Chương 2
Đầu hạ cuối xuân, trời vẫn trong xanh mát mẻ như cũ. Khóm hoa vẫn như mới, chớp nở tươi tắn, từng ánh nắng xuyên qua mây bồng chiếu xuống dân gian.
Chiến sự Chiêu quốc còn chưa chấm dứt, nhưng tam quốc đã tán loạn hạ gươm đầu hàng, đưa tay chịu trói, gửi thư cầu hòa. Vì muốn chuyện này nhanh chóng kết thúc, đưa dân chúng tứ quốc một cuộc sống bình an thịnh vượng mới, Đại Đức đế đưa lời mời đến ba vị hoàng đế của ba nước xa xôi kia, lập yến tiệc chấp nhận hòa thư, cam đoan không lập lại chiến tranh trong vòng mười năm như trước.
Lúc này, cũng là bởi vì lượng lực Chiêu quốc quá mạnh mẽ, thực lực dư thừa, làm cho tam binh còn lại nháo loạn, hoảng sợ không thôi. Trãi qua một thời gian nổ ra chiến tranh, binh trọng đã bị tổn hại thê thảm, cho nên hiện tại dù Đại Đức đế có muốn cam kết không lập lại chiến tranh trong vòng hai mươi năm, không dám tam đế cũng chấp nhận. Hiện tại trước tiên phải là củng cố thực lực binh trọng, chuyện về sau sau này sẽ tính.
Ngày mồng chín tháng tư năm Từ Long thứ mười, Chiêu quốc nghênh đón sứ giả cùng hoàng thất tam quốc.
Chiêu quốc có địa thế vô cùng thuận lợi. Bao bọc Chiêu quốc là một vùng nước rộng lớn, xung quanh đó có các dãy núi trùng trùng điệp điệp nối liền với nhau, tạo thành một vòng bảo vệ chặt chẽ, phòng thủ cũng vô cùng chắc chắn.
Tuy rằng nói có một số thứ bất lợi đối với địa trị này, nhưng đó cũng chẳng đáng kể là mấy khi tính với điều thuận lợi của nó. Đại Đức đế lợi dụng điều này, liền lấy đó trở thành một thứ quan trọng trong chiến sự Chiêu quốc. Cho nên mới nói, việc Chiêu quốc trở thành cường quốc đứng đầu cũng là chuyện hiển nhiên.
Từng dãy người nghiêm chỉnh quy củ bước qua cổng lớn hoàng cung, hàng người trùng điệp nối dài nhau, xen lẫn nhau tạo cho người ta cảm giác có chút hoa mắt.
Yến tiệc vẫn chưa bắt đầu, thế nhưng phía dưới vị trí được bố trí đã gần như là đông đủ. Thiêu Tinh đế của Phong quốc, Nghiên đế của Tê Trùng quốc, Hiễn Càn đế của Liêu quốc, ba người đứng đầu ba nước xung quanh đóng chiếm xa xôi với Chiêu quốc, khuôn mặt mở ra nụ cười khách khí, đuôi mày khóe mắt từng chút ngạo nghễ nhìn về phía đối phương, lại mập mờ ra hiệu với người của mình, trông chừng hàng loạt binh tướng dưới trướng.
Ý tứ khỏi phải nói, bên ngoài vui vẻ là thế, nhưng trong lòng suy đoán đủ loại chuyện xấu xa hiểm ác. Cổ Tịch Nhiên là Thái tử điện hạ, ngồi dưới hai người đứng đầu, lại đứng trên biết bao là người. Hắn nhìn từng chút hình ảnh phía dưới, cảm thấy vô cùng nhàm chán, trong lòng bức bối khó chịu, nhấc tay lại uống một ngụm rượu, đã sắp đến giờ rồi, cư nhiên Doanh nhi còn chưa xuất hiện.
Mà cũng là lúc này, Mạc gia lại yên ắng lạ thường. Trước khuê phòng của Mạc Diệc Doanh, Lộ Thanh sốt ruột mà đi qua đi lại không ngừng, trong miệng lẩm bẩm điều gì đó, chốc chốc lại dừng chân, gõ cửa phòng chủ tử.
