Chương 4: Xuyên Qua

Trong căn phòng ngủ rộng lớn hoa lệ, màn giường lụa sa mỏng màu đỏ, một nửa thì rũ xuống đất, một nửa lại bừa bộn trên giường, trong căn phòng yên tĩnh, màn giường trang trí hạt cườm hơi hơi lung lay, phát ra tiếng vang nhỏ.
"Nghiên nghiên... Nghiên Nghiên..." Ngoài cửa vang lên tiếng gọi ôn nhu.


Trên chiếc giường êm mềm mại có một cô gái nằm cuộn tròn người, chăn bông tơ lụa che kín thân hình yểu điệu, tóc đen trên gối rơi bừa bộn cung với đôi tay trắng như tuyết lộ ra, mày hơi nhíu lại miệng phát ra âm thanh mệt mỏi. Một lúc sau, đôi mi dài và dày khẽ động, cô gái chậm rãi mở hai mắt, trong đầu trống rỗng nhìn xung quanh bốn phía, mờ mịt vô lực nhìn chằm chằm cánh cửa, cơ thể khẽ động, mười đầu ngón tay không có sức dưới chăn bông gắt gao nhéo cơ thể, cuộn tròn cơ thể trên giường, mới nhìn làm người ra cảm thấy thật đáng thương, tâm tình rối loạn.


"Nghiên Nghiên, mẹ tiến vào nha." Tiếng nói ôn nhu lại vang lên.
"Cạch" Cánh cửa mở ra.


"Cơ thể có tốt lên chút nào hay không? Có ai lại đi làm xuyên đêm như vậy, tới nỗi bệnh phát sốt, còn không nghe lời mẹ, may là giờ đã hạ sốt..." Cái tay ấm áp, mềm mại vuốt ve cái trán của Mạc Nghiên, gương mặt của người phụ nữ hiện lên vẻ lo lắng.


"Mẹ..." Mạc Nghiên ngây ngốc nhìn người phụ nữ trước mặt, một mái tóc đen nhánh từ đầu đến đuôi, cô không hề nhớ ra gương mặt quý phái đang nôn nóng nhìn cô là ai.


"Thế nào hả? Không nhận ra mẹ rồi sao? Ngoan Ngoãn... Ở nhà nghỉ ngơi cho tốt... Hôm nay đừng đi ra ngoài với Ngạo Thiên nữa." Mạnh Hinh kéo chă bông chùm kín người Mạc Nghiên, rồi xoay người đi ra khỏi phòng.


available on google playdownload on app store


Nghe tiếng bước chân xa dần, Mạc Nghiên xốc chăn bông lên, đi đến một phòng ngủ có lắp kính, theo bản năn giơ tay vuốt ve khuôn mặt phản chiếu trong gương, ánh mắt như có nước lúc nào cũng hiện ra vẻ đáng yêu, chiếc mũi cao tinh xảo, môi đỏ nhỏ nhắn, da thịt trắng như tuyết dường như có thể nhéo ra nước, trước sau một dáng người nhỏ nhắn, nóng bỏng. Cô gái trong gương có ngũ quan còn tinh xảo hơn so với Mạc Nghiên trước khi xuyên qua, gióng như một đóa hoa hồng đỏ rực lửa, kiều diễm.


"A..." Mạc Nghiên khổ sở ôm đầu, từng đoạn ký ức ngắn chợt hiện ra trong đầu, quá trình từ nhỏ đến lớn, từ mối tình đầu tiên ngây ngô, cho đến sự cưng chiều yêu thương của cha mẹ, hình ảnh cuối cùng hiện lên trong đầu là hình ảnh cô gái có dáng vẻ inh đẹp quần áo mát mẻ gắt gao vây quay người đàn ông tuấn tú, nước mắt không ngừng tuôn rơi, cô có thể cảm nhận được sự thương xót và đau thương từ trong lòng của cơ thể này mà ra.


Đây là... Ký ức của cơ thể này...
Cơ thể bị sốt cao rồi lại hạ, cứ lặp đi lặp lại cho đến khi chủ nhân của cơ thể này không chịu được mà ch.ết đi vì bệnh, lại được chính linh hồn của Mạc Nghiên cô thay thế.


"Thật xin lỗi... Tôi sẽ chăm sóc tốt cha mẹ của cô, thay cô sống thật tốt..." Mạc Nghiên tự nói lẩm bẩm một mình. Từ khi còn nhỏ cô đã không có nơi nương tựa, không hề biết thế nào là tình thân, bước ra xã hội cũng chỉ biết dựa vào chính mình mà bước đi tiếp, mỗi khi chịu ủy khuất cũng chỉ biết ở trong căn phòng tối tăm một mình gặm nhấm sự đau thương, đáy lòng trở nên lạnh lẽo hư vô. Lâu dần, cô thà ở công ty tan ca đến rạng sáng cũng không muốn trở về căn phòng tối tăm đó.


– – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – — – – – – – – – – – – – – – – – – – –


"Ngạo Thiên, xin lỗi con, cơ thể Nghiên Nghiên nhà chúng ta không khỏe, hôm nay không thể ra ngoài được." Mạnh Hinh nhìn người con trai tuấn tú trước mặt, giọng nói mang theo sự áy náy.
"Không sao đâu, dì Mạnh, hôm khác con lại đến tìm Nghiên Nghiên." Người con rai tuấn tú chân thành mỉm cười.


Cánh cửa cổng đóng lại đồng thời người con trai xoay người rời đi, chậm rãi đi tới chiếc xe hơi đời mới nhất đậu trước cổng, nụ cười chân thành cũng biến mất, thay vào đó là biểu hiện lạnh lùng, ánh mắt lạnh lẽo không mang theo một chút độ ấm nào, nhanh chóng mở cửa lên xe chạy đi.






Truyện liên quan