó cũng là do ngày thường Khang phi thích yên tĩnh, không thích nhiều người. Thế nào cũng sẽ không nghĩ tới quan hệ của các nàng đâu.
Nghĩ như vậy, Dương Quỳnh bất tri bất giác đi vào nơi Khang phi dùng bữa. Khang phi ngẩng đầu, thấy Dương Quỳnh đi đến, tựa hồ có lời muốn nói. Nàng khẽ lắc đầu, ý bảo Dương Quỳnh không cần nói gì cả. Dương Quỳnh ngầm hiểu, yên lặng đứng ở phía sau Khang phi.
Khang phi cơm nước xong, cũng không trở về tẩm điện, mà đi đến thư phòng luyện chữ. Như cũ cho lui những người khác, chỉ để lại một mình Dương Quỳnh.
“Sự tình làm thế nào rồi?” Khang phi hỏi.
Hôm nay Dương Quỳnh bị Khang phi phái đi liên hệ với Mặc Diệp. Gần đây Mặc Diệp không thể ra ngoài, cho nên Khang phi để Dương Quỳnh lấy danh nghĩa thu hồi di vật của Trì ma ma đến Hoa Âm Các một chuyến. Theo thường lệ dẫn theo Yên Xảo đi cùng.
Dương Quỳnh đem tờ giấy Mặc Diệp giao cho mình đưa cho Khang phi, “Mặc Diệp điều tr.a rất cẩn thận. Nhưng dường như Trần Chiêu nghi biết có người đang điều tr.a nàng, cho nên làm việc hay nói chuyện đều vô cùng thận trọng. Mặc Diệp cũng không tìm thấy chứng cứ gì đắc lực hơn.”
Khang phi nhìn tờ giấy, bên trên viết, “Lưu ý Tây Phong Môn.”
Tây Phong Môn là cửa phía Tây của Hoàng cung, thông thường là để cung nữ thái giám xuất cung làm việc, hơn phân nửa là ra vào từ nơi đó. “Tây Phong Môn.” Khang phi nhắc lại, “Xem ra phạm vi chúng ta cần lưu ý đang mở rộng ra bên ngoài.”
----------------------------------------------
Editor: Nếu không phải Khang phi đã có Dương Quỳnh thì nhất định ta sẽ nghĩ hai nàng này có gian tình :v