“Tiểu thư, tiểu thư. Người đừng làm nô tỳ sợ, người mau ra đi thôi.”
“Tiểu thư, tiểu thư.”
Phu nhân đã dặn, trước giờ tị, tiểu thư nhất định phải có mặt ở đại điện hoàng cung, nếu không thì hạ nhân trong phủ sẽ bị phạt không nhẹ đâu. Lộ Thanh lo lắng, tay chân cũng lạnh đi, hạ nhân xung quanh nàng ta cũng chẳng khác là mấy.
Lúc này, Lăng Bích Thần chậm rãi từ ngoài đi vào Tình viện, bọn hạ nhân nhìn thấy hắn, lập tức quỳ xuống hành lễ. Hắn vung tay cho miễn, tiêu sái lướt qua bọn hạ nhân, ghé tai vào cửa phòng Diệc Doanh, bên trong hoàn toàn yên ắng.
Hắn liếc mắt nhìn Lộ Thanh một cái, sau đó đứng thẳng người, nói: “Các ngươi ra ngoài trước, ở đây để bổn vương.”
Lộ Thanh như người ch.ết chìm tìm được thuyền cứu, mặt mũi đỏ bừng lên vâng dạ liên tục, xua đuổi tất cả rời khỏi viện.
Lão gia có nói, Thái tử điện hạ và Thuyệt vương là hai người có thể ra vào Tình viện của tiểu thư, cùng tiểu thư xuất môn mà không cần báo phải lo lắng. Bây giơ Lộ Thanh một lòng muốn đưa tiểu thư của mình ra ngoài, cho nên để mặc Thuyệt vương một mình thuyết phục tiểu thư ra ngoài.
Lăng Bích Thần nổi danh máu lạnh, từ nhỏ đã không nở một nụ cười đích thực nào, cho nên hộ vệ xung quanh Tình viện nhìn thấy đôi mắt ánh lên đầy tia lạnh lẽo, thần thái mang đầy sát khí kia của hắn, lập tức tự mình biến thành một con chuột nhỏ, không dám hó hé.
“Doanh nhi, muội có trong đó không?” Nhưng mà khác hẳn với vẻ mặt thường ngày u ám của Lăng Bích Thần, trước mặt Diệc Doanh, hắn không thể nào giữ vững biểu cảm đó được.
“Doanh nhi, nghe ta, nhập cung thôi.” Lăng Bích Thần dùng giọng điệu nhẹ nhàng nhất mà mình có được, dỗ dành tiểu nữ tử bên trong. “Muội có muốn đi hồ Thao Ca không? Đêm nay hồ Thao Ca sẽ có lễ hội thả hoa đăng, không phải muội thích nhất là thả hoa đăng sao?”
Giọng hắn vừa dứt, bên trong đã truyền ra tiếng bước chân rất khẽ, nhưng hắn vẫn nghe ra rõ ràng.
Cánh cửa hé mở một khẽ nhỏ, lộ ra đôi mắt tròn rộng, lóe lên ánh sáng mềm mại, có mấy phần quyến rũ lòng người.
“Có thật sẽ được đi hồ Thao Ca?” Mạc Diệc Doanh hồ nghi hỏi nhỏ. Giọng nàng êm êm, bởi vì lo sợ mà hơi run, nó giống như tiếng kêu của một con mèo nhỏ, nũng nịu truyền vào lòng Bích Thần khiến tâm can hắn mềm nhũn.
“Ừ, ta sẽ đưa muội đi.” Đôi mắt xinh đẹp kia nhìn hắn chăm chú, hắn bật cười một tiếng, đẩy cửa mở ra. “Đi thôi, nếu muội không chịu nhập cung tham yến, phụ thân muội sẽ không vui.”
Doanh nhi đã là thiếu nữ, nàng đã không còn là một tiểu cô nương nhỏ nhắn luôn bám vào hắn và Thái tử, luôn miệng vòi đi chơi.
Thiếu nữ rồi, Bích Thần cũng không được tiếp xúc với nàng quá thân mật, không được trực tiếp bước vào khuê phòng của nàng, càng không được phép ôm nàng như khi còn bé.
