Chương 27: Ngủ
"Cạch..." Mạc Nghiên dựa vào cửa phòng ngủ rồi chậm rãi ngồi xuống trên mặt đất, giày cao gót trên chân đã bị cô tùy ý ném ra xa, chân nhỏ trắng nõn vì chạy vội mà có 1 vài vết thương, 2 mắt cô trợn to và thỉnh thoảng còn hoảng sợ nhìn xung quanh. Nhìn thấy hoàn cảnh quen thuộc mới làm cô an tâm.
Tay nhỏ ngồi dậy kéo lê thân thể thong thả nên bước đi vào phòng tắm, Mạc Nghiên không cởi quần áo mà trực tiếp ngồi trong bồn tắm rồi mở vòi hoa sen ở mức lớn nhất để mặc nước ấm dội thẳng vào người giống như có thể làm cho trong long cô thoải mái 1 ít, đôi mắt cô mờ mịt nhìn chằm chằm và vách tường.
Bỗng nhiên sắc mặt tái nhợt tựa hồ nghĩ đến cái gì, Mạc Nghiên mở 2 chân ra nhìn hoa huy*t sung đỏ, vẻ mặt cô dữ tợn dùng ngón tay hung hăng chọc đi vào và quấy phá nó mặc kệ nó có bị thương hay không?! Thân thể mền mại cứng đờ đột nhiên co rút lại, 1 dòng mật dịch của cô và tinh dịch không biết của người đàn ông nào phun ra từ trong hoa huy*t cô.
Mạc Nghiên vô lực dựa người vào bồn tắm mà thở dốc, sắc mặt hơi hơi ửng hồng nhưng trong ánh mắt lại có sự điên cuồng. Đợi thân mình bình tĩnh 1 chút, cô lại cắm ngón tay vào moi đào, hoa kính không ngừng chảy ra lượng lớn bạch dịch đặc sệt cho đến khi cô phát hiện thân mình phun ra chỉ có mật dịch của bản thân thì cô mới buông tha cho tiểu huyệt bị chính móng tay của cô làm đau.
"Ô...ô ô..." Cô xé rách sườn xám trên người ra xong rồi dung khan long chà sát dấu vết trên thân thể. Làm như vậy mới khiến cô cảm giác đã lau sạch hết những việc bi thảm ngừng phát sinh. Đến khi nhìn thân mình đầy vết thương, cô mới chịu dừng lại hành động tự làm tổn thương bản thân này. Cô dùng bàn tay ôm mặt khóc thút thít, từng giọt nước mắt từ khóe mắt không ngừng rơi xuống theo dòng nước chảy vào bồn tắm.
"Ngủ...ngủ dậy liền sẽ phát hiện tất cả chỉ là 1 giấc mơ..." Không biết cô đã khóc bao lâu, đôi chân bước đi vô lực đem thân mình dùng áo ngủ gắt gao bao kín bản thân đi hướng giường lớn, cô không để ý sợi tóc vẫn cứ nhoe từng giọt nước mà vùi cả thân mình sâu vào giường với ý đồ coi như tất cả mọi chuyện chưa từng xảy ra, lông mi cô nhíu lại, khuôn mặt tái nhợt xuất hiện những giọt nước mắt. Cô dung sức cuộn tròn người lại thành 1 ngọn núi nhỏ vùi sâu vào giữa giường và chôn khôn mặt nhỏ nhắn của mình vào trong gối ôm màu hồng phấn.
"Dì giúp việc, Nghiên Nghiên đã về chưa?" Màn đêm buông xuống, 1 phu nhân mặc trang phục hoa lệ, biểu tình vui vẻ đẩy cửa bước ra dò hỏi bóng dáng của bảo bối nhà mình.
"Phu nhân, Đại tiểu thư đã trở về từ sang ớm nhưng vẫn luôn ngủ đến bây giờ chưa chịu dậy, tôi có chút lo lắng cho tiểu thư." Dì giúp việc hơi nhíu mày mang theo biểu tình lo lắng nhìn Mạnh Hinh.
