Chương 73: Làm chủ
Trong Cung Phượng Từ, Hoàng hậu một lần lại một lần lật xem hồ sơ trong tay, hy vọng có thể tìm ra kẽ hở, nhưng lần nào cũng đều thất vọng. Lúc này có cung nữ đến báo: Phùng Mỹ nhân ở Thiên Nhu Uyển té xỉu.
“Phùng Mỹ nhân?” Hoàng hậu dường như đã quên mất là còn có một người như vậy. Bởi vì Phùng Mỹ nhân bị nghi ngờ là có liên quan đến chuyện Hoắc Tiệp dư sảy thai, cho nên bị cấm túc ở Thiên Nhu Uyển. Việc này vốn dĩ do Liễu Thục phi phụ trách điều tra, sau khi gây ra liên tiếp nhiễu loạn liền sống ch.ết mặc bay. Sau đó lại bởi vì chuyện thích khách ám sát ồn ào tới tận bây giờ, cho nên liền quên mất nàng.
“Phái thái y đến xem chưa?”
Cung nữ trả lời, “Người tới báo tin nói, bởi vì Phùng Mỹ nhân vẫn còn đang bị cấm túc, cho nên các nàng không biết có được mời thái y hay không?”
“Hồ đồ!” Hoàng hậu cả giận nói: “Phùng Mỹ nhân chẳng qua cũng chỉ là bị cấm túc, trước khi định tội vẫn là cung tần, sao có thể không mời thái y? Mau cho các nàng đi mời thái y chẩn bệnh, xảy ra chuyện gì, bổn cung cứ truy nàng mà hỏi!”
Cung nữ vội vàng đi ra ngoài truyền lời. Hoàng hậu vuốt trán, cảm thấy có chút đau đầu.
“Người đâu.”
Thái Lăng nói: “Nương nương có gì phân phó?”
“Ngươi gọi Doãn Cung Chính tới đây.”
“Vâng.”
Không bao lâu Doãn Cung Chính của Cục Cung Chính bước vào Cung Phượng Từ. Sau khi hành lễ, đứng ở một bên, chờ Hoàng hậu phân phó.
“Doãn Cung Chính, chuyện Hoắc Tiệp dư sảy thai ngươi có ý kiến gì không?” Hoàng hậu biết loại chuyện này vốn dĩ do Cục Cung Chính phụ trách, Doãn Cung Chính sẽ không thể không biết chút nào.
Doãn Cung Chính thời gian dài làm việc uốn nắn xử phạt, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, “Thưa Hoàng hậu nương nương, nô tỳ cho rằng, chuyện Phùng Mỹ nhân dùng hương Nhuận Tâm hại Hoắc Tiệp dư sảy thai, vẫn cần thận trọng.”
“Hử?” Đuôi lông mày Hoàng hậu giương lên, “Nói ta nghe một chút.”
“Nô tỳ chỉ là theo lẽ thường mà nói. Phàm là người hại, chỉ cần không phải vội vàng gây án, nhất định sẽ cố ý bố trí trận thế nghi binh, đem manh mối dẫn sang phương hướng khác, làm người điều tr.a không thể hoài nghi đến nàng. Mời nương nương ngẫm lại, Hoắc Tiệp dư sảy thai là do Xạ hương, thời gian cũng không ngắn. Điều này chứng tỏ Phùng Mỹ nhân có đầy đủ thời gian để sắp xếp rất nhiều chuyện. Như vậy thì tại sao nàng phải sử dụng đồ vật khiến người ta hoài nghi rõ ràng như vậy?”
Hoàng hậu gật đầu, “Ngươi nói rất có lý. Vậy theo ý kiến của ngươi, chuyện này là do ai làm?”
“Việc này, còn phải mời Hoàng hậu nương nương người điều tra. Chỉ sợ khẩu cung của Hoắc Tiệp dư cùng Phùng Mỹ nhân, đều rất quan trọng.”
Hoàng hậu nói: “Nếu đã như vậy, bổn cung giao chuyện này cho Cục Cung Chính các ngươi xử lý, cần phải tìm cho ra người giở trò phía sau.”
“Vâng, nô tỳ tuân chỉ.” Doãn Cung Chính hành lễ, sau đó rời khỏi Cung Phượng Từ.