Diệc Doanh đưa đầu ra ngoài nhìn một lúc lâu, cuối cùng cũng phụng phịu bước ra ngoài. Từ nhỏ nàng đã ghét nhất những buổi yến tiệc hoàng cung, nơi đó nếu như không có Thái tử điện hạ, thì chắc chắn nàng có ch.ết cũng không muốn đi. Một buổi yến tiệc, lại là những thứ giả tạo thối rữa. Một khuôn mặt nhưng lại có vô số lớp da. Một nụ cười cũng là vô số ý nghĩa khác.
Một thứ tồi tệ như vậy, thà rằng để nàng ở trong độc phòng, ép nàng phải tìm dược giải độc một tháng trời, nàng cũng vui vẻ hơn là chạy đi đến những chỗ không có “con người” như thế.
Kỳ thực những điều này đối với Diệc Doanh, Lăng Bích Thần làm sao không hiểu? Hắn chẳng phải hận nhất là để tiểu Doanh xinh đẹp ra ngoài, nam nhân khác nhìn chăm đến mức chỉ muốn leo lên người nàng hay sao. Cũng là từ nhỏ nàng đã học dược, uống rất nhiều loại lang dược, độc dược, cho nên thân thể cũng phát triển hơn là những đứa trẻ cùng lứa, đều do tác dụng của chúng.
Nhưng hiện tại, cung yến lần này là hoàng thượng thiết đãi sứ thần các nước, nếu lần này Diệc Doanh không đến, hẳn sẽ bị trách phạt nặng hơn những lần khác. Lăng Bích Thần lo sợ ngay cả hắn cũng không ngăn được Mạc lão gia.
Lăng Bích Thần nhìn Diệc Doanh chần chừ không muốn bước ra ngoài, bật cười một tiếng. Hắn đưa tay về phía trước, nắm lấy bàn tay bé nhỏ kia, kéo ra. “Đến muộn cũng sẽ bị phạt.”
Lần này nàng cũng chịu bước ra ngoài.
“Muội biết huynh sẽ không để muội phải chịu phạt mà.” Mạc Diệc Doanh đóng cửa, cười híp mắt nhìn nam nhân trước mặt, “Đúng không, Thần ca!”
Bích Thần lần nữa rộ lên cười thành tiếng. Nhìn xem, chỉ có ở bên cạnh nàng, hắn mới thoải mái như vậy, mới có thể cười vui như vậy, có giống như mọi khi, chỉ thủy chung bày ra khuôn mặt vô cảm đâu.
Mạc Diệc Doanh cũng cười, nắm tay Lăng Bích Thần không thả, một đường cả hai đi thẳng. Lộ Thanh phía trước nhìn thấy tiểu thư của mình cùng vương gia đi ra một lúc, bấy giờ mới thở ra một hơi. Nàng ta nhìn tiểu thư, thầm cảm thán trong lòng.
Phu nhân nói phải, càng lớn, tiểu thư càng xinh đẹp. Tiểu thư đi bên cạnh vương gia, như một đôi tiên đồng ngọc nữ, đẹp đến mức khiến người ta phải mù mắt.
Hạ nhân trong phủ nhìn hai chủ tử cười nói vui vẻ, nam thì lắng nghe nữ nói, mỉm cười liên tục, thi thoảng lại mở miệng đôi câu lại làm cho nữ cười đến vui vẻ. Hình ảnh này, thực khiến người ta ngưỡng mộ.
Lộ Thanh đợi hai người bước đến, cùng bọn hạ nhân phía sau quỳ xuống hành lễ. Lăng Bích Thần phẩy tay cho miễn, sau đó vén ống tay áo, nhìn bàn tay nhỏ bé đang nằm gọn trong lòng bàn tay mình, khóe môi câu lên yêu mị.
“Lên, ta đỡ muội.” Nói rồi nâng người Diệc Doanh lên, dùng chút lực đã đưa nàng lên kiệu. Lăng Bích Thần đợi nàng ngồi ngay ngắn ổn thỏa xong rồi, mới đứng cạnh cửa, vén rèm nhìn nàng nói: “Đến nơi đợi ta, ta vào cùng muội, được không?”
“Được, muội đi trước.” Lăng Bích Thần gật đầu một cái, thả rèm xuống giúp nàng, sau đó xoay người, cho kiệu của nàng đi trước, rồi mới đi vào kiệu phía sau.