"Nga! Ngủ đến giờ rồi mà vẫn chưa dậy? Thôi thì để tôi đi xem 1 chút! Vũ Hạo, anh hãy đem đồ vào phòng giúp em nhé!" Mạnh Hinh hơi nhướng mày nghi hoặc đưa mấy túi đồ trong tay cho ông chồng nhà mình rồi dẫm giày cao gót đi lên phòng Mạc ghiên.
"Cốc cốc cốc..."
"Nghiên Nghiên... mẹ vào được không?" nhìn phòng con gái tối đen, giữa giường lớn lại có 1 cục chăn nhỏ như bánh bao, Mạnh Hinh liền ngồi ở bên cạnh mép giường vuốt e thân thể mềm mại của con gái. Tay và dừng lại 1 chút rồi đặt bàn tay ở trên trán Mạc Nghiên. Bà phát hiện trán con gái nóng bỏng liền vội vàng chạy ra cửa và hô to: "Dì giúp việc, mau gọi điện thoại kêu bác sĩ Trần tới đâ 1 chuyến, nhanh, Nghiên Nghiên phát sốt rồi!"
"Dạ, tôi lập tức gọi điện thoại ngay!" Di giúp việc sắc mặt nôn nóng, luốngcuống tay chân vội gọi điện thoại bảo bác sĩ dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới nhà.
"Bảo bối có chuyện gì sao?" Mạc Vũ Hạo cởi áo khoác tây trang phủ lên ghế rồi"Từ từ, anh cứ đứng ngoài cửa đừng tiến vào...." Mạnh Hinh sắc mặt ngưng trọng mệnh lệnh nói. Bà sợ hãi bản thân hoa mất nên nhìn lầm, ngón tay run rẩy đẩy ra cổ áo hơi lộ của Mạc Nghiên, nhìn thấy những dấu vết xanh tím rõ ràng trên bộ ngực tuyết trắng đang sưng tấy khiến bà kinh hoàng mang theo biểu cảm thất thồ cùng phẫn nộ lại sợ hãi đánh thức con gái bảo bối. Bà nhẹ nhàng xốc lên váy áo cô, nhìn thấy trên bụng nhỏ và phần bên trong đùi có những dấu bàn tay xanh tím cộng them đầy dấu hôn màu đỏ ải muội, đáy long bà trầm xuống rồi cẩn thận mặc lại quần áo và đắp chăn bông lên con gái vì sợ có bị cảm lạnh.
"Bảo bối của chúng ta...... Nghiên Nghiên... Ô ô.... bảo bối của em ạ..." Mới vừa đóng lại cửa phòng, Mạnh Hinh vô lực túm lấy quầm ảo Mạc Vũ Hạo, vô lực khóc thút thit, liều mạng khóc kêu đấm ngực ông.
"Bảo bối có chuyện sao? Mau nói cho anh biết!" Cảnh tay dài của Mạc Vũ Hạo ôm lấy vòng eo giúp Mạnh Hinh không ngã xuống sàn nhà.
"Huhu Con gái của em...... đã xảy ra chuyện không tốt... Huhu... Là do em không chăm sóc tốt cho con bé.... Con gái của em huhu...." Mạnh Hinh vừa hối hận vừa khóc thút thit trong lòng Mạc Vũ Hạo.
"Cái gì? Là tên khốn nào làm, anh muốn giết ch.ết nó." Khuôn mặt tuấn tú của Mạc Vũ Hạo tràn đầy phẫn nộ và phát ra lãnh ý khiến cho người khác cảm thấy cực kì sợ hãi.
"Anh mau cho người đi điều tr.a gấp xem ngày hôm qua Nghiên Nghiên đã xảy ra chuyện gì?! Phải điều tr.a rõ ràng cho em. Em đợi bác sĩ Trần tới khám xong rồi cũng nói chuyện với anh sau." Mạnh Hinh lau sạch nước mắt trên mặt, ánh mắt bà phẫn nộ lạnh hàng ra lệnh cho Mạc Vũ Hạo.
"Được được, Hinh Nhi, chúng ta không thể gục ngã, Nghiên Nghiên còn cần chúng ta." Cúi đầu hôn vào trán của người mình yêu, bả vai rắn chắc kiên cường để cho bà dựa vào, đôi mắt sâu không thấy đáy của Mạc Vũ Hạo chất chứa một tia sát ý lạnh băng.