Thiên Nhu Uyển, thái y đang bắt mạch cho Phùng Mỹ nhân, “Thái y đại nhân, Mỹ nhân thế nào?” Cung nữ thiếp thân Bích Nhã của Phùng Mỹ nhân lo lắng hỏi.
Thái y vuốt vuốt râu, cau mày nói: “Ngũ tạng của Phùng Mỹ nhân tích tụ quá nhiều sầu muộn ưu tư, hơn nữa lại nhiễm phong hàn, cho nên mới té xỉu.” Thái y nói tới đây lại hơi ngập ngừng, nói tiếp, “Căn phòng này quá lạnh, không thích hợp cho Phùng Mỹ nhân dưỡng bệnh.”
Bích Nhã khó xử nói: “Chuyện này... Than đốt đều dùng hết rồi, cho nên...”
“Mang phần than của bổn cung đưa cho Phùng Mỹ nhân.” Ngoài cửa, Chu Cẩm phi khoác áo choàng da cáo màu đỏ sẫm đi vào.
Mọi người vội vàng thỉnh an.
“Đều đứng lên đi.” Chu Cẩm phi hít hít cái mũi, cau mày nói: “Trời lạnh như vậy, trong phòng ngay cả một chậu than cũng không có. Người khỏe mạnh cũng bị đông lạnh đến bệnh rồi. Phù Dung, ngươi trở về nội cung của chúng ta, sai người trước tiên đưa hai mươi cân* than hoa tuyết đến đây.”
*1 cân Trung Quốc = 1/2 kg
Phù Dung lĩnh mệnh rời đi. Chu Cẩm phi nói với Bích Nhã, “Chờ than đưa tới ngươi trước tiên dùng. Tốt xấu gì cũng phải để trong căn phòng này hạ nhân có thể ở lại được .”
Bích Nhã cảm kích quỳ trên mặt đất khấu đầu lạy tạ Chu Cẩm phi, “Nô tỳ thay mặt Mỹ nhân cảm tạ Cẩm phi nương nương.”
“Đứng lên đi.” Chu Cẩm phi đi đến bên giường nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của Phùng Mỹ nhân, giận dữ nói: “Dù gì cũng là chủ tử, tại sao lại bệnh thành như vậy mới mời thái y? Các ngươi cũng quá sơ suất.” Câu cuối cùng chính là nói với mọi người trong Thiên Nhu Uyển.
Cung nữ quản sự và thái giám của Thiên Nhu Uyển vội vàng quỳ rạp xuống đất, run giọng nói: “Chúng nô tài biết sai rồi, mong Cẩm phi nương nương tha cho chúng nô tài một lần.”
Chu Cẩm phi mặt lạnh nhìn bọn hắn một lúc, “Đều quỳ ở trong này làm cái gì? Phùng Mỹ nhân còn đang bệnh, chỗ nào cho các ngươi ồn ào như vậy? Đi, đều ra ngoài sân quỳ đi.”
Mọi người nghe xong đều không dám dị nghị, đứng dậy ra sân quỳ xuống. Lúc này đang là trời đông giá rét, gió Bắc Phong gào thét thổi qua, mọi người đều lạnh đến phát run, nhưng ngay cả xin tha cũng đều không dám.
“Một đám hỗn trướng chỉ biết mềm nắn rắn buông**!” Chu Cẩm phi không phải Khang phi hiểu cách dùng thủ đoạn mềm dẻo đâm người. Nàng lớn lên ở trong quân ngũ, từ trước đến nay đều là ăn miếng trả miếng, nợ máu trả máu.
(**Mềm nắn rắn buông: Bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh)
“Nương nương...” Bích Nhã sợ Chu Cẩm phi vừa đi, những người đó lại nhân cơ hội gây khó dễ, nhưng hiện tại cũng không thể làm tới cùng, cho nên muốn cầu tình cho những người đó.
Ánh mắt Chu Cẩm phi đảo qua Bích Nhã, ánh mắt kia tỏa ra áp lực rất lớn, thành công làm Bích Nhã im bặt, “Chăm sóc chủ tử nhà ngươi cho tốt, những chuyện khác ngươi không cần lo.”
“Vâng.” Bích Nhã cảm thấy phía sau lưng toát ra mồ hôi lạnh.
“Thái y.”
Thái y vội vàng lại đây, “Cẩm phi nương nương có gì phân phó?”