Nàng là thiếu nữ rồi, hắn cũng không được phép ngồi chung kiệu với nàng như trước nữa…
Bởi vì Chiêu quốc nghênh đón sứ thần, cả Kinh thành tràn ngập trong không khí náo nhiệt. Người đông như nêm, dân chúng chỉ cần nhìn thấy kiệu quan, hoàng thất là ùa ngay ra ngoài chào đón vô cùng náo nhiệt, khung cảnh Kinh thành vui vẻ giống như trẫy hội.
Mạc Diệc Doanh ghé mắt ra ngoài, rèm vén lên một góc, nàng vẫy vẫy tay với mọi người.
Mạc nhị tiểu thư, trong mắt người Kinh thành, nàng chính là một vầng sáng. Cho nên, khi kiệu của nàng lướt qua, không ít thì nhiều, nam tử nhìn thấy đều sáng cả mắt, cười toét miệng chào hỏi nàng, còn có kẻ can đảm, chạy theo kiệu hỏi chuyện với nàng.
Kiệu đi chậm, bởi sợ va người. Lộ Thanh không muốn tiểu thư mất hứng, cho nên không có cản, chỉ nhàn nhạt đi theo bảo vệ người.
Thế nhưng, phía sau cái kiệu xinh đẹp của Diệc Doanh, là chiếc kiệu sẫm màu của Thuyệt vương gia, không một ai dám đến gần.
Lăng Bích Thần trầm ngâm nhìn qua khe nhỏ phía trước, hắn thò bàn tay trắng ngọc của mình ra ngoài rèm cửa, chỉ vào tên nam nhân đang chạy theo kiệu Mạc nhị tiểu thư.
Bên cạnh kiệu của Thuyệt vương, là hai người Mã Tư và Mã Nghị, tả hữu hai bên ngựa kẹp kiệu ở giữa, bảo vệ vương gia. Mã Nghị cưỡi ngựa bên phải, nhìn thấy bàn tay của chủ tử, lại nhìn về phía trước, hắn lập tức hiểu ý xông ngựa lên trước.
Tiếng vó ngựa hí lên bất giác làm cho Lộ Thanh sợ hãi, nàng ta vội quay đầu, lại thấy khuôn mặt đầy lộ khí dọa người của thủ hạ vương gia. Hắn đá ngựa, nhanh chóng đứng bên cạnh nàng ta, hừ một tiếng không dừng mà nhìn tiểu Ninh đang đi theo kiệu của tiểu thư.
Tiểu Ninh là nam nhân đi theo kiệu Mạc Diệc Doanh, một tiểu công tử đáng yêu, một bên luôn miệng hỏi tiểu thư đã có ý trung nhân chưa, một bên lại nói đại ca y rất thích tiểu thư, cầu cho tiểu thư một cái hẹn gặp.
Mạc Diệc Doanh hình như nói chuyện với y rất có hứng, trong kiệu không ngừng cười khúc khích. Nào ngờ chưa được đôi câu đã bị Mã Nghị xồng xộc xông tới, không dọa nàng nhưng lại dọa tiểu Ninh kia.
Nàng nhìn Mã Nghị kia bỗng nhiên cười nhẹ một tiếng, phẩy tay bảo Lộ Thanh đẩy tiểu Ninh đi. Nàng lại nhìn qua Mã Nghị, bảo hắn trở về, sau đó thả rèm, sau cũng không vén lên nữa.
Lúc này Lăng Bích Thần thấy thủ hạ của mình quay về, đến cuối cũng không thấy kiệu trước vén rèm, mới hài lòng ngả người.
Khoảng một nén nhanh, hai chiếc kiệu hai người đã đến trước hoàng cung.
Trước chính viện rộng lớn, từng dãy tùy tùng, quan lại trùng trùng điệp điệp nối đuôi nhau kéo dài đến hoa mắt. Từng hàng người với đủ loại sắc thái, trang phục, bề ngoài khác nhau, thể hiện cho bốn đất nước khác nhau trên đại lục này.
Theo thông lệ Chiêu quốc, Mạc Diệc Doanh tuy là người vọng tộc, nhưng lại là đại tộc hùng mạnh đứng đầu Chiêu quốc, danh vọng phải nói đã có từ thời khai sinh lập quốc. Cho nên, nàng không cần phải đi sau Lăng Bích Thần, song song với hắn cũng không phải là sai.
Từ xa, Tiếu Phỉ Nghê trong bộ quan phục màu tím sẫm, là chức quan nhị phẩm. Hắn đứng đó, nhìn hai người vương gia từ từ tiến đến, cúi đầu tiểu lễ: “Vương gia cát tường.”
“Tiếu đại nhân cát tường.” Mạc Diệc Doanh hơi nhún người, đối với Tiếu Phỉ Nghê hành lễ.
“Mạc tiểu thư, đừng như vậy, hạ quan như thế nào lại có thể nhận lễ của người.” Tiếu Phỉ Nghê vội vàng đỡ lấy Mạc Diệc Doanh cười cười nói. Đùa sao, để cho Thái tử biết Mạc tiểu thư cúi đầu với hắn, sợ rằng vài ngày thôi chức vị thượng thư này của hắn cũng bị thay thế mất.
Lăng Bích Thần nhìn Tiếu Phỉ Nghê đỡ Diệc Doanh dậy, cũng không cản. Hắn nghiêng người qua một cái, thu lại vẻ ôn nhu vừa rồi của mình, lạnh mặt ra lệnh: “Vào trong.”
Lúc này Tiếu Phỉ Nghê mới chậm chạp đi bên cạnh hắn, một bên Mạc Diệc Doanh nhìn vương gia buồn cười. Đã vào đến hoàng cung, nàng cũng không dám làm càn, vội vàng đứng thẳng, nở ra nụ cười nhàn nhạt, bày ra bộ dạng một tiểu thư khuê cát.
Đợi cho tên thái giám hô lên “Thuyệt vương, Tiếu thượng thư, Mạc nhị tiểu thư” thì ba người đồng thời cũng đến trước mặt hoàng thượng, quỳ xuống hành đại lễ: “Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế. Hoàng hậu thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.”
Đại Đức đế nhìn Thái tử phía dưới hai mắt sáng bừng lên, ngài cười thành tiếng. “Bình thân.”
“Tạ hoàng thượng.”
Lăng Bích Thần là vương gia khác họ, được xếp phía dưới Cổ Tịch Nhiên, trên Mạc Diệc Doanh. Hắn nhìn nàng về chỗ bên cạnh đại ca của nàng, sau đó lại nhìn về phía Thái tử điện hạ, nhếch mép một cái. Xem nào, nếu không có hắn, thì làm sao mà Doanh nhi có thể ở đây được chứ.
Cổ Tịch Nhiên ngồi trên cao, nhìn đến lại không cười. Đôi mày rậm cương nghị đối lại với vương gia, ánh mắt lại lạnh thấu xương.
Nhiều năm qua, Cổ Tịch Nhiên không biết đã dùng bao nhiêu biện pháp để Lăng Bích Thần tránh xa Doanh nhi ra, nhưng lần này qua lần nọ, hắn ta vẫn như một con đĩa, dai dẳng bám chặt lấy nàng. Cổ Tịch Nhiên kỳ thực hận không thể một đao giết ch.ết hắn, nhưng đáng giận thay, hắn lại không làm được!
“Thái tử.” Giọng của mẫu hậu vang lên bên tai, Cổ Tịch Nhiên thu hồi ánh mắt. Lại nghe được hoàng hậu nói: “Con nên nhớ vị trí của con.”
Thái tử, Thái tử. Vì cái Thái tử mà Cổ Tịch Nhiên không thể nào ôm lấy Doanh nhi, không thể một đao chém ch.ết cái tên Thuyệt vương kia.
Cổ Tịch Nhiên hừ một tiếng, cầm ly rượu rót vào bụng, lại nghe một bên triều thần ca tụng, miễn cưỡng đáp lại.
Phía này Thái tử không yên, phía kia Mạc Diệc Doanh cũng không ổn.