Chu Cẩm phi phủi phủi tay áo chưa từng dính bụi, lơ đãng nói: “Bệnh của Phùng Mỹ nhân ngươi có thể trị được không?”
Thái y thấy Chu Cẩm phi quét mắt phượng lại đây, vội vàng gật đầu nói: “Vi thần chắc chắn sẽ chữa khỏi bệnh cho Phùng Mỹ nhân.”
Chu Cẩm phi cười nói: “Vậy là tốt rồi. Nếu đã thế, bổn cung xin đợi hồi âm.”
Lúc này, Phù Dung đã dẫn người đem hai mươi cân than hoa tuyết tốt nhất tới. Bích Nhã tay chân nhanh nhẹn ủ một chậu than. Chu Cẩm phi còn ngại không đủ, lại cho nhóm người Phù Dung, Thược Dược đến giúp ủ thêm hai chậu than nữa. Có ba chậu than, trong phòng liền ấm áp lên rất nhanh. Chu Cẩm phi thấy nhiệt độ không sai biệt lắm, lại sai người mang một chậu than chuyển đi.
“Mấy hôm nay trời lạnh. Lại thường có gió Bắc Phong, gian phòng này vốn là sương phòng***, nên để hai chậu than. Một lúc nữa bổn cung cho người mang tiếp mấy chục cân than lại đây ứng cấp. Nếu không đủ, ngươi cứ đến Cung Hồng Huy nói cho Phù Dung hoặc Thược Dược một tiếng, bổn cung lại cho người đưa tới. Đường đường là một Mỹ nhân, bị đông lạnh thành như vậy, nói ra thì thể diện của Thiên gia có còn hay không?” Chu Cẩm phi nói xong lại nhìn thoáng qua thái y, ý tứ cảnh cáo rất rõ ràng.
(***Hai phòng ở hai đầu của căn nhà gọi là sương phòng)
Thái y vội nói: “Cẩm phi nương nương yên tâm, vi thần nhất định sẽ dốc hết toàn lực.”
Lúc này Chu Cẩm phi mới hài lòng ra cửa. Lúc gần đi nói với một cung nữ ở bên cạnh, “Tử Kinh, ngươi ở lại đây giúp Bích Nhã chăm sóc Phùng Mỹ nhân. Nếu xảy ra sai sót gì, bổn cung hỏi tội ngươi.”
“Vâng.” Cung nữ tên Tử Kinh đáp.
Lần này Chu Cẩm phi cuối cùng cũng coi như bàn giao xong, gọi một đám nô tài của Thiên Nhu Uyển đều đứng lên, nhưng lại không nói gì, chỉ dùng ánh mắt đánh giá đảo qua từng người, sau đó quay người lên kiệu trở về Cung Hồng Huy.
Cung Hồng Huy.
Chu Cẩm phi vào Thiên Điện, người đang đợi ở chỗ này chính là Dương Quỳnh.
“Dựa theo dặn dò của nương nương nhà ngươi, mọi chuyện đều làm ổn thỏa rồi. Ngươi trở về hỏi nương nương nhà ngươi xem định cảm tạ bổn cung thế nào đây?” Trong lòng Chu Cẩm phi yêu thích nha đầu Dương Quỳnh này, nhìn thấy nàng liền không nhịn được mà chọc ghẹo.
Dương Quỳnh cười nói: “Cẩm phi nương nương cùng Khang phi nương nương là dạng giao tình gì? Người muốn nương nương cảm ơn người thế nào còn không phải chỉ cần một câu của người sao?”
Chu Cẩm phi nói: “Nghe vậy là bổn cung có cơ hội sử dụng công phu sư tử ngoạm rồi. Ngươi về hỏi nương nương nhà ngươi, bổn cung muốn ngươi tới đây, nàng có chịu cho không?”
Lời của Chu Cẩm phi nói thật thật giả giả, nghe giống như đang nói đùa, nhưng rốt cuộc có phải nói đùa hay không, phải xem ý mỗi người.
Dương Quỳnh không dám tùy ý tiếp lời nên chỉ cười.
Chu Cẩm phi cũng cười hỏi: “Hơn nữa, nếu bổn cung muốn ngươi đến Cung Hồng Huy, ngươi có nguyện ý hay không?”