Mạc Từ Thâm ngồi ngay bên cạnh Diệc Doanh, một tài tử phiêu dật, người nhìn người mê. Y cầm ly rượu, đưa lên mép môi, chỉ nhấp chứ không uống. “Tiểu Doanh, để ý, bên kia chính là tam hoàng tử Phong quốc, nổi danh trong phạm vi mười bước chân, độc từ thân hắn sẽ bức người khác phải ch.ết!”
Tam hoàng tử Phong quốc quả nhiên chỉ định ngồi một góc lớn, bên cạnh hắn phạm vi mười bước kỳ thực không có một ai. Mạc Diệc Doanh không nhìn rõ được khuôn mặt đã bị che khuất của hắn, chỉ thấy được da hắn trắng xanh, móng tay đã tím tái, chính là một thân độc dược đã ngấm ngầm vào trong máu.
“Đó là thập tam độc, loại độc di truyền, tổn hại dương khí, làm cho con người mất đi sinh lực khi ngấm vào trong vòng một tháng đối với người bị trúng độc trực tiếp.” Diệc Doanh nhìn một lát, liền đáp.
“Phải.” Mạc Từ Thâm gật đầu, nói tiếp: “Nhưng đó là khi người bị trúng độc không có con, còn khi có con, sẽ phải chịu dày vò trong vòng một năm.”
Mạc Diệc Doanh nghe đại ca nói, gật đầu ghi nhớ. Kỳ thực nàng dù giỏi nhất là giải độc, nhưng lại không rõ độc dược bằng đại ca.
Hai người đang muốn nói thêm một chút chuyện, lại nghe tiếng hô của thái giám, khai tiệc.
Lời vừa hạ, lập tức hai bên xung quanh cung nhân đã đưa món ăn lên. Những món ăn lạ mắt, màu sắc độc đáo, bày biện phong phú, hương thơm tỏa ra khiến cho nhiều người không cưỡng nổi mà ăn hơi nhiều một chút.
Trong không khí náo nhiệt, đoàn người tứ quốc đua nhau thi rượu, văn võ bá quan trút hết tấm thân bào, vui vẻ hô hào gần gũi với nhau, tùy tùng bốn nước cũng không khác là mấy. Phía dưới, các vũ cơ được đưa lên, ra sức thể hiện những màn diễn mới mẻ, nóng bỏng. Từng đoàn từng đoàn thay nhau biểu diễn những khúc cầm mê người.
Vũ cơ xinh đẹp, vũ điệu quyến rũ, hơi men bốc lên khiến cho không ít nam nhân hòa vào dòng người, vui đùa cùng mỹ nữ.
Mạc Diệc Doanh ngồi dưới, nâng ly rượu chậm rãi nhấp nhẹ, hừ một tiếng nói nhỏ: “Đều là một bụng háo sắc.”
Lời nàng vừa dứt, bên trên đã vang lên không ít tiếng cười. Một lúc lâu sau, các vũ cơ cũng kết thúc, lần này là đến lượt của các nam tử.
Hoàng tử, vương tử, các đại nam nhân tứ quốc bắt đầu đứng lên bày chiêu võ nghệ. Được sự đồng ý của hoàng thất tứ quốc, mọi người chăm chú nhìn các màn thi triển võ công vô cùng bắt mắt. Từ vương gia, đến hoàng tử, phò mã, từng người từng người trực tiếp bước lên múa kiếm.
Lúc này, Mạc Diệc Doanh xem như có một chút hứng thú, xem các đợt phía dưới đến vô cùng chăm chú. Phải nói, dù nàng là nữ nhi, nhưng tài võ cũng không phải kém. Đại ca nàng ngoại trừ trong phòng luyện dược, thì thi thoảng sẽ dạy cho nàng một chút võ nghệ. Còn có Cổ Tịch Nhiên, không có việc gì làm sẽ đến chơi đùa với nàng, cũng dạy nàng không ít.
Cho nên, khi nhìn thấy các màn múa kiếm lạ mắt này, ít nhiều Diệc Doanh cảm thấy mình nên nhớ.
Đại tướng quân Kiêu Du sau khi dừng lại, bên cạnh là tam hoàng tử Cổ Thi Gian, trên gương mặt tràn đầy vui vẻ. “Được cùng tam điện hạ đấu kiếm, Kiêu Du thần cảm thấy rất sảng khoái.”
Bề ngoài Cổ Thi Gian là một thư sinh nho nhã, cầm kì thi họa là bậc nhất, nhưng so ra võ nghệ cũng không kém, y nhìn Kiêu Du một cái, sau đó nhẹ nhàng nâng lên nụ cười, giọng nói có lực nói: “Đều là tướng quân khiêm nhường. Chiêu quốc có một đại tướng quân như ngươi, quả thực là tốt lắm.”
Nói xong bên trên cũng truyền đến tiếng cười, Đại Đức đế nhìn một chút, mới để hai người trở về chỗ ngồi.
Diệc Doanh nhìn sang tam điện hạ, thấy y cũng đang nhìn mình, nàng nhếch mày một cái tỏ vẻ tán thưởng. Y nhìn thấy liền bật cười một tiếng, đôi môi mấp máy làm khẩu hình miệng: “Đến lượt Đại hoàng huynh.”
Nàng nhíu mày, có chút không hiểu. Nhưng Cổ Thi Gian chỉ cười một tiếng, Diệc Doanh còn chưa kịp nghĩ, lại thấy Cổ Tịch Nhiên vận khinh công nhảy xuống, hô lên một tiếng nói: “Phụ hoàng, hôm nay nhi thần muốn thể hiện một chút tài cán đấu kiếm, không biết có thể góp vui cho mọi người được hay không?”
Thái tử Chiêu quốc vang danh thiên hạ. Người nói hắn là một thân tài nghệ xuất chúng, văn võ song toàn, ngọc thụ phong lâm, là một mẫu trượng phu trong lòng nữ nhân đại lục.
Bấy giờ, trong lòng các hoàng tử Chiêu quốc đều có mối liên kết gắn chặt với nhau, không ai là đối xấu với ai. Nhìn thấy đại hoàng huynh của mình bước lên, các hoàng tử phía dưới cũng lên tiếng tranh nhau đấu cùng.
“Được, được!” Đại Đức đế thấy thế thì rất là cao hứng. Các hoàng đế tam quốc cũng chỉ cười nhạt, bên ngoài thì vui mừng thay cho Chiêu quốc huynh đệ tình thâm, trong lòng thì ngẫm nghĩ tính toán xem cái gọi là Thái tử đó sẽ trụ được trong bao lâu.
Đại Đức đế thoáng qua ý cười, lời ngài còn chưa kịp nói ra, thì phía bên phải, tam hoàng tử Phong quốc đã đi ra, quỳ xuống hành lễ rồi nói: “Bẩm hoàng thượng, vi thần từ Phong quốc đến, đã nghe đại danh Thái tử điện hạ đã lâu, nay có lòng ngưỡng mộ, muốn được cùng Thái tử quý quốc góp vui, mong rằng sẽ được hoàng thượng ân chuẩn.”
Hắn vừa dứt lời, các hoàng tử Chiêu quốc cũng im lặng, lâu sau lại cười lên ha hả.
Đại Đức đế không phải là người không hiểu chuyện, vừa nhìn đã biết ý định của đám người Phong quốc. Nhưng ngài cũng không tỏ thái độ, chỉ cười một tiếng rồi phẩy tay hỏi Cổ Tịch Nhiên: “Thái tử, con nói xem có được hay không?” Lời ngài giống như phải được sự đồng ý của người bên cạnh, tam điện hạ Phong quốc mới có quyền cùng Thái tử đối đầu.
Cổ Tịch Nhiên không ngẩng đầu, chỉ nhếch mép đáp một tiếng: “Được cùng giao hữu với Phong quốc điện hạ, nhi thần rất vinh hạnh.”
Lúc này Đại Đức đế bật cười, dứt khoát hô lên “Được” một tiếng, mới để hai người lui ra. Ngài đưa mắt, quả nhiên nhìn thấy tam hoàng tử Phong quốc đang nhìn sứ thần bên cạnh. Đại Đức đế nhìn sang hoàng hậu, đưa ý tứ qua ánh mắt.
Diêu hoàng hậu rũ mi mắt, nàng phẩy tay cho người đến sau lưng mình, nói thầm vài câu với tiểu nha hoàn, để nàng ta hiểu rõ, mới cho người đi xuống.