Dương Quỳnh thấy không tránh được, đành phải kiên trì đáp. “Thanh Diệp là một cung nữ nhỏ bé, muốn đến đâu không phải đều dựa vào một câu của các chủ tử sao? Khang phi nương nương đến đâu, ta sẽ đến đó.”
Chu Cẩm phi cũng là người thông minh, đã nói như vậy thì sao nàng còn có thể không hiểu. Nàng thở dài, “Bổn cung quý trọng tài hoa của ngươi, bởi vì ngươi là người trung tâm. Nhưng mà, cũng đáng tiếc, vì ngươi là người trung tâm.”
Dương Quỳnh hiểu ý Chu Cẩm phi. Bởi vì lòng trung thành của mình, nàng nhìn trúng mình. Nhưng cũng bởi vì lòng trung thành của mình, mà nàng không thể sử dụng.
Chuyện trên đời, chính là mâu thuẫn như vậy.
Dương Quỳnh trở lại Cung Lung Hoa, đem mọi chuyện xảy ra ở Thiên Nhu Uyển nói cho Khang phi. Khang phi nghe xong cũng không tỏ rõ ý kiến, “Chu tỷ tỷ làm việc vẫn luôn dứt khoát như vậy, nhưng cũng giảm đi rất nhiều phiền toái.”
“Nương nương cần lợi dụng Phùng Mỹ nhân để lật đổ Trần Chiêu nghi?” Dương Quỳnh hỏi.
Khang phi cười như không cười nhìn nàng, hỏi: “Lần này tại sao ngươi lại đoán được?”
“Thời cơ.” Dương Quỳnh nói: “Thời điểm này, ta chỉ có thể liên hệ hai người các nàng lại với nhau.”
“Đúng vậy.” Khang phi thở dài, “Thời điểm này quá nhạy cảm, nhất cử nhất động của bổn cung đều ở trong mắt Hoàng hậu, cho nên bổn cung không thể hành động thiếu suy nghĩ. Nếu không sẽ phá hỏng kế hoạch của chính mình. Có điều cũng bởi vì Hoàng hậu nương nương dồn lực chú ý tới bổn cung, nên những người khác mới có cơ hội hoạt động.”
“Cho nên nương nương mới cáo ốm không ra?”
Khang phi cười nói: “Bổn cung cũng là vì muốn tốt cho các nàng. Nếu bổn cung tùy ý đi lại ở trong cung, thì không chỉ có Hoàng hậu, mà còn không biết bao nhiêu người trong lòng kinh sợ đây. Cùng với việc sợ bóng sợ gió, thà rằng bổn cung tự ủy khuất mình một chút đóng cửa không ra, thì tâm của các nàng cũng được an ổn.”
Dương Quỳnh nhìn vẻ mặt “Ta rất từ bi” của Khang phi mà trong lòng run lên. Nữ tử này đem lòng người, thế cuộc, tính toán đến cực hạn, mà vẫn bày ra biểu tình yếu đuối nhất dễ bắt nạt nhất, thật sự là làm cho người ta cảm thấy quái dị.
Khang phi thấy vẻ mặt cổ quái của Dương Quỳnh, sẵng giọng nói: “Không được hoài nghi lời của bổn cung.”
“Vâng, nương nương.” Dương Quỳnh vội vàng thay bằng vẻ mặt rất tin tưởng. Nếu lúc này Khang phi nói mặt trời mọc ở phía Tây, nàng cũng sẽ không lộ ra nét hoài nghi.
Khang phi thấy nàng như vậy, cũng không còn xị mặt, “Khúc khích” một tiếng nở nụ cười. Dương Quỳnh thấy bầu không khí lúc này vừa vặn, làm sao chịu bỏ qua? Rất nhanh liền nghiêng người tới gần, Khang phi vừa mới kịp phản ứng, cả người đã bị Dương Quỳnh áp đảo ở trên trường kỷ.
Môi Dương Quỳnh chuẩn xác che lại môi Khang phi, đem tất cả cự tuyệt của đối phương đều phong tiến vào trong cơ thể. Khang phi giãy dụa mấy lần, sau đó ở dưới sự cường thế của Dương Quỳnh mà ôn nhu thỏa hiệp. Thân thể của nàng mềm mại như nước, hai cánh tay tùy ý ngăn giữa hai người chuyển thành ôm trụ lấy cổ Dương Quỳnh.