Mạc Diệc Doanh ngồi dưới, bấy giờ mới hiểu được ý của Cổ Thi Gian. Nàng nhìn Cổ Tịch Nhiên đang từ từ đi xuống.
Hoàng bào nhạt màu, đai lưng đỏ sẫm. Tóc vấn gọn sau đầu, trán rộng mày cao, mắt dài trong rộng. Nàng nhìn nghiêng, chỉ thấy được đuôi mắt hơi hếch lên của hắn. Giống như cảm nhận được ánh mắt chăm chú của nàng, Cổ Tịch Nhiên hơi xoay đầu, đáp lại ánh mắt của nàng, trong mắt hắn là một mảnh nhu tình như nước.
Diệc Doanh cười lên, lén lút đưa hai ngón tay cái bắt chéo vào nhau, để cho Cổ Tịch Nhiên nhìn thấy. Khuôn mặt nàng ửng hồng, hắn nhìn đến mê muội. Cổ Tịch Nhiên cũng cười một tiếng, hai tay chắp sau lưng cũng làm theo động tác của nàng. Lúc này, không đợi Diệc Doanh cười hết ý, bên cạnh Mạc Từ Thâm bỗng nhiên ho khan hai tiếng. Nàng ngẩng đầu, thấy đại ca nhìn về phía đối diện, bầu không khí xung quanh Lăng Bích Thần… không khác gì lăng mộ cả.
“Một bậc nữ nhi khuê cát, làm sao lại có hành động như vậy? Ý tứ chút!” Mạc Từ Thâm nhỏ giọng nói một câu, sau đó lại im lặng.
Mười lăm tuổi, người nàng sợ nhất không phải là phụ thân, cũng không phải là mẫu thân, mà chính là đại ca Mạc Từ Thâm của mình. Nàng nghe lời đại ca nói, ngượng ngùng thu tay về, đặt hai tay xuống dưới, ngoan ngoãn theo dõi bước chân của Cổ Tịch Nhiên.
Phía kia, Cổ Tịch Nhiên cầm trên tay nhoãn kiếm của mình, ánh mắt nhìn Dương Tri Mộ không ngừng quan sát.
Đã nghe qua tam hoàng tử Phong quốc. Một vị hoàng tử từ bé đã bị bệnh tật xâm chiếm thân thể, con của một sủng phi Phong quốc. Hắn ta có bộ dạng khác người; da dẻ trắng xanh, khuôn mặt gầy gò, nhưng lại không xấu xí. Hốc mắt hắn sâu hoắc, làm bật lên chiếc mũi cao; môi hắn đặc biệt đỏ, đỏ một cách kỳ dị. Thân hình hắn rõ là khỏe mạnh, tuy không to lớn bằng tráng sĩ, nhưng lại không gầy yếu giống như người có bệnh tật ăn sâu từ khi được sinh ra.
Cổ Tịch Nhiên híp mắt, hai người đứng cách nhau rất xa, nhưng không hiểu vì sao chính hắn cảm thấy hơi khó thở, lẽ nào là do độc tố trên người của người đối diện?
Nhìn vào mắt Dương Tri Mộ, hắn biết rõ, Thái tử bị trúng độc rồi. Những biểu hiện của người trúng phải độc từ người hắn tương đối khó có thể nhìn ra, nhưng Dương Tri Mộ hắn là ai cơ chứ? Sớm đã ngâm mình trong độc dược, làm sao lại không thể nhận ra?
Hắn nhìn một chút Thái tử Chiêu quốc. Quả là trăm nghe không bằng mắt thấy, bề ngoài tuất dật, một câu “ngôn niệm quân tử, ôn kỳ như ngọc” cũng không nói đủ.
Dương Tri Mộ nhìn người phía trước, bỗng bật cười một tiếng vô cùng khách khí mà nói: “Tri Mộ nếu có sơ sót, mong Thái tử lượng thứ bỏ qua.”
“Hừ.” Cổ Tịch Nhiên nháy mắt rút kiếm, cả thân mình hơi lùi lại phía sau một bước, không nhanh không chậm nói: “Xuất chiêu!”